Lên xe, Cố Hàm thắt dây an toàn: “Em còn tưởng là anh sẽ không thèm để ý đến Cảnh Thiên Nhiên kia chứ.”

Trì Nghiệp Đàn khởi động xe: “Mặc dù mười vạn đối với Cảnh Thiên Nhiên chỉ là chút tiền nhỏ, nhưng nếu như gã muốn chế nhạo anh, anh nhất định sẽ không khách khí với gã. Ngày thường ở trên mạng anh không tranh đấu với gã, là vì không muốn hạ thấp đẳng cấp của mình, nhưng nếu gã dám kiếm chuyện, thì lại là hai chuyện khác nhau.”

Một nền công nghiệp văn hóa, đã bị tư sản làm hỏng, nếu như còn bị cả người trong ngành phá nát, vậy thì cái giới này sẽ xảy ra hiện tượng đào thải ngược hoàn toàn. (Nghĩa là cái xấu sẽ dần thay thế cái tốt). Đây chính là nỗi bi ai của ngành công nghiệp văn hóa, và là liều thuốc độc cho thế hệ tương lai. Cho nên, kiếm tiền thì được, nhưng không thể vứt bỏ lương tâm, đạo văn chính là sai trái, không có bất cứ cái gì để giải thích, bởi vậy không cần phải biện minh hay ủng hộ là vì thương mại hóa. Cho nên Trì Nghiệp Đàn mới coi thường Cảnh Thiên Nhiên, trong mắt hắn, Cảnh Thiên Nhiên không chỉ có ngu xuẩn, mà còn mục nát, mục nát đến tận xương tủy.

“Rất tốt mà, ngoại trừ Cảnh Thiên Nhiên không vui, tất cả mọi người đều vui vẻ.” Cố Hàm nói, còn về phần tâm tình của Cảnh Thiên Nhiên, ai mà quan tâm chứ.

Cuộc sống ở đoàn phim đối với Cố Hàm mà nói cũng không có gì là không thích ứng, anh không cần làm việc, mỗi ngày trôi qua vừa đơn giản vừa nhàn nhã, ngoại trừ không thể tự mình nấu cơm, thì không còn gì để soi mói. Anh cũng không đến địa điểm quay phim, đối với anh xem quay phim không có lực hấp dẫn bằng xem luận văn và tài liệu chuyên ngành.

Tối hôm đó, Cố Hàm tắm rửa xong lên giường, Trì Nghiệp Đàn đã đang chờ sẵn ở trên giường một tay ôm chầm lấy Cố Hàm, hôn lên đôi môi vừa ẩm ướt vừa mềm mại của anh. Hai người đã khá lâu không làm, Cố Hàm cũng rất muốn Trì Nghiệp Đàn, chủ động đáp lại hết sức nhiệt tình. Ngay vào lúc hai người đang chìm vào cảnh đẹp, điện thoại Trì Nghiệp Đàn vang lên.

Trì Nghiệp Đàn căn bản không muốn nghe, nhưng không hiểu vì sao đối phương cứ mãi không chịu cúp máy, tự động ngắt xong lại lập tức gọi tới lần nữa, thật sự rất mất hứng. Cho dù lúc này Trì Nghiệp Đàn đang vô cùng hào hứng, trong mắt chỉ có Cố Hàm, tình cảm nồng nàn sâu đậm, cũng tránh không khỏi phân tâm, một bên là điện thoại đang reo đến vô cùng vui vẻ, một bên là bản thân đang vận sức chờ phát động, Trì Nghiệp Đàn cảm giác cuộc đời của mình chưa từng khó khăn như thế này!

Cố Hàm nở nụ cười, thở dốc vài hơi nói: “Nghe trước đi đã, có thể là chuyện gì gấp.”

Cố Hàm càng hiểu chuyện, Trì Nghiệp Đàn lại càng cảm thấy mình giống một tên đàn ông cặn bã đang ở trên giường làm được một nửa thì chạy mất. Hung hăng tức giận kéo chăn đắp lên người Cố Hàm, Trì Nghiệp Đàn lấy di động, là Tỉnh Phẩm gọi tới, lửa giận lập tức sôi trào, quả nhiên là không thể tìm trợ lý độc thân, cái gì cũng không hiểu!

