Cho heo ăn xong, La Nhiễm trở về Tây Khóa Viện. Thấy La Hữu Lễ đang dọn dẹp nông cụ, đại ca La Văn Tuyên đang ở bên cạnh hỗ trợ, liền đi qua.

"Cha, ca ca, lúc ăn cơm ông nội nói lúc nào thì lên trấn trên mua nông cụ?" Lúc ăn cơm La Nhiễm nghe được chính cha của mình hỏi lão gia tử mua mấy cái liềm dự phòng để đến lúc thu hoạch lúa mạch, vẫn luôn lưu tâm.

"Ông nội con nói, hôm nay việc trong ruộng cũng làm được tương đối rồi, ngày mai liền đi". La Hữu Lễ duỗi tay tính toán sờ sờ đầu nhỏ La Nhiễm thì phát hiện trên tay mình không phải thực sạch sẽ, liền lại rụt trở về.

"Vậy ngày mai con cùng ca ca đệ đệ cũng muốn đi, giúp cha cầm nông cụ." La Nhiễm giả bộ thành tiểu hài tử nói.

"Ừ, ngày mai nói một câu cho bà nội con biết".

"Ha ha". La Văn Tuyên biết muội muội cùng đệ đệ muốn đi trấn trên chơi, nhìn thấy muội muội giả bộ cũng không có lên tiếng. Chỉ ở một bên trộm cười, cũng quăng cho muội muội ánh mắt "Giả bộ đáng xấu hổ".

"Ân". La Nhiễm nhìn đại ca nháy mắt mấy cái, thôi đi. Trong lòng thầm nghĩ, tỷ lệ bà nội đáp ứng quá nhỏ, đến lúc đó vẫn nên hỏi lão gia tử thì hơn. Quên đi, buổi chiều ngày hôm nay trước tiên vào rừng xem có cái gì đáng giá không, ngày mai cũng phải đi lên trấn trên nghe ngóng chút tình huống. La Nhiễm vừa nghĩ vừa đi về phòng tìm nương và Văn Sinh.

"Nhiễm Nhi về sau đừng cãi cọ với bà nội cũng tam thẩm của con biết không?" Trịnh thị thấy La Nhiễm vào nhà liền trực tiếp lôi kéo La Nhiễm ngồi ở trên kháng dặn dò, chỉ sợ đứa nhỏ này nhất thời chọc nương tức giận. Cũng không biết sao lại thế này, Nhiễm Nhi hai ngày nay so với trước đây lớn mật hơn nhiều, dường như thay đổi thành một người khác vậy.. Đặc biệt hôm nay, cũng dám ở trên bàn cơm nói chen vào.

"Nhưng mà, nương, bọn họ luôn bắt nương làm nhiều việc. Nương..". La Nhiễm cũng không nói gì.

"Không có việc gì, làm việc lại không mệt, nương làm nhiều chút là được. Nhưng là con bình thường không được cùng bọn họ cãi vã, vạn nhất làm cho bà nội con khó chịu, cuộc sống của chúng ta liền khó khăn. Trịnh thị nhấn mạnh lần nữa.

" Được, nương, con hiểu rồi ". Đối mặt với loại tình huống này, La Nhiễm la nhiễm không nói gì hỏi trời xanh. Đây còn gọi không ăn mệt, chẳng lẽ cuộc sống không khó khăn sao. Một mực nhường nhịn nhưng chưa bao giờ đổi lấy được sự khoan dung thật sự, sẽ chỉ làm cho người khác đối xử thậm tệ hơn. Nhưng lúc này chỉ còn cách đáp ứng với nương bánh bao trước đã, giảm bớt sự lo lắng của nàng.

" Vậy nương đi ra ruộng đây. Con cùng đệ đệ ở nhà nghe lời, không được đi ra bờ sông. "Trịnh thị thấy La Nhiễm gật đầu, liền yên tâm ra ngoài. Mấy đứa nhỏ này đều nghe lời, chưa bao giờ làm cho người ta lo lắng.

" Cha đứa nhỏ, đã thu dọn xong chưa? "Trịnh thị dùng khăn trùm đầu bao sau đầu, liền đi gọi La Hữu Lễ.

" À, đã thu dọn xong rồi, nhanh lên đi thôi, nếu không cha lại chờ. "La Hữu Lễ nói xong liền khiêng hai cái cuốc lên vai đi về hướng chính viện.

Lão gia tử đang ngồi ở trong viện hút thuốc lá rời, nhíu chặt mày. Khói thuốc phun ra quanh quẩn mãi không tan khói, làm cho người ta cảm giác tăng thêm một phần ưu sầu. Nhìn đến lão nhị cùng La Văn Tuyên đi ra, liền hướng La Hữu Lễ nói:" Gọi đại ca con cùng Hữu Phúc nhanh lên đi, ra làm việc đi. "

" Haizzz.. bây giờ con đi gọi đây ". La Hữu Lễ khẩn trương buông cái cuốc, đi nhà giữa cùng Đông Khóa Viện.

Nhà cũ La gia có sân rất lớn, ở trong thôn là phòng ở tương đối chỉnh tề. Nhà giữa chia làm năm gian, phòng để đồ, bố cục liền giống với loại tứ hợp viện của Bắc Kinh. Trên thực tế là một ngôi nhà trong viện, không có tường vây ngăn cách. Chỉ là Tây Khóa Viện cách chính phòng ước chừng ba bốn thước đất trống, thường để một ít tạp vật. Đông viện cùng chính viện cách nhau phòng bếp.

