“Làm sao đột nhiên lại muốn mở một quán bar vậy?” Nói thật, trong lòng Trì Nghiệp Đàn, Cố Hàm và quán bar thật sự không thể xếp chung với nhau nổi.
Cố Hàm nhìn Trì Nghiệp Đàn, cười nói: “Thật ra ban đầu em cũng không hề nghĩ sẽ mở một quán bar, sau khi học trưởng từ chức ở bệnh viện, em cảm thấy nghề bác sĩ rủi ro cũng không thấp, có lẽ cũng không phải là nghề nghiệp có thể làm suốt đời, nên muốn tạo cho mình một đường lui, lỡ như sau này ngày nào đó em gặp phải chuyện giống như học trưởng, em cũng còn có cơm để ăn.”
Trì Nghiệp Đàn cười trêu anh: “Bây giờ cho dù em không mở quán bar, không làm bác sĩ, anh cũng có thể nuôi em no bụng.”
Cố Hàm vui vẻ nắm chặt tay hắn: “Lúc đó chúng ta còn chưa có gặp lại nhau. Dù sao học trưởng từ chức cũng phải tìm việc gì đó để làm, có đổi một bệnh viện khác thì sau này mấy chuyện không tốt kia cũng có thể sẽ bị bới lại, nên anh ấy dứt khoát quyết định không làm nữa. Vừa khéo anh ấy có một người bạn kinh doanh rượu ngoại nhập, có thể mua rượu với giá tốt, chất lượng cũng đảm bảo, cho nên học trưởng muốn mở một quán bar. Trong tay em có chút tiền tiết kiệm, nên mới bàn bạc với học trưởng góp một ít cổ phần phân chia lợi nhuận, như vậy thì học trưởng có thể giảm bớt áp lực, quán bar cứ thế mà mở, không ngờ tới kinh doanh cũng không tệ lắm.”
Trong này, đương nhiên cũng có một phần là vì tình nghĩa quen biết nhiều năm, trước kia Hám Thù chăm sóc anh rất nhiều, lúc đó anh giúp đỡ Hám Thù, cũng là việc nằm trong khả năng. Về phần lợi nhuận nhiều hay ít, Cố Hàm không quan tâm lắm, chẳng qua chỉ là hy vọng có thêm một nguồn thu nhập khác, để kinh tế của mình độc lập hơn một chút. Mặc dù tiền lì xì hằng năm anh cả cho anh còn nhiều hơn gấp mấy lần toàn bộ thu nhập một năm của anh cộng lại, nhưng truy cầu vẫn luôn phải có.
“Cũng tốt, thử thêm việc khác, sẽ có thêm….. con đường.” Trì Nghiệp Đàn không phản đối việc thử nghiệm, chỉ cần nằm trong khả năng kinh tế cho phép, tìm kiếm thêm lối đi cho cuộc đời cũng là một cách sống tốt. Giống như Hám Thù, nếu như cả đời ở trong bệnh viện, có thể sẽ là một bác sĩ tốt, nhưng nước nhà sẽ thiếu đi một tác gia giỏi.
“Ừ. Em không tham dự vào việc kinh doanh. Nhân viên trong quán bar cũng không biết đến sự tồn tại của em, chỉ cho rằng em là bạn của học trưởng, là khách quen của quán bar. Chỉ là vất vả cho học trưởng, ngoài việc sáng tác còn phải lo cho quán bar.” Nói đến đây, anh quả thực có chút xấu hổ, cho nên mặc dù anh đầu tư nhiều tiền, phân chia hoa hồng cũng chỉ nhận một phần nhỏ.
“Điều này chứng tỏ công việc phải làm hiện tại vẫn còn nằm trong khả năng của ông chủ Hám, nếu như thật sự không thể lo liệu được, anh ấy cũng sẽ không gắng sức.” Trì Nghiệp Đàn nói.
“Cũng đúng.” Thời kỳ bận rộn nhất của quán bar đã qua, hiện tại tất cả mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo, cũng không có ý định mở rộng kinh doanh, như bây giờ là tốt rồi.
Trì Nghiệp Đàn cúi đầu hôn lên chóp mũi Cố Hàm, cười nói: “Anh có nên gọi em là ông chủ Cố không nhỉ?”
Cố Hàm ôm cổ hắn, để nụ hôn chuyển từ chóp mũi tới bờ môi, nụ hôn rất nhẹ, nhưng mang theo độ ấm của hai người: “Em vẫn là thích cái danh xưng bác sĩ Cố hơn.”