Trì Nghiệp Đàn nghe điện thoại, giọng điệu vô cùng kinh khủng: “Chuyện gì?!”

Tỉnh Phẩm căn bản chẳng nghe ra được, lo lắng nói: “Ông chủ, anh lại lên hot search!”

Trì Nghiệp Đàn cũng không phải là chưa bao giờ lên hot search, chân mày cau càng chặt hơn: “Chuyện này thì có cái gì đáng kinh ngạc?!”

“Vấn đề nằm ở chủ đề! Có người bóc phốt, nói kịch bản của anh không phải tự anh viết, mà là có tay súng*!”

* Tay súng (爆料): những người viết bài cho người khác.

Trì Nghiệp Đàn sửng sốt, thái độ dịu đi, nói: “Tôi biết rồi, để tôi nhìn xem cái đã.”

“Được, em đi liên hệ làm quan hệ công chúng!”

“Có chuyện gì vậy?” Sau khi Trì Nghiệp Đàn cúp máy, Cố Hàm hỏi.

Trì Nghiệp Đàn vừa tìm hot search của mình vừa kể chuyện cho Cố Hàm.

Hai người cùng nhau xem nội dung hot search, bên trong đoàn phim 《Nữ Thừa tướng》 có người bóc phốt, nói kịch bản của Trì Nghiệp Đàn không phải do tự tay hắn viết hoàn toàn, mà còn có mấy tay súng viết thay, hơn nữa Trì Nghiệp Đàn cũng không cho bọn họ ký tên, thậm chí có người ngay cả tiền còn không lấy được.

Bởi vì liên quan đến Trì Nghiệp Đàn, chưa được bao lâu bình luận đã lên tới hơn trăm vạn.

[Tôi biết ngay là Trì Nghiệp Đàn không có khả năng tự mình viết hết mà, vừa viết sách còn vừa viết kịch bản, ở đâu ra nhiều tinh lực như vậy?]

[Haha, Trì Nghiệp Đàn cũng có ngày bị bóc phốt sao? Ngồi hóng dưa.]

[Tay súng viết dùm không phải là quy tắc ngầm sao? Có cái gì hay mà bới ra? Một kẻ tình nguyện cho một người tình nguyện nhận.]

[Có lẽ cần phải phản đối tay súng và loại viết thay này trên mọi phương diện, vậy thì ngành biên kịch mới có thể phát triển được, để cho nhiều người mới bộc lộ được tài năng, cũng để cho mấy kẻ giả dối mau chóng xéo đi.]

[Giới giải trí đúng thật là vừa bẩn vừa loạn.]

[Tôi đang bắt đầu nghi ngờ sách của Trì Nghiệp Đàn cũng không phải tự tay hắn viết.]

[Toàn là suy đoán, có cái bằng chứng thép nào không?]

[Hehe, bệnh đỏ mắt lại tái phát rồi à? Có chứng cứ thì hãy nói, không có thì ngậm miệng lại. Mở miệng ra là nhân viên đoàn phim, ai mà không nói được….]

[Thủy quân tới rồi đó hả?]

[Muốn bằng chứng thì là thủy quân, bịa đặt vô căn cứ thì lại là sự thật? Mấy cái bình luận ngu ngốc này thật quá khôi hài.]

Trên mạng đang tranh cãi ầm ĩ, Trì Nghiệp Đàn xem, tức không có chỗ phát tiết —— cái loại chuyện như này, đập tan hứng thú của hắn, ĐCM!

