"Tiêu Nhi, muội đã xong chưa vậy?", Hoàng Bắc Nguyệt đang ngồi ở ngoài viện, vừa nhâm nhi tách trà vừa giục giã Ngọc Tiêu Nhi đang lề mề bên trong cùng Đông Lăng chuẩn bị đồ đạc.
Nàng hiện tại đã mười lăm tuổi rồi mà bị Đông Lăng quấn cho một đống y như học sinh lớp một vậy. Nào là vào trong Học Viện phải như thế này như thế nọ, không được như vậy và vậy nên muốn nhanh chóng xong cũng khó mà.
"Muội xong rồi nè tỷ, chúng ta đi", Ngọc Tiêu Nhi rốt cuộc cũng xong xuôi cả, chạy nhanh ra ngoài nói với Hoàng Bắc Nguyệt.
Thấy vậy, Hoàng Bắc Nguyệt liền đứng dậy, phủi bụi có trên y phục của mình, dẫn hai người Đông Lăng và Ngọc Tiêu Nhi đi ra ngoài.
Đứng từ xa, Ngọc Tiêu Nhi đã sớm để ý thấy Tiêu Vận nhưng, nàng vừa thấy Ngọc Tiêu Nhi vừa muốn chạy lại nhưng bên cạnh có đệ đệ mình Tiêu Trọng Lỗi nên thôi, hai tỷ muội nhanh chóng ngồi lên xe ngựa đi trước.
Ngọc Tiêu Nhi cũng cùng với Hoàng Bắc Nguyệt lên xe đến Học Viện.
"Tiểu thư muốn đăng kí môn học nào", một lão nhân đang đứng bên cạnh chiếc bàn trông như quầy tiếp tân ở hiện đại hỏi nàng. Hắn đã biết được nàng là do Thái tử Hoàng Chiến Dã tiến cử nên cũng không quá khắt khe trong lời nói dù cho nhìn nàng bề ngoài không có gì đặc biệt. Luận về tài đức so với Quận chúa kia thì hắn chưa nắm chắc, nhưng luận về nhan sắc thì còn kém xa a.
Ngọc Tiêu Nhi quan sát một hồi các môn học rồi đưa ra quyết định.
"Vậy lấy môn cầm, y học, kị xạ và văn sử đi"
"Kị xạ là môn khá vất vả, ngươi nếu chọn cầm thì hãy chọn luôn luôn môn kì, thi và họa luôn đi", Lão nhân thấy Ngọc Tiêu Nhi thẳng thắn chọn môn nên thấy hơi lo nhẹ giọng nhắc nhở.
"Không sao, ta muốn học", Ngọc Tiêu Nhi không để ý tới lời khuyên của người kia, trực tiếp đăng kí mặc kệ cho hắn lải nhải.
Sau khi đăng kí xong, Ngọc Tiêu Nhi được một học đồ dẫn đường đến chỗ nàng học đàn, Hoàng Bắc Nguyệt lúc vô sớm đã để nàng ở lại một mình, bản thân đã vô lớp binh pháp, môn này Ngọc Tiêu Nhi vốn không có đăng kí vì cái gì bình pháp vừa khó hiểu mà nàng cũng không có hứng thú mấy.
Nàng đang đi theo người dẫn đường thì đột nhiên người đằng trước dừng lại. Thấy vậy nàng cũng dừng lại xem. Người đó quay mặt lại nhìn nàng. Nàng, Ngọc Tiêu Nhi cho dù có lãnh đạm với nhan sắc của người khác như thế nào thì cũng phải công nhận nàng ta thật sự đẹp, nhan sắc này có khi vượt xa cả Tiêu Vận ấy chứ.
"Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, chúng ta đã đến nơi rồi sao", Ngọc Tiêu Nhi nghi hoặc nhìn xung quanh, ở đây rõ ràng trông rất hoang vắng, có chỗ nào thấy giống nơi dạy học cơ.
"Đúng vậy, đã đến nơi", một giọng nói một nữ tử khác không phải người trước mặt vang lên. Giọng này Ngọc Tiêu Nhi nghe rất quen, hình như là người sống trong phủ với nàng.
Phía xa xa, một nhóm người toàn nữ tử tuổi ngang nhau đi tới chỗ của nàng. Nàng quả thật là đoán không sai, là người trong phủ Trưởng công chúa, và dường như trong tình huống này thì nàng lành ít dữ nhiều rồi.
"Tứ tỷ tỷ, tỷ kiếm muội có việc gì sao", Ngọc Tiêu Nhi nở nụ cười thân thiện với đám người Tiêu Nhu nhưng trong lòng thì kinh hãi không thôi. Đây chẳng lẽ chính là đánh hội đồng mà người ta hay nói tới sao.