Vợ chồng lão gia tử cùng La Xảo ở hai gian nhà giữa, một nhà đại phòng ở mặt khác của ba gian nhà giữa. Đồ vật này nọ là sau này cưới vợ mới mua về. Có ba phòng ở Đông viện và Tây viện. Lúc đầu, một nhà lão đại ở Đông viện, một nhà lão nhị ở Tây viện. Sau này, lão tam lấy vợ, lão gia tử để cho một nhà lão đại đều dọn đến nhà giữa ở cũng là hợp quy củ, hơn nữa cũng xác định rõ ràng địa vị của con trai cả cùng trưởng tôn.

Chỉ chốc lát sau, lão đại, lão tam cùng vợ chồng lão nhị lục tục đi ra.

" Cha, Văn Danh cùng nương của hắn về nhà mẹ đẻ đã mấy ngày rồi, hôm nay con muốn đi đón bọn họ. Nhân tiện hỏi thăm xem Văn Danh đã mua được mấy bộ đề thi thường niên hay chưa. "La Hữu Hiếu do dự nói cho lão gia tử biết.

" Không phải ngày hôm qua người truyền tin nói qua hai ngày chính bọn họ trở về sao? "Lão gia tử hút một ngụm thuốc lá rời, sau đó nhìn về phía lão đại hỏi.

" Dạ, ở cũng được một thời gian rồi, trong lòng con cũng lo lắng chuyện của Văn Danh ".

" Anh đi đi, bảo Văn Danh đọc sách cho tốt, không cần lo lắng chuyện trong nhà, bài thi có thể mua mấy bộ liền mua, tiền trong nhà là để làm việc lớn ". Lão gia tử thở dài, dừng một chút nói:" Buổi chiều nóng lắm, Văn Tuyên với Văn Tài liền không phải đi, cũng không còn bao nhiêu việc ".

" Ông nội, cháu không sợ nóng ". Lát sau, La Văn Tuyên nhìn La Hữu Lễ cùng Trịnh thị nói.

Lão gia tử nghe được lời nói của tôn tử thì trong lòng được an ủi rất nhiều, cười cười nói:" Không sao, buổi chiều cùng đám Văn Tài đi chơi đi thôi ".

" Văn Tuyên, ở nhà trông nom đệ đệ muội muội đi. "Trịnh thị thấy lão gia tử nói vậy, liền nhỏ giọng nói với La Văn Tuyên.

" Dạ. "La Văn Tuyên gật đầu bỏ chạy trở về Tây viện.

Lưu thị ở bên cạnh nhìn thấy, vẫn do dự có nên nói cho lão gia tử biết mình không muốn đi ra đồng hay không, nhưng tưởng tượng đến Tần thị lão yêu bà kia bảo không làm việc thì không được ăn cơm liền bỏ đi ý niệm trong đầu, thành thành thật thật theo mọi người đi ra đồng làm việc.

Lúc này, La Nhiễm đang cùng La Văn Sinh bàn bạc việc vào rừng, đột nhiên nghe được âm thanh đẩy cửa, nhìn thấy là ca ca La Văn Tuyên.

" Nhiễm nhi, Văn Sinh, hai người đang làm cái gì thế? Ông nói ca hôm nay không cần ra đồng. "

" Ca, hôm nay mang theo bọn đệ vào rừng lấy trứng chim đi. "Mấy đứa nhỏ trong thôn đều hướng cánh rừng mà chạy, đào đặc biệt đã, nhớ đến việc trèo cây xuống sông đều không phải nói chơi. Mà La Văn Tuyên mười tuổi trong đó lại là cao thủ, đặc biệt là trèo cây. Bởi vì trong nhà quản tương đối nghiêm, chính La Văn Tuyên lại tương đối nghe lời, sẽ không xuống sông một mình. La Văn Sinh nghĩ nếu ca ca đi khẳng định có thể lấy được thiệt nhiều trứng chim.

" Được, ca hôm nay cũng đi. "Dù sao cũng là đứa nhỏ mười tuổi, đúng là tuổi ăn tuổi chơi, trên thực tế trong lòng La Văn Tuyên cũng đặc biệt cao hứng.

Chỉ chốc lát, ba người liền thu thập thỏa đáng. La Văn Tuyên lưng đeo một cáigùi, La Nhiễm cùng La Văn Sinh mỗi người cầm theo một cái rổ. Cách ăn mặc của ba người đích rất thuận tiện và nhanh nhẹn, trên đầu còn bao khăn trùm đầu.

Đi đến chính viện, La Nhiễm nói:" Bà nội, cháu cùng ca ca đệ đệ đi đào rau dại, cắt cỏ heo, làm cho heo mau lớn, bán lấy tiền để bà làm xiêm y. "La Nhiễm càng ngày càng bội phục sự vô sỉ của mình, không, cái này gọi là năng lựctùy cơ ứng biến. La Văn Tuyên nhìn thấy sự ứng biến thông minh của muội muội liền cười trộm.

" Ai trông cậy vào mày."Tần thị ở nhà giữa chưa có lên tiếng, thật tiếng nói đó là tiếng của La Xảo.

Ba người không có lên tiếng, mọi người nhìn nhau, lúc sau liền xuất phát đi vào rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play