Cố Hàm cùng xem với Trì Nghiệp Đàn, thân là người bình thường, anh cũng nhìn ra được cái hot search này là dùng để bôi đen. Không có chứng cứ, tương đương đã mất đi 90% độ tin cậy, 10% còn lại chỉ nói Trì Nghiệp Đàn tìm người viết dùm kịch bản, chứ không đề cập đến sách, người gây ra chuyện này hiển nhiên là biết rất rõ tác phẩm của Trì Nghiệp Đàn cực kỳ có phong cách riêng. Chỉ cần là người đã từng đọc sách của Trì Nghiệp Đàn đều sẽ cảm nhận được, từng câu từng chữ trong mỗi quyển sách của Trì Nghiệp Đàn đều có linh tính riêng của Trì Nghiệp Đàn. Còn loại kịch bản này, thứ mà khán giả được xem lại chính là các diễn viên dùng diễn xuất để diễn đạt một câu chuyện, cảm giác hoàn toàn khác với đọc sách. Kịch bản không có cách nào thể hiện được linh tính của Trì Nghiệp Đàn trong từng câu chữ giống như sách được, với lại…. thứ được trình chiếu chính là tình tiết, logic, trong phương diện này độ nhận dạng* tương đối thấp, không ai có khả năng cho xuất bản nguyên tập kịch bản gốc, hơn nữa, đại đa số trường hợp, kịch bản là thứ không được công khai với người ngoài.

* Độ nhận dạng: chính là đặc điểm riêng để nhận biết một thứ gì đó.

“Anh có muốn phản hồi lại không?” Cố Hàm hỏi. Việc này đối với Trì Nghiệp Đàn ảnh hưởng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lời đồn không có chứng cứ qua hai ngày nữa sẽ tự dưng biến mất, nhưng những người ghê tởm thì sẽ thật sự ghê tởm, nếu như Trì Nghiệp Đàn bị ảnh hưởng, hao tâm tổn trí gắng sức tìm cách thanh minh cho bản thân, bị người ta nói chuyện bé xé ra to là chuyện nhỏ, lỡ như ảnh hưởng tới tâm trạng của Trì Nghiệp Đàn, rồi lại ảnh hưởng tới đoàn phim thì đúng là không cần thiết.

Trì Nghiệp Đàn nghĩ nghĩ một lát nói: “Tạm thời sẽ không phản hồi.”

Hứng thú bị quấy rầy, cũng không phải không thể tiếp tục, nhưng vì trong lòng có việc, có lẽ rất khó để tiến vào trạng thái tốt như vừa nãy, giống y như đang karaoke tới đoạn cao trào thì đột nhiên cúp điện, còn cúp đến nửa tiếng đồng hồ, đến lúc có điện lại, cảm giác high đã biến mất, có thể tiếp tục hát, nhưng cảm xúc đã không còn mãnh liệt như lúc trước nữa.

Việc này cứ tưởng đến đây là chấm hết rồi, không ngờ tới một tiếng đồng hồ sau, lại có một Đại V nhảy ra, thề son thề sắt nói Nhàn Thù đã viết một đoạn tình tiết cho 《Nữ Thừa tướng》, nhưng đoàn phim chỉ đưa tiền, không cho ký tên. Trì Nghiệp Đàn lần này vào đoàn còn dẫn theo một học trò, từng tham gia sửa chữa kịch bản, kết quả ngay cả tiền lương cũng không có.

Trì Nghiệp Đàn đàn vừa khéo nhìn thấy cái bình luận này, một bụng chửi cũng không biết nên bắt đầu rủa từ đâu mới tốt. Cố Hàm cũng hiểu những người này không phải muốn tăng lưu lượng cho blog mà là muốn góp gió, chuyện gì có gió sẽ lập tức thành bão: “Lúc trước học trưởng còn ở trên Weibo nói chuyện giúp anh, bọn họ mất trí nhớ rồi à mà đi kéo học trưởng xuống nước?”

Trì Nghiệp Đàn cười lạnh: “Mất trí nhớ là giả, câu cá mới là thật. Anh và ông chủ Hám sau đó cũng không cùng xuất hiện hay tương tác giao lưu gì trước tầm mắt công chúng, quan hệ giữa anh và anh ấy là thế nào, nhiều người đều chỉ đoán già đoán non. Bọn họ chỉ là muốn thông qua “lưỡi câu” ông chủ Hám, câu “con cá” phía sau Tùng Dịch kia. Tùng Dịch rõ ràng chính là cậu học trò không có tiền lương trong miệng bọn họ, chưa cần biết Tùng Dịch có lên tiếng hay không, nhưng nếu như trước đây cũng từng có những học trò giống như Tùng Dịch, thực sự ở chỗ anh gặp phải cảnh ngộ bị đối xử bất công, vậy thì rất có thể những người này sau đó sẽ chạy ra xác nhận, đến lúc đó vấn đề anh tìm người viết thay sẽ lập tức biến thành có bằng chứng thép.”

