Lúc sau đồ ăn được chuẩn bị xong, Trịnh thị hỏi Tần thị xem có thể bày cơm được chưa, được Tần thị đồng ý mới bắt đầu dọn đồ ăn lên. Ngồi ở trên kháng, La lão gia tử biết được trưa hôm nay lão đại đi đón dâu cả cùng tôn tử và cháu gái chưa có trở về, nói là ngày mai trở về, liền bảo mọi người hôm nay không cần chia thành hai bàn, một bàn thôi. Nông dân không cần chú ý như vậy.
Trịnh thị lục tục bê đồ ăn lên, đồ ăn chủ yếu có rau cải trắng xào, khoai tây xào, canh bún tàu đậu hủ, màn thầu làm từ bột mì hỗn hợp cùng rau nắm. Tần thị nhìn đến một giỏ rau dại nắm, đầu mày chíu chặt lại: "Bột mì trắng chỉ dùng trong những trường hợp quan trọng, không lãng phí vô ích". Nói xong đi qua cầm lấy rau nắm, đem màn thầu hỗn hợp ra ăn.
Trịnh thị sau khi nghe được biết Tần thị trách cứ mình làm rau nắm dùng bột mì, không nói gì. Tần thị nhìn Trịnh thị im lặng không nói gì, còn muốn nói cái gì đó, lão gia tử nói: "Đều yên tĩnh chút đi. Để lại rau nắm đi". Sau đó, lại ngẩng đầu hỏi lão nhị: "Ngày mai con lên trấn trên đem nông cụ sửa một chút, bố trí mua thêm mấy cái liềm mới, dùng để thu hoạch lúa mạch".
"Trên trấn trên thì sửa của lão đầu ở đầu đường ấy, lão đầu ấy sửa cẩn thận". Lão gia tử nói xong lúc sau lại bổ sung vài câu.
"Vâng, cha, con biết rồi." La Hữu Lễ lập tức đáp.
"Ông ơi, chàu cùng ca ca đệ đệ cũng muốn đi trấn trên hỗ trợ, nhiều nông cụ cùng liềm như vậy, một mình cha cháu không cầm hết được". La Nhiễm nhanh chớp lấy cơ hội này đề xuất việc đi lên trấn trên.
"Đi đi, phải đi sớm về sớm". La lão gia tử nhìn ánh mắt chờ mong của ba đứa nhỏ liền đồng ý.
Lão gia tử nhớ đến một nhà lão đại cũng chưa về, lại nhớ đến khốn cảnh hiện tại, cũng phát sầu. Cả đem vẫn không ngừng thở dài, đang nghĩ đến hai ngày sau tính toán thời điểm thích hợp nói cho mọi người biết.
Vào buổi cơm chiều, lão gia tử qua loa an bài liền kết thúc
Tất cả mọi người quay trở về phòng của mình, La Nhiễm bắt đầu thu thập đồ ăn để ngày mai mang lên trấn trên. La Nhiễm gói cho Trịnh thị mấy bọc rau nắm, đặt ở trong rổ, ngày mai có thể ăn ở trên đường đi.
Văn Sinh thật cẩn thận mà nâng lên tổ ong vò vẽ lần trước giấu ở góc tường, cười chỉ thấy răng không thấy mắt: "Cha, nương, đây là tổ ong vò vẽ mà con tìm được, ngày mai đi trấn trên đổi tiền. Đồi cho người bán hàng rong đi qua thôn có thể đổi được mấy văn tiền, nhưng ở trên trấn trên có thể đổi được hơn mười văn tiền".
"Văn Sinh biết cái này có thẻ đổi được tiền, được, ông bà nội con mà biết được khẳng định sẽ khen ngợi". La Hữu Lễ nhìn bộ dạng tham tiền của tiểu nhi tử, cười ha hả sờ đầu tiểu nhi tử.
"Cha, nương, con muốn tự mình giữ tiền, có thể đừng nói cho bà hay không?" La Văn Sinh mở to đôi mắt ướt sũng của mình nhìn La Hữu Lễ cùng Trịnh thị.
Trịnh thị nhớ tới trong tay chính mình chưa từng có tiền bạc trước nay chưa từng cho nhi tử nữ nhi mua quà ăn vặt, trong lòng chua xót một trận. Hiện tại ngay cả tiểu nhi tử tự mình tìm được tổ ong vò vẽ muốn đổi tiền cũng không thể tự mình giữ, liền nhịn không được nói: "Cha đứa nhỏ, chúng ta hằng ngày không thể cho tiền đứa nhỏ mua đồ vật này nọ, lần này đứa nhỏ nghĩ muốn chính mình giữ để mua đồ ăn vặt, ta sẽ không nói cho cha nương biết".
"Được, các con tự mình giữ tiền dùng sẽ không cần giao cho ông bà nội". La Hữu Lễ bình thường xem mấy đứa bé lúc nhỏ rất nghe lời, tuổi còn nhỏ đều biết giúp đỡ việc trong nhà. Nghĩ muốn mua đồ ăn vặt, đều tự mình dùng tổ ong vò vẽ để đổi tiền, lúc này trong lòng tư vị cũng không phải.
