Chị hai, buông tha cho tôi đi!

Một cô gái nhỏ như tôi suốt ngày cãi nhau với một bác gái như cô thật sự quá mất mặt rồi. Cô không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn mặt mũi a!

Nhưng mà dù trong lòng cô có gào thét như thế nào cũng vô ích.

Người Diệp Phù Dư này.. À không, con hồ ly Diệp Phù Dư này tuy rằng chỉ là một con hồ ly nhỏ hoang dã, vừa sinh ra đã không được thấy cha mẹ của mình, các trưởng lão ở Minh sơn khi dạy dỗ cũng rất cưng chiều cô ấy. Vì vậy đã nuôi dưỡng nên một Diệp Phù Dư cãi nhau tuyệt đối không nhận thua, đánh nhau cũng nhất định muốn thắng.

Nhớ năm đó cô ấy là một con hồ ly ở Minh sơn đánh nhau thành một tiểu yêu quái bất khả chiến bại. Nghĩ rằng một mình đơn độc đến thành phố lớn muốn thu liễm một tí, nếu không đến lúc Cục quản lý yêu tinh trục xuất trở về thì thật là mất mặt.

Nhưng bất kể như nào cũng không nghĩ tới, luôn luôn có người khiêu khích tính tình của cô.

Khóe miệng Diệp Phù Dư giật giật hai cái, vừa xoay người lại bắt gặp ánh mắt của Vu Lan, vẻ mặt lộ ra vẻ mỏi mệt. Vu Lam thấy muốn bật cười, thực tế cô cũng không nhịn xuống, một tiếng cười cười cứ thế phun ra.

Vu Lam: "..."

Cô hình như không cẩn thận quạt gió châm lửa rồi.

Diệp Phù Dư hung hăng xoa xoa đầu thỏ của Vu Lam, ánh mắt nhìn thẳng vào Bối Ni. Mà bởi vì tiếng phun cười kia, Bối Ni đã đem ánh mắt khóa trên người Vu Lam.

Diệp Phù Dư liền đem con thỏ nhỏ giấu giấu sau lưng, đó là một hành động theo bản năng.

"Chị Bối Ni, thật không phải tôi nói, tục ngữ đã có câu tiền nào của nấy. Chị muốn mua quần áo chất lượng cao, về sau liền chuyên chọn quần áo HG mà mua đi. HG là hàng xa xỉ đứng đầu, chắc chắn chất lượng siêu cấp tốt."

Vu Lam thiếu chút nữa lại cười ra tiếng.

HG quả thật là xa xỉ hàng đầu, một cái quần áo không có sáu số đơn vị là không thể mua xuống. Những nữ diễn viên giống như Bối Ni, tuy rằng có thể đứng trước mặt Diệp Phù Dư làm bộ làm tịch nhưng như thế nào thì trong lòng mình vẫn có chút cưỡng bách.

Cô ta bình thường kiếm được tiền cũng không tính là nhiều, hơn nữa lúc đấy phần lớn đều bị công ty lấy đi vì còn hợp đồng.

Đây cũng là lý do vì cái gì mà Bối Ni nóng lòng kiếm một kim chủ, mà kim chủ luôn luôn không đáng tin cậy Ngô Quán Quân này cũng không có vấn đề gì.

Cô ta cần đóng phim, và cô ta cũng muốn tiền.

Nhưng vào lúc này, Diệp Phù Dư nói giống như tát thẳng vào mặt cô ta, thậm chí là trào phúng cô ta một cách rõ ràng.

Bối Ni đột nhiên nghĩ đến cảnh khiêu khích Diệp Phù Dư chiều hôm qua và kết quả bị đối phương phản giết hình tượng, tròng mắt vừa chuyển, kỹ năng diễn xuất bùng nổ, biểu tình uất ức. Cô ta thoáng lùi mình về sau vài bước, hơi cong đầu gối, chuẩn xác lọt vào lòng ngực của Ngô Quán Quân.

Ngô Quán Quân hiển nhiên không nghĩ rằng Bối Ni sẽ nhào vào lòng ngực ngay lúc này, thời điểm ông vào trong lòng tâm lơ đãng một chút.

Khóe mắt Bối Ni có chút đỏ lên, nhỏ giọng nghẹn ngào thút thít: "Ông xã à, anh nghe một chút cô ấy nói cái gì! Nếu em có số tiền này, em còn phải đóng phim sao!"

Mặc dù lúc trước Ngô Quán Quân đối với Diệp Phù Dư có chút ý tứ không rõ ràng, nhưng lúc này có mỹ nữ ở trong ngực, nhất định ngay lập tức nắm chắc, tức khắc thể hiện chút dỗ dành

"Được rồi được rồi đừng khóc, không phải là quần áo HG sao? Ông xã mua cho em, em nghĩ muốn cái gì ông xã đều mua cho em." Nói tốt một phen mới đem Bối Ni dỗ dành được, Ngô Quán Quân xoay chuyển, ánh mắt dừng trên người Diệp Phù Dư, cau mày nghiêm mặt: "Tiểu Diệp, cha mẹ cô không dạy cô lễ nghi cơ bản sao? Cùng tiền bối nói chuyện như thế nào? Còn không nhanh chạy lại xin lỗi Bối Ni?"

Diệp Phù Dư: "?"

Trên trán một vòng dấu chấm hỏi, Diệp Phù Dư nhướng mày cười: "Cha mẹ tôi chỉ dạy tôi ở nơi công cộng đừng lúc nào cũng làm người ta chán ngấy khó chịu, ghê tởm đến mức tôi có thể đem cơm đời trước ói ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play