Cái này Cố Hàm quả thực là không nghĩ tới, chỉ có thể nói rằng anh thật sự không hiểu gì về giới giải trí: “Vẫn không lên tiếng làm sáng tỏ sao?” Cố Hàm hỏi.

Trì Nghiệp Đàn đến lúc này cũng vẫn không quan tâm, vứt di động qua một bên, ôm Cố Hàm nằm xuống, nói: “Ừ, chuyện anh chưa từng làm, bọn họ có câu gãy lưỡi cũng câu không ra. Hơn nữa bọn họ dùng cái thủ đoạn như vậy, anh càng chắc chắn bọn họ ngay cả một chứng cứ giả cũng không có, ban đầu là mở miệng tung tin, toàn bộ sau đó đều phụ thuộc vào bịa đặt.”

Cố Hàm điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái, hỏi: “Cái vòng luẩn quẩn này phức tạp như vậy, anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện lui giới chưa? Chỉ làm một tác gia cũng không có gì không tốt.”

Trì Nghiệp Đàn vuốt tóc Cố Hàm, bùi ngùi nói: “Những câu chuyện anh muốn viết nhiều lắm, có những cái thích hợp xuất bản thành tiểu thuyết, có những cái lại thích hợp làm thành phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, và một số cái chỉ có thể tồn tại dưới dạng văn học mạng. Anh không muốn từ bỏ bất kỳ một linh cảm nào, với lại tốc độ sáng tác của anh cũng có thể theo kịp cảm hứng, cho nên anh hy vọng có thể viết toàn bộ chúng ra vào đúng thời gian, đúng độ tuổi. Nhật ký của người khác có thể dùng để ghi chép lại cuộc đời của họ, cuộc đời của anh, dùng tác phẩm để ghi lại cũng rất tuyệt vời.” 

Có lẽ không có khả năng để ghi chép lại một tác phẩm mỗi ngày viết được bao nhiêu, đã viết những gì, thậm chí một thời gian sau, còn không nhớ được tác phẩm đó khi nào thì bắt đầu, khi nào thì kết thúc. Nhưng đối với Trì Nghiệp Đàn mà nói, những thứ đó không quan trọng, việc sáng tác này chính là ghi chép lại cuộc sống mỗi ngày của hắn. Đương nhiên, ngoại trừ sáng tác, Trì Nghiệp Đàn còn mua một quyển nhật ký, mỗi ngày viết lại một số chuyện liên quan đến Cố Hàm, vui vẻ là chủ yếu, bởi vì trong sinh hoạt của hắn đã có thêm một Cố Hàm, cuộc sống như vậy cũng có thêm một tầng ý nghĩa. Quyển nhật ký này Cố Hàm không biết, hắn tạm thời cũng không dự định cho Cố Hàm xem, đợi viết đầy một quyển rồi, hai người có thể cùng nhau ngồi xem, cùng nhau nhớ lại, có lẽ đó cũng là một chuyện vô cùng tuyệt vời.

Trì Nghiệp Đàn không có động tĩnh, Tùng Dịch xem Trì Nghiệp Đàn là thần tượng lại ngồi không yên. Đạo lý thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện cậu biết, nhưng thấy thần tượng bị oan uổng như vậy, cậu thật sự ngủ không được. Mặc dù tình hình đã được kiểm soát, nhưng cũng không thể khống chế đến mức một câu nói bậy cũng không có, tốt quá sợ là sẽ phản tác dụng.