****
Thời gian thế giới hai người luôn trôi qua đặc biệt nhanh, nhất là sau khi đã có bước tiến rõ rệt, Trì Nghiệp Đàn hận không thể mỗi giây mỗi phút đều dính lấy Cố Hàm, cho dù cái gì cũng không làm, chỉ cần tận hưởng cảm giác Cố Hàm ở trong vòng tay mình, cũng đã rất mãn nguyện.
Bởi vì thật sự muốn ở cạnh Cố Hàm thêm một chút, cho nên chiều tối ngày chủ nhật, Trì Nghiệp Đàn lái xe đưa Cố Hàm về nhà mình, như vậy ngày mai Cố Hàm có thể từ nhà hắn xuất phát đi làm, ngày mai hắn cũng có thể đưa Cố Hàm đi làm rồi mới quay lại đoàn phim, mặc dù có hơi phiền toái, nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
Hai người là ăn tối sớm rồi mới bắt đầu rời đoàn phim, buổi tối khó tránh sẽ bị đói, Trì Nghiệp Đàn làm salad ức gà rau củ để ăn thêm.
Cố Hàm cho thêm chút nước sốt trộn salad, ăn salad rau củ anh thích vị đậm đà một chút, nếu không thì chẳng khác gì con thỏ ăn cỏ cả.
Điện thoại Trì Nghiệp Đàn vang lên, là Trì Diệc Ôn gọi tới.
Trì Nghiệp Đàn trực tiếp mở loa ngoài: “Alo, anh?”
“Đang bận à?” Giọng nói Trì Diệc Ôn ấm áp hơn so với lúc trước, có thể cảm nhận được trạng thái cả người đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
“Không bận, mấy ngày nay anh thế nào?” Trì Nghiệp Đàn hỏi. Mặc dù anh trai hắn đã quyết định buông tay Noãn Phong, nhưng công việc không thể nói bỏ liền bỏ, cần phải có thời gian mới thu xếp ổn thỏa được. Có điều lần trước hắn gọi điện cho dì Khang, dì Khang nói anh hắn hiện tại mỗi ngày đều đi ngủ sớm, chân mày cũng đã giãn ra rất nhiều, đây đã là điều khó có được.
“Anh rất tốt, có chuyện muốn thương lượng với em một chút.” Trì Diệc Ôn nói.
“Anh nói đi.” Trì Nghiệp Đàn vừa ăn vừa nghe.
“Anh chuẩn bị mở một phòng làm việc cá nhân, làm về thiết kế theo yêu cầu.”
Trì Nghiệp Đàn cong khóe miệng, “Tốt lắm, đã chọn được chỗ chưa? Tiền có đủ không?”
Anh trai hắn thích thiết kế trang sức, nhưng đã bỏ nhiều năm như vậy rồi, bây giờ mà đột nhiên làm lại, thành lập thương hiệu của riêng mình, khả năng tồn tại chắc chắn vô cùng thấp. Không bằng bắt đầu với một công việc có tính đa dạng, tích lũy kinh nghiệm và quan hệ, sau đó gầy dựng một thương hiệu cố định, như vậy thì vừa có thể tích lũy kinh nghiệm, vừa có thể tích góp danh tiếng.
“Chỗ thì đang xem, tạm thời vẫn chưa xác định, tiền thì em không cần phải quan tâm. Ngày mai anh định ra ngoài một chuyến, đến khảo sát nhà máy bên kia một chút, có một số sản phẩm thủ công muốn hợp tác với họ.” Trì Diệc Ôn nói.
“Được, anh cứ đi đi.” Khảo sát thực tế cũng là một khâu để đảm bảo chất lượng sản phẩm, không thể qua loa.
Trì Diệc Ôn lại nói: “Nhưng mà hôm nay anh nhận được thiệp mời, thứ năm có một buổi tiệc chiêu đãi các thương hiệu trong nước, Noãn Phong là một thương hiệu nổi danh trong nước, nhất định phải có người xuất hiện. Nhưng thứ năm anh chưa về được, nếu như em không có chuyện gì, có thể đại diện gia đình đến tham dự hay không? Đây là một bữa tiệc riêng tư, không có phóng viên, người đến đều là thành viên trong gia tộc của thương hiệu, em đến lộ cái mặt là được rồi, tránh cho người ta cảm thấy Noãn Phong coi thường người khác không thèm đến.”
Trì Nghiệp Đàn không nghĩ nhiều, không có phóng viên, còn là một buổi tụ họp chỉ cần lộ mặt là được, đến một chút cho có tên cũng không ảnh hưởng gì, liền đáp, “Được.”
