Vương Vĩ có chút lo lắng, còn có chút được sủng mà thấy sợ.

Cậu ta thấy những người khác cũng giống hệt cậu ta không dám động đậy, trùm trường không vươn tay ra, thì bọn họ thấy xấu hổ, trùm trường vươn tay ra rồi, nếu bọn họ mà thu tay về, có lẽ tối nay xong đời rồi.

Vương Vũ quyết định hi sinh bản thân, ôm gan hùm vươn tay về phía trước, nhanh nhẹn đập tay một cái với Giang Túc.

Mấy người còn lại thấy Vương Vĩ đã đập tay với trùm trường rồi mà vẫn an toàn sống sót, lúc này mới thi nhau vươn tay ra.

So với bầu không khí phấn khích của bên này, bên kia mấy học sinh thể dục sắc mặt u ám khó chịu, đặc biệt là La Kì người đứng ra khiêu chiến, mặt đen như mười ngày chưa rửa mặt vậy.

Mấy người Vương Vĩ thấy sợ, Hứa Thuật không sợ, cậu ta rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của mấy học sinh thể dục đó rất tệ rồi, nhưng lại vẫn hắng giọng lên nói to: "Nhớ lấy lời cá cược của chúng ta, một học kỳ này không được đi vào sân bóng rổ, nếu không mấy người không phải đàn ông."

"..."

Mấy học sinh thể dục không hề nghĩ rằng mình sẽ thua, có chút không cam lòng, sau khi thấy mất mặt xong lại thẹn quá hóa giận, thế nhưng cá cược vẫn còn đó, bọn họ cũng chẳng thể nói gì được.

Chuông tự học buổi tối chuẩn bị reo lên, Trương Chí Siêu thấy nhóm người Giang Túc chuẩn bị rời đi, không nhịn được quái gở tức giận nói: "Tao nghĩ quả bóng đó là ăn may chó ngáp phải ruồi thôi."

Người vừa nãy luôn miệng nói bọn họ không thể thua được, bây giờ lại chính là người thua cuộc.

Hứa Thuật đi ngang hàng với Giang Túc, quay đầu lại lườm Trương Chí Siêu nói: "Con m* nó mày nói ai ăn may chó ngáp phải ruồi cơ?"

Mấy người Vương Vĩ mặc dù không dám ngông cuồng mà mắng đám học sinh thể dục như Hứa Thuật, nhưng ai nấy đều không yếu thế trừng mắt nhì đám học sinh thể dục.

Giang Túc bị mỉa mai, lại giống như không nghe thấy lời Trương Chí Siêu nói vậy, đi đến trước hàng lưới sắt, đến chỗ Lâm Vi rồi chỉ chai nước khoáng phía sau Lâm Vi.

Lâm Vi nhanh chóng lấy nước, đi vòng qua bậc thềm bên kia, chạy đến.

Lúc cô đưa nước cho anh, vừa hay nghe thấy câu nói kia của Trương Chí Siêu: "Nói ai, trong lòng người đó tự biết? Ít nhất tao cũng không suýt nữa thì đánh chết người, mang trên người một vết nhơ.."

Lâm Vi hướng theo phía giọng nói nhìn ra, người nói là Trương Chí Siêu đang cúi người nhặt bóng.

Cô nhìn Trương Chí Siêu còn chưa được mấy giây, thì trong tay đã trống không rồi.

Cô thu ánh mắt lại, thấy Giang Túc cầm lấy chai nước trong tay cô, mở nắp chai ra, ngẩng đầu lên uống nước giống như người cậu ta nói kia chẳng phải là anh vậy.

Ngược lại là Hứa Thuật đã thực sự tức giận rồi: "Có gan mày nói lại câu nữa đi, nói lại lần nữa xem nào!"

Trương Chí Siêu cười lạnh: "Sao tao lại phải nói lại? Hơn nữa, tao có nói đó là ai sao? Mày kích động cái gì chứ, thế nào, mấy lời đồn đó đều là thật à, sợ hãi rồi?"

"Đệch!" Hứa Thuật cảm thấy nói lý với loại người này đúng là thiểu năng, nắm đấm hữu dụng hơn.

Hứa Thuật quay người lại, xông về phía Trương Chí Siêu đi lên vài bước, Giang Túc uống nước xong, quay đầu gọi tên cậu ta: "Hứa Thuật."

Hứa Thuật dừng chân lại.

Giang Túc đóng nắp chai xong, cách tấm lướt sắt đưa chai nước cho Lâm Vi.

Đợi bạn nhỏ bàn trên cầm lấy chai nước rồi, lúc này mới từ tốn quay người lại, lười nhác liếc nhìn Trương Chí Siêu một cái: "Lại đấu thêm hai trận nữa."

Trương Chí Siêu: "..."

"1vs1." Ngừng lại một chút, Giang Túc lại nói: "Thắng thì nghe mày, thua rồi cũng nghe mày sắp xếp."