Cho dù Tùng Dịch có bất mãn cỡ nào, thì cũng không phải không có đầu óc, tạm thời chạy đến phàn nàn một trận với Lưu Trần. Lưu Trần cảm thấy Tùng Dịch trước tiên có thể thương lượng với Tỉnh Phẩm một chút, xem xem có thể giúp đỡ được gì hay không.

Vì vậy, sau khi nhận được sự đồng ý của Tỉnh Phẩm và bộ phận quan hệ công chúng, Tùng Dịch phát Weibo.

Tùng Dịch: Xin chào mọi người, tôi là Tùng Dịch, cũng chính là học trò Trì lão sư mang theo vào đoàn phim trong miệng doanh tiêu hào nào đó. Tôi muốn xác thực là, tôi không phải do Trì lão sư mang vào đoàn phim, mà là vào đoàn phim với tư cách là biên kịch mới đến học tập. Vốn dĩ là đi theo đoàn phim, cho nên tiền lương của tôi đương nhiên không phải do Trì lão sư phát. Mặt khác, nhiệm vụ của tôi trong đoàn phim chủ yếu là học tập và sửa chữa kịch bản của chính tôi, điều duy nhất có thể giúp đỡ Trì lão sư chính là mỗi lần đoàn phim thêm cảnh hoặc cần chỉnh sửa kịch bản, giúp Trì lão sư kiểm tra sửa lỗi chính tả, chỉ vậy không hơn. Đoàn phim chỉ có duy nhất một biên kịch thực tập là tôi, Trì lão sư cũng chỉ có hai người kiểm tra sửa lỗi chính tả là tôi và trợ lý Tỉnh, tôi chưa từng phải chịu bất kỳ một sự đối xử bất công nào, cũng chưa từng thay Trì lão sư viết bất kỳ câu văn nào, trái lại, Trì lão sư còn giúp đỡ, chỉ bảo tôi rất nhiều. Nếu như có ai ở chỗ Trì lão sư bị đối xử không công bằng giống như một số người đã nói, xin hãy mang theo bằng chứng lên tiếng vì chính mình, mà tôi cũng không chịu bất kỳ bất công nào, cho nên tôi cũng muốn đứng ra lên tiếng vì chính mình, vì Trì lão sư.

Lúc Trì Nghiệp Đàn nhìn thấy bài Weibo này là vào buổi sáng ngày hôm sau, mà nửa tiếng sau khi Tùng Dịch phát Weibo, Weibo của Nhàn Thù cũng được cập nhật, xác nhận rằng bản thân không phải viết thay, cũng không thu phí, chẳng qua chỉ là cung cấp một ý tưởng cho đoàn phim, bởi vì bản thân chưa từng viết kịch bản, cho nên Trì Nghiệp Đàn cũng phải dựa trên cơ sở này sửa chữa lại mới phù hợp với yêu cầu của kịch bản. Về phần ký tên, Trì Nghiệp Đàn đã nhắc tới với hắn hai lần, hắn đều từ chối, chỉ nhận một lời cám ơn hữu nghị, đây là ý tứ của cá nhân hắn, hắn cũng thật sự là xuất phát từ tình bạn nên mới giúp đỡ, hy vọng người ngoài đừng diễn giải quá mức.

Nếu như Nhàn Thù lên tiếng trước, Tùng Dịch mới phát Weibo, có lẽ sẽ bị một số người nói là bị ép buộc nên mới nói như vậy, dù sao thì xét về tư lịch, Nhàn Thù là tiền bối, sẽ bị nghi ngờ là lấy lớn hiếp nhỏ. Nhưng lần này là Tùng Dịch lên tiếng trước, Nhàn Thù chẳng khác nào chỉ đang khẳng định lời nói của Tùng Dịch, càng có sức thuyết phục hơn.

Trì Nghiệp Đàn không nghĩ tới hắn im lặng, người bên cạnh lại đứng ra giúp hắn nói chuyện. Hắn gửi cho hai người tin nhắn bày tỏ lòng biết ơn, không cần biết là hắn có cần hay không, thì phương pháp này cũng thật sự giúp hắn bớt đi không ít chuyện.

