Tường trắng, sofa đen, trên bàn và tủ rượu đều đặt những chậu cây xanh.

Ánh mắt Diệp Phù Dư đảo quanh hai vòng, phát hiện cả gian nhà đều mang theo một cảm giác không thể nói nên lời.

Lận Châu không để ý tới ánh mắt của Diệp Phù Dư, anh tùy ý hạ mí mắt xuống, chậm rãi nói: "Đồ vật ở trong nhà không được động lung tung. Cô có nhìn thấy cái bình hoa kia không?"

Diệp Phù Dư nhìn theo hướng ngón tay của anh liền thấy được một chiếc bình sứ Thanh Hoa. Vì thế, cô gật đầu.

Lận Châu: "Chiếc bình hoa này là đồ cổ, trị giá hai ngàn vạn, nếu cô làm vỡ thì bồi thường."

Diệp Phù Dư: "..."

Lận Châu lại liếc cô một cái rồi nói tiếp: "Cô đã nhìn đến bức tranh đó chưa?"

Diệp Phù Dư gật đầu.

Lận Châu: "Năm trăm vạn không thể ít hơn. Làm bẩn một chút cô sẽ bồi thường."

Diệp Phù Dư: "..."

Con mẹ nó chứ.. làm sao khi mà sống chung với ảnh đế mình lúc nào cũng có nguy cơ phá sản.

Đây là nhà cho người ở sao? Không phải là viện bảo tàng đó chứ?

Diệp Phù Dư cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ về điều đó, cô cho rằng mình thực sự cần phải nói chuyện thật vui vẻ cùng với Lận Châu và Hồng Nguyệt. Ví dụ, trong cuộc hôn nhân hai năm có thể trừ bỏ việc sống chung với nhau. Nếu không, quả thật là khiến cô khó xử.

Lận Châu đại khái là đã nhận ra sự kinh sợ ở trên mặt tiểu hồ ly, phất tay ý bảo cô lên tầng tìm phòng. Nhưng mà Diệp Phù Dư vẫn còn đứng do dự tại chỗ, anh nghi ngờ nhìn qua, chỉ nghe thấy giọng cô gái nhỏ hỏi: "Còn có thể đổi ý không?"

Lận Châu nhìn cô, khoanh hai tay lại, giọng điệu mang theo chút không đứng đắn: "Đương nhiên có thể. Nhưng hôm nay tôi đã tỉ mỉ hỏi xà tinh kia một chút. Cô ấy nói rằng nếu trong hai năm chúng ta không có bất kỳ sự hâm nóng tình cảm nào, cô ấy liền phế đi tu vi của cô."

Diệp Phù Dư: "..."

Tu vi nhất định không thể bị phế được. Cô cũng vất vả lắm mới có thể biến thành hình dạng con người.

Sau khi suy nghĩ, Diệp Phù Dư cẩn thận thăm dò: "Vậy nếu không thời điểm chấm dứt hai năm sau tôi chuyển?"

Lận Châu: "Cô lấy chồng cùng bồi dưỡng tình cảm chỉ mất ít thời gian như vậy sao? Các cô là hồ ly tinh, nhưng tôi không được."

Tốt.

Ý chính là phải ở chung.

Diệp Phù Dư gục đầu, kéo hành lí đi lên tầng ba. Lận Châu đứng ở đầu cầu thang nhìn cô, nếu lúc này Diệp Phù Dư lộ ra cái đuôi, cái đuôi kia nhất định là héo xuống rũ rượi.

Chậc.

Nghĩ thế nào thì vẫn cảm thấy có chút dễ thương đấy.

Lận Châu bĩu môi, xoay người đi phòng bếp nấu cơm trưa.

Trong phòng ngủ trên tầng ba, Vu Lam vừa giúp Diệp Phù Dư sắp xếp mọi thứ, vừa nhỏ giọng than thở: "Chị Dư, em cảm thấy Lận ảnh đế có vẻ như rất khó sống chung."

Diệp Phù Dư không đổi nét mặt gật đầu, ý muốn nói đó không phải là ảo giác của cô ấy. Thật thực sự không biết tại sao Hồ Ngọc Thiến lại thích loại đàn ông này.

Đoán chừng chị ấy chưa thật sự chịu đựng lời công kích ác độc của Lận ảnh đế.

Vu Lam không ở trong biệt thự lâu, giúp Diệp Phù Dư thu dọn đồ dùng cần thiết hằng ngày rồi rời đi. Con thỏ nhỏ chạy rất nhanh, giống như có một bầy sói đuổi theo sau lưng.

Thời điểm Vu Lam rời đi, Lận Châu lười biếng dựa vào tường, trong tay bưng một đĩa salad trái cây, mơ hồ hỏi: "Tôi nhớ rõ hồ ly các cô thỉnh thoảng cũng ăn thỏ."

Diệp Phù Dư: "Con thỏ đáng yêu như vậy, không ăn."

"Những động vật khác cũng rất đáng yêu." Lận Châu đi tới, đem salad trái cây đưa đến trước mặt cô, cười vỗ vỗ đầu cô: "Về sau đừng ăn thịt nữa, rau củ quả rất tối với thân thể cô."

Diệp Phù Dư hoàn toàn không để ý đến động tác gõ đầu cô của người đàn ông, cô nhìn chằm chằm vào món salad trái cây trên tay mình, trong lòng rỉ máu.

Có một con không rõ sinh vật gì muốn ngược đãi một con hồ ly, chuyện này văn phòng hôn nhân mặc kệ hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play