Trương Chí Siêu quay đầu nhìn đồng đội.

Giang Túc bình tĩnh nói: "Mày có thể tìm hai người mạnh nhất, mỗi người lên một trận."

"..."

Chính là rất điên rất ngông cuồng không để ai vào trong mắt.

Mặc dù thực lực cá nhân của Giang Túc đích thực là rất mạnh, nhưng mấy học sinh thể dục kia vì thua mà thấy không cam lòng, vừa thấy vậy liền đồng ý nhận lời luôn.

Lên trận đầu tiên là La Kì.

Trong mười phút vừa nãy, Giang Túc đã quan sát được hết những thói quen chơi bóng của La Kì rồi.

La Kì dựa vào lợi thế dáng người cao, ưu thế như vậy rất rõ ràng, mà nhược điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là tốc độ chậm.

Giang Túc từ khi bắt đầu chơi bóng, đã rất thích công kích, không có đám người Vương Vĩ làm cản trở, anh lại càng được thoải mái mà chơi hơn.

Tình hình này rõ ràng giống như nửa trận đầu trận đấu của mấy người Hứa Thuật, đơn phương đánh, nhưng có điều lần này đổi thành Giang Túc đơn phương đánh La Kì.

Trận đấu thứ hai Trương Chí Siêu.

Trương Chí Siêu so với La Kì người đâm vào Trần Dương còn hãm hơn không cần mặt mũi, không ngừng chơi chiêu trò, vừa ra sân đã bắt đầu ngáng chân Giang Túc, không những không cần mặt mũi, không muốn bị người khác nhìn ra, nhưng những trò mèo này của cậu ta hoàn toàn không có tác dụng với Giang Túc, không những không khiến Giang Túc bị thương, mà còn mấy lần bị Giang Túc trêu đùa, càng là người gấp gáp như Trương Chí Siêu, thì phía sau càng giống như đánh nhau vậy phạm quy một cách trắng trợn.

Nhưng cho dù là như vậy, Trương Chí Siêu vẫn bị Giang Túc đè bẹp.

Đến lúc sau, cậu ta thấy mình không còn hi vọng thắng nữa, thì bắt đầu sụp đổ, ngay cả bóng cũng không thèm ngăn nữa.

Giang Túc ngược lại không thèm để ý, hoặc có thể nói là giống như cố ý vậy, học theo cách bọn họ trêu ghẹo đám Hứa Thuật ở trận trước, bắt đầu thể hiện khả năng chơi bóng.

Một phút cuối cùng, Giang Túc dẫn bóng đến trước rổ, một cú nhảy cao, đem bóng ném vào trong rổ, anh nắm lấy thành rổ, bay lên trong mấy giây, sau đó trong tiếng reo hò không ngớt, buông tay ra, nhảy xuống dướt đất.

So với La Kì, Trương Chí Siêu không những chơi bóng thua, mà còn thua cả kỹ năng.

Tiếng chuông vào tự học tối đã reo được một lúc rồi, nhìn trên khán đài vẫn còn rất nhiều người, thậm chí có nữ sinh còn kích động đến nỗi dám hét cả tên Giang Túc lên.

Lâm Vi cầm chai nước, đứng bên ngoài lưới sắt, không về khán đài ngồi.

Đứng gần rồi, cô mới có thể nhìn rõ được.

Cậu thiếu niên trên sân bóng, mặc dù vẫn là gương mặt vô cảm kia, nhưng khi hoạt động, thì lại mang theo sự ương bướng cương quyết của một cậu thiếu niên, vừa đẹp trai lại vừa ngầu.

Cô đột nhiên cảm nhận được lúc đầu Trần Tư nói với cô, năm lớp mười Giang Túc rốt cuộc nổi tiếng như nào rồi, cũng hiểu được vì sao nữ sinh trường nghề bên cạnh, lúc Giang Túc chơi bóng cũng đi sang vây xung quanh xem.

"Tuyệt, Túc ca tuyệt lắm!"

"Túc ca vô địch!"

Trong tiếng hét kích động của Hứa Thuật và mấy người Vương Vĩ, Giang Túc đi qua sân bóng rổ, đến bên chỗ lưới sắt, đi đến trước mặt Lâm Vi, vươn tay ra.

Bạn nhỏ bàn trên nhìn anh không nói gì.

Giang Túc chỉ vào chai nước trong tay bạn nhỏ bàn trên: "Nghĩ cái gì thế?"

Lâm Vi hoàn hồn lại, cậu thiếu niên bởi vì vận động, cho nên lồng ngực thở mạnh mẽ, trên mặt toàn là mồ hôi, khiến làn da trắng của anh càng trở nên tinh tế hơn mịn màng hơn, cô mở miệng, ma sai quỷ khiến thế nào buột mồm nói ra một câu: "Nghĩ về cậu.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play