Chưa tới buổi chiều, những tài khoản tung tin đồn bịa đặt này đều đã bị khóa, còn kèm theo thông báo chính thức. 

Thông thường, những tài khoản giả này sau khi làm xong chuyện sẽ lập tức bị vứt bỏ, hiếm có cái nào lại bị cấm chính thức như vậy. Trì Nghiệp Đàn hỏi Tỉnh Phẩm có phải là đã báo cáo mấy tài khoản đó hay không, Tỉnh Phẩm nói y cũng đang rất mờ mịt, y còn chưa kịp phát thông báo cho luật sư, những tài khoản đó đã bị khóa rồi, đúng là đáng đời.

****

Chớp mắt đã tới thứ bảy, là ngày khai trương phòng làm việc của Trì Diệc Ôn.

Ăn xong bữa sáng, Trì Nghiệp Đàn và Cố Hàm bắt đầu xuất phát. Để kịp dự lễ khai trương vào buổi sáng, đêm qua hai người không về nội thành.

Phòng làm việc của Trì Diệc Ôn nằm trong trung tâm thành phố, thuê một chỗ nằm phía sau trung tâm thương mại. Nói thật, điều kiện sơ sài hơn Trì Nghiệp Đàn tưởng tượng, hắn cho rằng chỗ anh trai hắn thuê nằm ở phía trước trung tâm thương mại, không nghĩ tới lại chỉ là một căn hộ đa chức năng phía sau trung tâm thương mại.

Hôm nay là ngày khai trương tốt lành, đương nhiên Trì Nghiệp Đàn sẽ không chê bai nói chỗ này nhỏ quá. Mặc dù vị trí không được tốt cho lắm, người đến người đi có hơi lộn xộn, nhưng đi vào bên trong phòng làm việc, Trì Nghiệp Đàn vẫn khá là hài lòng.

Vào cửa sẽ thấy một bức tường trưng bày các mẫu thiết kế, bên trên tạm thời chỉ có bốn cái ly và một vài món trang sức, để bức tường trưng bày trông không đến nỗi trống trải.

Bên tay trái là phòng làm việc của Trì Diệc Ôn, không lớn, nhưng tất cả trang thiết bị đều là loại tốt nhất, ở giữa là một phòng họp nhỏ, cũng có thể dùng để tiếp khách; bên tay phải là một gian phòng nhỏ hơn một chút, là văn phòng của trợ lý; gian bên cạnh chỉ đủ cho một người đứng là phòng để đồ ăn thức uống; có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ. Mặc dù như vậy, Trì Nghiệp Đàn vẫn đang cảm thấy nơi này hoàn toàn không tương xứng với giá trị con người anh trai hắn.

Cố Hàm đem hai bức tranh tặng cho Trì Diệc Ôn, Trì Diệc Ôn rất thích, lập tức treo lên, khiến cho phòng làm việc tăng thêm vài phần hơi thở nghệ thuật.

“Em nghe học trưởng nói, ly do anh thiết kế rất được lòng hội viên, thậm chí còn có nhiều người vì muốn ly mà đăng ký làm hội viên. Tuy là đại tài tiểu dụng, nhưng em và học trưởng đã thương lượng, sau này quà tặng cho hội viên mỗi quý đều giao cho anh thiết kế, anh xem có thể giảm giá cho tụi em một chút hay không?” Cố Hàm cười nói.

Khí sắc của Trì Diệc Ôn đã vô cùng tốt, con người nhìn cũng sáng sủa hơn rất nhiều, cho nên Cố Hàm mới trực tiếp nói vấn đề này với y, còn đùa giỡn đòi giảm giá.

Trì Diệc Ôn cũng cười: “Được, phòng làm việc của anh vừa mới mở, đang cầu chuyện làm ăn và quảng cáo đây.” Why không lớn, nhưng số lượng hội viên lại không ít, đối với y mà nói đây cũng là một loại quảng cáo.

“Thế thì cứ quyết định như vậy đi, lát nữa nói học trưởng ký hợp đồng với anh.” Đây là công việc chính thức, hợp đồng đương nhiên phải có.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Hám Thù mang theo quà vào cửa.