"Cha nương, chúng con biết rồi". La Văn Tuyên, La Nhiễm, La Văn Sinh truyền cho nhau cái ánh mắt thành công, ba người đồng thanh nói rất nhanh, dường như sợ cha mẹ đổi ý.
Rèn sắt khi còn nóng, rất nhiều thời điểm đều thực thích hợp. La Nhiễm nhìn ánh mắt của La Văn Tuyên, đứng dậy đi lấy trứng vịt để vào trong rổ.
"Cha, nương, con cùng ca ca đệ đệ kiếm được trứng vịt hoang ở trong rừng, chúng con không ăn hết, nghĩ muốn đổi tiền để tích trữ, chúng con.. chúng con không muốn đói bụng". Xốc vải bố che rổ lên, lộ ra một tầng trứng vịt hoang. La Nhiễm âm thanh yếu ớt nói xong, nói xong cũng học bộ dáng của La Văn Sinh, ánh mắt ngơ ngác mà nhìn hai người La Hữu Lễ cùng Trịnh thị, sau đó chớp chớp mắt, dùng sức mà cũng không có lấy một giọt nước mắt tràn ra. Nhưng thật ra hai người lớn luôn nhìn bộ dáng tội nghiệp của nữ nhi nhịn xuống nước mắt không dám khóc đặc biệt đau lòng.
"Được, được, được, các con về sau tự mình kiếm tiền không cần báo cho ông bà nội biết, lưu trữ chính mình dùng là được". La Hữu Lễ liền nói mấy câu, nội tâm áy náy, chỉ cảm thấy chính mình không có bản lĩnh, không thể làm vợ con trải qua những ngày tốt đẹp. Không có mảy may phát hiện mấy đứa nhỏ đã sớm có kế hoạch từ trước.
Mà lúc này, Trịnh thị đã không thể đè nén được những chua xót trong lòng, nước mắt bắt đầu ùa đến, nghẹn ngào nói: "Cha đứa nhỏ, chúng ta thực xin lỗi mấy đứa nhỏ". La Hữu Lễ nghĩ lại mấy đứa nhỏ lúc còn bé, mặc quần áo vải thô được sử từ bộ quần áo của người lớn cho bé lại, trên quần áo của Trịnh thị có những mụn vá giống nhau. Thân mình đều gầy teo, một bộ dáng gầy yếu thiếu dinh dưỡng, không giống mấy đứa cháu, gầy thì gầy nhưng bộ dáng vẫn khỏe mạnh. Quay đầu lại nhìn thấy thê tử đang nghẹn ngào ở trên bàn, gầy, đen, không còn được mềm mại như ngày xưa. Mấy năm qua chịu khổ cùng mình ở La gia, vẫn chưa từng oán giận, một mực yên lặng chịu đựng. Nhịn xuống lệ ở mắt, dùng tay ôm bả vai gầy yếu của thê tử không nói gì.
Điều này làm cho La Nhiễm trong lòng thầm nghĩ: "Diễn đích có chút quá..". Bất quá hiệu quả tựa hồ cũng không tệ lắm. Nhìn hai vợ chồng vẫn ngồi như vậy, đã qua một hồi lâu, La Nhiễm chỉ có thể làm ác nhân, khụ khụ, nhắc nhở bọn họ.
Trịnh thị phản ứng lại, quay đầu xem bàn tay trượng phu đang ôm bả vai mình, nhìn lại ánh mắt ba đứa nhỏ vẫn nhìn mình, trên mặt bắt đầu đỏ lên, đem cánh tay của trượng phu đẩy ra, trừng mắt liếc trượng phu một cái. La Hữu Lễ còn đang sầu não nghe được tiếng La Nhiễm ho khan ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy thê tử đỏ mặt trừng mắt nhìn mình, trong lòng còn đặc biệt áy náy, tưởng thê tử bất mãn chính mình. Là chính mình thật xin lỗi lão bà cùng hài tử, chính mình về sau nhất định đối xử tốt với nương mấy đứa nhỏ một chút.
"Cha, nương, chúng con trèo lên cây lấy được mấy quả trứng chim, mấy quả này là để phần cho cha nương". La Văn Tuyên lấy ra bốn quả trứng chim trong lòng nhét vào trong tay hai vợ chồng còn đang ưu tư.
Hai người nhìn thấy trứng chim trong tay, không lớn, so với trứng gà còn nhỏ hơn, là một loại trứng chim phổ biến ở trong rừng. Đã nguội, mặt trên còn lưu lại một ít tro tàn, nhưng mà mùi của trứng chim vẫn quanh quẩn chóp mũi, chậm chạp không tiêu tan đi. Trên thực tế, trứng chim đã nguội làm sao còn mùi hương như vậy, là cảm xúc cá nhân bên trong của hai người thôi. Trong lòng Trịnh thị đã không biết là tư vị gì, nước mắt ở quanh quẩn ở hốc mắt vài vòng, nước mắt vẫn lưu lại hốc mắt. La Hữu Lễ ôn nhu lấy tay lau nước mắt cho Trịnh thị, thật chậm rãi, thật chậm rãi, gằn từng tiếng nói: "Hai chúng ta khổ chút, nhất định phải làm cho mấy đứa nhỏ trôi qua trừng ngày thật tốt".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT