Giang Túc: "..."

"Tôi cực kỳ nghi ngờ, cậu có phải đàn ông không vậy, tối thiểu không phải một người đàn ông khỏe mạnh."

Nói xong câu này, Lâm Vi mới phản ứng được bản thân mình bị Giang Túc ép đến mức nói ra cái gì rồi.

Cô thế mà lại mắng trùm trường không phải đàn ông.

Cô xong rồi.

Không biết rằng liệu đây có phải là lần đầu tiên có người đứng trước mặt trùm trường nói như vậy hay không, nhưng lúc này trùm trường nhìn cô một cách rất yên tĩnh.

Lâm Vi tận mắt nhìn thấy hành động ra tay đánh người của trùm trường khi nghe thấy một câu không hợp ý mình, vậy nên cô liền phòng bị theo bản năng.

Tiện đường trong lòng cô còn tính toán một chút, nếu Giang Túc thực sự ra tay đánh người, thì khả năng thắng của cô là bao nhiêu.

So với Lâm Vi thì Giang Túc lại mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào bạn nhỏ bàn trên tầm mười mấy giây, sau đó đột nhiên bật cười.

A.

Từ lần đầu tiên thấy cô, đã cảm thấy cô đáng yêu nhưng rõ ràng phải là đáng giận mới đúng.

A a.

Giang Túc không muốn mở miệng nói gì hết, dơ tay lên nhét tai nghe vào tai.

Lâm Vi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, thì thấy hành động này của Giang Túc, còn cho rằng anh sắp đánh cô, phản xạ điều kiện giơ tay lên nắm lấy cổ tay Giang Túc, quay người một cái kéo anh lên trên lưng, sau đó hơi cúi người dùng toàn lực đẩy về phía trước, trực tiếp quật Giang Túc ngã xuống đất.

Giang Túc chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, còn chưa đợi anh phản ứng lại, phía sau đã truyền một cơn đau đớn.

Anh nằm trên đất có chút ngơ ngác nhìn cô.

Cô hơi thở gấp gáp cúi đầu nhìn anh.

Hai người nhìn nhau một lúc, Giang Túc cuối cùng cũng nhận thức được việc mình bị người ta quật ngã xuống đất.

Người đó còn là một cô gái nhỏ nhắn hơi gầy nữa.

Giang Túc có chút hoài nghi cuộc đời, lại qua một lúc nữa, sau đó mới mở miệng nói: "Đệch?"

Lâm Vi hoàn toàn không ngờ rằng mình lại làm được, Giang Túc đánh nhau giỏi như vậy, cô ra tay công kích, có liều mạng chống đỡ thì cũng chỉ chịu được vài cái đánh của anh, chỉ chậm chút là bị đánh.

Nhưng bây giờ, người đó lại nằm ở dưới chân cô.

Điều này có thể nói lên rằng, trùm trường vừa nãy dơ tay lên, vốn dĩ không phải là muốn đánh cô.

Lâm Vi ngơ ngác.

Vốn dĩ còn chưa có tèo, mà bây giờ thì thực sự là tèo chắc rồi.

Lâm Vi thấy Giang Túc định đứng dậy, liền bỏ balo sau lưng xuống, không nghĩ ngợi gì đã nằm luôn xuống dưới đất.

Giang Túc: "?"

"Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi tưởng cậu định đánh tôi, bây giờ tôi nằm dưới đất rồi, đổi thành cậu đánh tôi, hai chúng ta hòa nhau, cậu đừng đánh tôi nữa, nếu cậu mà thực sự ra tay đánh tôi, vậy thì đừng đánh vào mặt." Lâm Vi vừa nói, vừa dùng áo khoác đồng phục che lên mặt.

"..."

Con m* nó cái gì thế này loạn hết cả lên, rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến cô cho rằng như vậy, khiến cô cho rằng anh muốn đánh cô.

Giang Túc lại thành công bị tức đến bật cười một lần nữa.

Nói ra thì, đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh bị người ta quật ngã xuống đất như vậy, theo lý mà nói thì nên tức giận mới đúng, nhưng trong lòng anh lại chẳng có tý tức giận nào.

Không những không có, mà anh còn cảm thấy có một chút ngạc nhiên không nói thành lời.

Bạn nhỏ bàn trên này thật không đơn giản nha.

Anh vốn cho rằng cô gan lớn, nên lúc ăn mì tại quán mì Duyên Phận, khi đối mặt với đám trường nghề kia mà không thèm trốn tránh gì hết, nhưng bây giờ xem ra, không phải là gan lớn, mà là vốn không thèm để tên đại ca trường nghề kia vào mắt.

Haz, hay cho một cô gái ngoan ngoãn học sinh ba tốt chân tay yếu đuối chói gà không chặt.

Lâm Vi thấy Giang Túc không nói gì, kéo áo xuống một chút, lộ ra hai chiếc mắt đen nhánh nhìn cậu thiếu niên ở bên cạnh.

Thiếu niên mặt vô cảm, không nhìn ra sự tức giận và buồn bực.

Lâm Vi trong lòng cảm thấy không đúng lắm, cô cắn môi, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, cậu có đau không, có cần tôi xoa cho cậu không?"

Giang Túc chầm chậm quay đầu lại đón nhận ánh mắt của Lâm Vi, anh im lặng nói: "Muốn sờ mó tôi một cách trá hình sao?"

Lâm Vi: "..."

Quen biết ngày đầu tiên, đưa nước cho cậu ta, thì cậu ta nói hôn gián tiếp.

Bây giờ lại nói cô muốn sờ mó cậu ta một cách trá hình.

Sao cậu ta có thể tự luyến như vậy chứ?

Xét thấy mình ra tay đánh người đang nằm ở trạng thái đuối lý, Lâm Vi hít một hơi sâu: "Cậu nói sao thì là vậy đi, mặc dù tôi không như vậy."

Khóe mắt Giang Túc hơi cong lên, đuôi mắt xuất hiện một ý cười nhàn nhạt, cơn đau đã bớt hơn nửa rồi, chống vào nền đất đứng lên.

Anh thấy cô gái nhỏ vẫn nằm dưới đất không có ý định đứng lên, hơi cúi người đưa tay ra trước mặt cô: "Được rồi, đừng nằm nữa."

Lâm Vi nhìn một hồi vào ngón tay thon dài đẹp đẽ trắng trẻo của anh, ngước mắt lên nhìn vào mắt anh: "Cậu sẽ không đang kéo tôi lên một nửa rồi lại thả tay ra chứ?"

"Sẽ không." Giang Túc lại nói: "Tôi thề, nhanh lên nào, không chê nền đất lạnh nào?"

Lâm Vi thấy Giang Túc đã nói như vậy rồi, lúc này mới vươn tay ra, nắm lấy bàn tay của anh.

Bạn nhỏ bàn trên quen dấu bàn tay vào trong ống áo, Giang Túc cho rằng lúc cô nắm tay mình, sẽ bị cách qua một lớp áo đồng phục.

Ai biết được bạn nhỏ bàn trên thế mà lại bỏ tay ra khỏi ống áo.

Tay cô mềm mại, chỉ là có hơi lạnh, hoàn toàn không phải đôi tay tùy tiện đặt xuống dưới nền đất.

Giang Túc cúi đầu nhìn chằm chằm mấy giây vào bàn tay đang nắm lấy tay mình của cô, sau đó hơi dùng lực, kéo cô từ dưới đất đứng lên.

Đợi cô đứng vững rồi, Giang Túc mới buông tay ra.

Anh cúi người nhặt hai cái balo lên, rồi đeo hết lên vai, sau đó giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy đi về phía trước.

Không ai biết được tim anh đang đập rất nhanh.

Không ai biết được lòng bàn tay anh lúc này đang giống như bị lửa đốt vậy cực kỳ nóng.

Nắm tay rồi.

Anh và cô vừa mới nắm tay rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play