"Ai tỷ muội với ngươi hả. Chỉ là một ngoại nhân thân phận không rõ mà cũng muốn ngang hàng với bản tiểu thư", Tiêu Nhu kiêu căng ngạo mạn vốn đã thành tính, nay đi bắt nạt Ngọc Tiêu Nhi một người tay trói gà không chặt lại càng phách lối.
"Bổn tiểu thư thấy ngươi qua lại với tiện nhân Tiêu Vận kia thì sớm đã ngứa mắt với ngươi rồi, nay lại thấy Thái tử vì một kẻ như ngươi mà xin phép cho ngươi vào học ta càng tức. Dựa vào đâu mà ngươi muốn quyến rũ ngài ấy"
'Quyến rũ', hai từ ấy đâm thẳng vào đại não của Ngọc Tiêu Nhi khiến nàng tức tối vô cùng, dám nói nàng quyến rũ tên thái tử đó. Tiêu Nhu này chán sống thật mà.
"Tiêu Nhu, ngươi nghe câu'chó chê mèo lắm lông' chưa hả. Luận về trình độ đó, thì ngươi chắc hẳn là được thừa kế từ mẫu thân của ngươi thì chắc phải hơn ta, chứ sao lại ở đây nói như vậy",
Sở dĩ Ngọc Tiêu Nhi nói vậy là vì ở Lâm Hoài Thành này thì không ai không biết đến chuyện xấu mà Cầm di nương. Vả lại qua vụ yến tiệc của phủ Thừa tướng thì mọi người càng cho rằng Cầm di nương và Tiêu Nhu là 'mẹ nào con nấy'.
Đám nữ tử đi cùng với Tiêu Nhu bắt đầu có biểu hiện châm chọc Tiêu Nhu, bằng chứng là Ngọc Tiêu Nhi là người có con mắt nhìn biểu hiện gương mặt rất chuẩn, nàng thấy trên mắt của mỗi người có ý cười cùng với một số người có biểu hiện muốn tránh xa Tiêu Nhu ra.
Đám nữ tử này xem ra là thứ nữ của các vị quan nhỏ, nhận thấy Tiêu Nhu có quan hệ với phủ Thừa tướng và các vị tiểu thư quyền quý của phủ nên đi theo, cùng nhau kiêu ngạo, cùng nhau hống hách.
"Ngươi dám nói ta như vậy, tiện nhân đáng ghét, bậy giờ phế vật kia không ở đây xem ta làm sao mà xử người", Tiêu Nhu bị nói đến đen mặt lại, quát lớn.
"Ta chẳng nhẽ nói không đúng, cha mẹ ta lúc trước có dạy ta câu đó là 'Ở chọn nói. Chơi chọn bạn''Gần mực thì đen. Gần đèn thì rạng'. Ta từ đó về đi cũng chỉ chơi với những người có nhân phẩm tốt, còn những người đức không có hạnh cũng không thì không hề thân thiết mấy. Đó chính là lí do vì sao hai chúng ta sống chung một phủ nhưng không hề thân thiết với nhau a", Lời nói Ngọc Tiêu Nhi xuất ra vừa hợp tình hợp lí lại đánh đúng chỗ khiến cho đám nữ tử kia ngày một đứng xa Tiêu Nhu.
Tiêu Nhu lúc này có muốn kiềm chế cũng không được. Nàng hôm nay không đánh chết Ngọc Tiêu Nhi thì nàng chính không phải Tiêu Nhu nữa.
Mặc kệ đám người kia không nói gì thì nàng cũng biết họ đang nghĩ gì nên cũng không trông mong gì nữa, đợi đến lúc nào nàng sẽ xử bọn họ sau. Hiện tại nàng nhất định phải khiến cho Ngọc Tiêu Nhi ngày mai không thể đi học.
"Tiêu nhân!!!Chết đi", Tiêu Nhu nắm trong tay roi da quất đến chỗ Ngọc Tiêu Nhi.
Mà Ngọc Tiêu Nhi từ nhỏ vốn chưa từng học võ, roi da lại di chuyển qua nhanh. Nàng cùng những người ở đó cứ nghĩ rằng nàng hôm nay sẽ xong đời rồi thì...một thân hình to lớn cùng một cánh tay to khỏe ôm lấy thân hình nhỏ bé của mình. Tay kia giơ lên nắm lấy roi không để nó làm tổn thương nàng dù chỉ là cọng tóc.