“Tôi không có đến muộn đấy chứ?” Khóe miệng Hám Thù cũng nở một nụ cười mỉm ôn hòa, “Chúc mừng khai trương, đây là quà mừng.”

Trì Diệc Ôn nhận quà trong tay hắn: “Cám ơn, không phải đã nói không cần mang quà đến sao?”

Hám Thù nhìn Trì Diệc Ôn nói: “Một chút tâm ý, ngày thường thì không nói, hôm nay quà này nhất định không thể thiếu.”

Thấy anh trai và Hám Thù ở chung cực kỳ tự nhiên, Trì Nghiệp Đàn cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, có thêm bạn bè đối với anh trai hắn mà nói chính là chuyện tốt, hắn cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không thấy anh trai hòa đồng với những người khác như thế này, khiến cho hắn cảm thấy cái nhà xưởng tổ chim nhỏ bé này trông cũng thuận mắt hơn nhiều 

Hám Thù nói: “Quán ăn đã đặt trước rồi, buổi trưa đi thẳng qua là được.”

Lễ khai trương cũng không mời quá nhiều người, ngoại trừ người trong nhà và mấy người bạn, trong phòng làm việc chỉ tuyển thêm một trợ lý mới.

Nghi thức khai trương cũng rất đơn giản, Trì Diệc Ôn nói đơn giản hai câu, sau đó kéo vải đỏ che bảng hiệu xuống, chính thức khai trương. Sau đó mọi người ở trong phòng họp nhỏ ăn trái cây và quả hạch khô, vừa ăn vừa tán gẫu chờ cơm trưa.

Trì Nghiệp Đàn hỏi Trì Diệc Ôn: “Anh, bây giờ anh đã có công việc nào chưa? Có cần em giúp anh liên hệ một chút không?”

Ví dụ như một vài món trang sức của các nữ minh tinh, hắn có thể liên hệ giúp, các nữ minh tinh đều sẽ có vài bộ trang sức cá nhân, không phải thương hiệu gì lớn, nhưng đều là sản phẩm được thiết kế riêng với kiểu dáng độc nhất vô nhị.

“Tạm thời thì không cần, anh đang hợp tác với Noãn Phong để đưa ra thị trường một loại ly đựng nến, chờ kết thúc việc này anh sẽ xem tình huống sau đó thế nào.” Trì Diệc Ôn nói.

Đây là điều kiện có sẵn, nhất định phải sử dụng. Với lại, so với việc làm về hương liệu, Trì Diệc Ôn có cảm hứng với việc làm ly đựng nến nhiều hơn, đây mới là lĩnh vực để y thi triển tài hoa.

Trì Nghiệp Đàn gật đầu: “Nếu cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với em.” Sau đó giảm nhỏ âm thanh, thầm thì hỏi Trì Diệc Ôn: “Quan hệ của anh với ông chủ Hám tốt hơn em tưởng nhiều đấy.”

Hám Thù đang cùng Cố Hàm nói chuyện về sản phẩm mới của Why, không chú ý tới Trì Diệc Ôn và Trì Nghiệp Đàn bên này.

Ánh mắt Trì Diệc Ôn dịu dàng đi rất nhiều, nói: “Trang hoàng và lắp đặt thiết bị trong phòng làm việc, anh ấy giúp anh bận rộn không ít, không thì phòng làm việc cũng không thể nhanh chóng khai trương như vậy. Làm ly đựng nến cũng là anh ấy đề nghị, anh rất biết ơn anh ấy.”

Những chuyện này Trì Nghiệp Đàn hoàn toàn không biết gì hết, cũng hiểu vì sao thái độ của anh trai hắn đối với Hám Thù lại tốt như vậy, nếu như là hắn, nhất định cũng sẽ rất cảm kích Hám Thù. Dù sao Hám Thù cũng không tính là người ngoài, không cần phải nói nhiều câu khách sáo, sau này nếu như Hám Thù có chuyện cần hắn giúp, hắn chắc chắn sẽ không từ chối.

Hết chương 50

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play