Giờ ra chơi Giang Túc hầu như không đi ra khỏi lớp, những nữ sinh kia cũng chỉ có thể cách một lớp kính, giả vờ như vô tình nhìn vào bên trong một cái.

Có một lần, Giang Túc ra khỏi lớp, lúc đi qua hành lang, có đến hơn một nửa nữ sinh nhìn thấy anh liền đỏ mặt.

Trong số nhiều những nữ sinh đến xem như vậy, luôn có những người can đảm bước ra.

Nữ sinh đầu tiên to gan chủ động chạy đến trước mặt Giang Túc là một học sinh lớp 11-2, tên là Lương Viên.

Ngoại hình khá là xinh, cũng khá nổi tiếng ở trong lớp 11-2, trong những buổi liên hoan của trường gì đó đều có thể nhìn thấy cô gái này.

Lương Viên có hơi kém may mắn chút, lúc cậu ta đến tìm Giang Túc, thì vừa hay Giang Túc không có ở trong lớp.

Lúc đó cách tiết tự học buổi tối vẫn còn nửa tiếng, có hơn một nửa học sinh lớp nhất ngồi trong lớp, Lương Viên đối diện với ánh mắt quan sát đánh giá của mọi người, không hề thấy xấu hổ chút nào, cậu ta nhìn thấy vị trí của Giang Túc trống không, thậm chí còn to gan vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vào vai Lâm Vi: "Cậu ơi, xin lỗi làm phiền một chút."

Lâm Vi cầm bút điền xong một nguyên tô hóa học, rồi mới quay người lại.

Một cô gái khá là xinh.

"Có chuyện gì sao?" Lâm Vi hỏi.

Lương Viên: "Giang Túc đã đến trường chưa vậy?"

Lúc nói chuyện giọng nói cũng rất dễ nghe.

Lâm Vi trong lòng âm thầm đánh giá một câu, sau đó mới lắc đầu nói: "Chưa đến."

Lương Viên: "Vậy có biết thường thì lúc nào cậu ấy đến trường không?"

Lâm Vi xoay bút, lại lắc đầu: "Không biết."

Lương Viên có chút thất vọng, nghĩ ngợi một lát, đưa bàn tay để sau lưng ra trước mặt: "Cậu ơi, có thể làm phiền cậu chút được không, đợi lát nữa Giang Túc đến, giúp mình đưa ly trà sữa này cho Giang Túc, mình tên là Lương Viễn, là học sinh lớp 11-2."

"..."

Tầm mắt của Lâm Vi chuyển từ gương mặt của Lương Viên nhìn xuống ly trà sữa trong tay cậu ta.

Đối diện trường học là quán trà sữa Võng Hồng, giá thì không hề rẻ, hơn nữa muốn mua cũng phải xếp hàng rất lâu.

Lương Viên thấy Lâm Vi không nói gì, lại mở miệng nói: "Cậu ơi?"

"Cậu đợi một chút?" Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn Lương Viên nói một câu, sau đó lấy điện thoại ở dưới ngăn bàn ta, gửi một tin nhắn wechat cho Giang Túc.

* * *

Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Lớp 11-2, Lương Viên, tặng cho cậu một ly trà sữa, có cần tôi nhận hộ không?

Giang Túc đang nghịch điện thoại, ngón tay định gõ chữ "không", thì trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn mới nữa.

Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Chính là quán trà sữa Võng Hồng đối diện trường, uống cũng khá ngon ấy.

Động tác của Giang Túc dừng lại, ù ù cạc cạc không nói gì, Trình Trúc ngồi bên cạnh, nhìn tin nhắn vừa hiện lên, liền giúp anh phiên dịch: "20."

* * *

Giang Túc vẫn trưa trả lời lại, nhưng Lâm Vi vẫn rất thiện ý nhìn Lương Viên nói: "Phiền cậu đợi thêm chút nữa."

Vừa nói xong, thì màn hình điện thoại sáng lên.

Giang Túc chuyển cho cô 20 tệ.

Lâm Vi chớp chớp mắt, gửi một dấu hỏi chấm "?".

SU: Trà sữa cậu cầm lấy, tiền thì đưa cho cậu ta.

SU: Lúc đưa tiền, nhớ giúp tôi nói một câu, cảm ơn cậu ta đã mua trà sữa giúp tôi.

Lâm Vi ngay lập tức hiểu ý của Giang Túc.

Cậu ta đang từ chối Lương Viên một cách khóe léo, vì không muốn để cô ấy khó xử, còn đặc biệt giúp cô ấy tìm một cái lý do là tặng trà sữa, tránh việc cậu ta trực tiếp từ chối trà sữa của nữ sinh kia, sẽ khiến cô gái ấy bị mọi người cười chê.

Rõ ràng đây là Giang Túc đang giúp đỡ Lương Viên, nhưng chỗ nào đó trong lòng Lâm Vi đột nhiên thấy ấm áp, sau đó cô lấy 20 tệ ở trong balo ra, lúc nói giọng còn dịu dàng hơn bình thường gấp mấy lần: "Giang Túc bảo tôi đưa tiền trước cho cậu, Giang Túc còn bảo tôi cảm ơn cậu, cảm ơn cậu mua trà sữa giúp cậu ấy."

Lương Viên há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được, chỉ nhìn nhật ký nhắn tin mà Lâm Vi đưa đến trước mặt mình.

Lương Viên nhếch miệng, im lặng một hồi, nhận lấy tiền trong tay Lâm Vi, để lại một câu không sao, sau đó bỏ trà sữa xuống rồi rời đi.

Lâm Vi nhìn bóng lưng của Lương Viên, không kìm được mà nhớ lại hôm đánh bóng rổ, cậu thiếu niên thắng hai trận liên tiếp, nhưng chỉ cần một điều khiện duy nhất chính là La Kì xin lỗi Trần Dương.

Cậu thiếu niên nhìn thì thấy lạnh lùng, nhưng từ trong xương cốt lại dịu dàng ấm áp lương thiện như vậy.

Ấm áp đến nỗi tim cô cũng mềm luôn rồi.

Lương Viên rời đi chưa được bao lâu, thì Giang Túc quay trở lại lớp học, anh kéo ghế ra, lười biếng ngồi xuống, vươn tay ra sờ vào ly trà sữa, thấy vẫn còn nóng, liền mở ống hút ra, rồi cắm vào, sau đó cầm ly trà sữa, nhẹ nhàng đưa đến sau lưng Lâm Vi.

Lâm Vi quay đầu lại, nhìn thấy ly trà sữa sát gần mặt mình, theo bản năng lùi lại phía sau: "Làm gì vậy?"

"Không phải nói thứ đồ này uống rất ngon sao? Cho cậu uống."

"..."

Lâm Vi im lặng hai giây, rồi cầm lấy ly trà sữa.

Cô cho rằng Giang Túc hết việc rồi, nên quay người lên tiếp tục làm đề, kết quả vừa viết được cái công thức, lưng ghế lại bị gõ hai cái.

Lâm Vi một bên làm đề, một bên lùi lại tựa sát lưng vào ghế nói: "Nói."

"Cậu có gì muốn nói không?" Giọng nói của Giang Túc khá là tùy ý.

Lâm Vi tính ra đáp án, viết lên trên vở, rồi mới quay đầu lại hỏi Giang Túc: "Nói cái gì?"

Giang Túc mở vở ra, giọng điệu lạnh nhạt: "Thì là có người tặng trà sữa cho tôi, cậu có muốn nói gì không?"

Lâm Vi cảm thấy câu hỏi này của Giang Túc có chút kỳ lạ.

Chính xác mà nói, khoảng thời gian gần đây Giang Túc khá là kỳ lạ.

Lần đánh bóng rổ, cô nói nữ sinh khác quay cậu ta, cậu ta lại lôi cô vào.

Bây giờ có người tặng trà sữa cho cậu ta, cậu ta cũng lại kéo cô vào.

Lâm Vi ngậm lấy ống hút rồi hút lấy hai ngụm trà sữa, quyết định nể tình lý trà sữa, hùa theo câu hỏi kỳ lạ của Giang Túc: "Cô gái tặng trà sữa khá là xinh."

Giang Túc không nói gì, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Vi.

Mắt cậu ta có chút sâu, nhìn đến nỗi Lâm Vi thấy hoảng hốt, ngón tay cầm ly trà sữa, không tự chủ được mà hơi thu lại.

Dcưới ánh mắt của cậu ta, cô hút một ngụm trà sữa: "Giọng nói cũng khá là dễ nghe."

Giang Túc: "..."

Vào lúc Lâm Vi cho rằng Giang Túc sẽ không nói gì, đang định quay người lên tiếp tục làm đề, thì Giang Túc đột nhiên nói: "Bé Vi."

Đây là lần thứ ba cậu ta gọi cô là Bé Vi.

Nhưng không giống như lần đầu tiên, nghe vào tim liền ngưng lại.

Lâm Vi điều hòa lại hơi thở, nhìn Giang Túc.

Giang Túc đón nhận ánh nhìn của cô, đè thấp giọng nói: "Tôi chưa từng nhận quà của con gái."

"..."

Tim Lâm Vi đập nhanh một nhịp, sau đó hốt hoảng nói ồ một tiếng, cầm trà sữa quay người lên.

Chuông chuẩn bị vào tiết tự học buổi tối vừa mới vang lên, trong phòng học đã bắt đầu trở nên ồn ào.

Lâm Vi không biết có phải do bị làm ồn quá hay không, nhưng cô nhìn chằm chằm vào tờ đề một hồi lâu, mà chưa làm được một câu nào hết.

Sau mấy lần thử, cô thở dài một hơi, cầm điện thoại lên, mở vào wechat, thấy trong vòng tròn bạn bè có người đăng bài.

Ấn vào đó thì thấy, Giang Túc một phút trước đã đăng một trạng thái mới.

SU: Tôi chỉ chuẩn bị nhận quà của một cô gái thôi.

Lâm Vi quỷ sai ma khiến thế nào lại hỏi một câu: Ai?

Rất nhanh, dưới dòng trả lời của cô có một tin trả lời mới.

SU: Người mà tôi thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play