“Vậy em gửi địa chỉ khách sạn qua cho anh, anh bảo trợ lý đem thư mời đến cho em.” Trì Diệc Ôn thở phào, y chỉ sợ Trì Nghiệp Đàn không chịu đi, hoặc là lại mẫn cảm cãi nhau với y, “Vốn dĩ để cho tổng giám đốc mới nhậm chức đi thay anh cũng được, nhưng bộ phận nhân sự trong công ty vẫn chưa phát văn kiện bổ nhiệm chức vụ, anh chỉ mới nói miệng với chị ấy, cho nên hiện tại bảo chị ấy đi thì không thích hợp lắm, anh cũng không muốn xảy ra bất kỳ sự cố gì. Lần này vừa khéo lại là mời người trong gia tộc, em đi thì lại càng thích hợp hơn.”
“Được, em biết rồi. Em chỉ đến lộ cái mặt thôi, sẽ không tham dự vào chuyện gì khác.” Trì Nghiệp Đàn nói.
“Được, tạm thời cứ như vậy đi, có gì lại liên lạc. Anh cúp đây, còn phải thu thập hành lý.”
“Anh ra ngoài nhớ chú ý thân thể, lượng sức mà làm.”
“Yên tâm đi, anh có chừng mực.”
Cúp điện thoại, Trì Nghiệp Đàn bất đắc dĩ nhún vai với Cố Hàm: “Lát nữa em chọn giúp anh một bộ âu phục phù hợp đi.”
Cố Hàm cười nói: “Âu phục của anh nhiều lắm sao?”
Trì Nghiệp Đàn nghĩ nghĩ, nói: “Nếu em muốn chơi âu phục play, đại khái có thể chơi nửa tháng không trùng.”
Cố Hàm bị bại trận lần hai, lần đầu tiên chính là cái lần nói về size áo mưa.
Cái lịch trình này vốn dĩ không phải chuyện gì lớn, nhưng lúc nói với Tỉnh Phẩm, Tỉnh Phẩm đáp: “Ông chủ, tiệc sinh nhật của Nguyệt lão sư cũng là vào thứ năm….”
Trì Nghiệp Đàn lúc trước cũng chỉ nói là mình sẽ đi, chứ không hỏi ngày nào, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Tỉnh Phẩm nói: “Em đã trả lời với Nguyệt lão sư bên kia rồi, anh mà đột nhiên không đến thì không hay lắm đâu.”
Nếu như năm nào Trì Nghiệp Đàn cũng đến thì thôi không sao, nhưng nhiều năm không đi, khó khăn lắm lần này mới đồng ý, vậy mà còn hủy bỏ, cảm giác, cứ như mình cho người ta leo cây vậy.
Trì Nghiệp Đàn nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này để tôi sắp xếp lại một chút.”
Bảo anh trai hắn quay về tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt, anh trai hắn khó khăn lắm mới buông bỏ chấp niệm, có thể bắt đầu một khởi đầu mới, hắn muốn cho anh trai hắn một hoàn cảnh vững vàng.
Có lẽ là nên liên lạc với trợ lý của anh trai, bảo vị tổng giám đốc dự bị kia đi thay, hay là hắn đến tiệc rượu lộ mặt trước, sau đó lại đến tiệc sinh nhật nhỉ?
Buổi tối lúc nói chuyện với Cố Hàm, Trì Nghiệp Đàn nhắc tới chuyện này.
Cố Hàm nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không thì như này đi, em thay anh đến điểm danh cho.”
Trì Nghiệp Đàn chưa từng nghĩ tới sẽ để cho Cố Hàm đi, Cố Hàm một không phải nhân viên Noãn Phong, hai không mang họ Trì, đi thì cũng được, nhưng sẽ bị lạnh nhạt, đây là điều hắn không mong muốn.
“Không cần đâu, anh đến tiệc sinh nhật muộn một chút cũng được.” Trì Nghiệp Đàn nói.
“Không phải anh nói hai nơi rất xa nhau sao, chưa đợi anh tới, bánh kem đã cắt xong rồi, cũng rất khó coi.” Giới nào cũng cần phải duy trì quan hệ, Cố Hàm biết Trì Nghiệp Đàn rất ít khi tham gia tụ họp kiểu này, nhưng không thể hoàn toàn độc lập với thiên hạ, nếu như đã đi, thì không thể để cho người ta nói ra nói vào, dù sao Trì Nghiệp Đàn vẫn còn muốn tiếp tục lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này.
Trì Nghiệp Đàn do dự.
Cố Hàm nói: “Không có gì đâu, em thay anh xuất hiện, vậy thì anh trai anh sẽ không cần phải vội vã trở về, Noãn Phong điều động nhân viên cũng đâu cần phải công khai trước công chúng, anh cũng không cần phải chạy qua chạy lại hai đầu, một mũi tên trúng mấy con nhạn.”
Trì Nghiệp Đàn thở dài: “Anh là sợ em bị người khác lạnh nhạt.”
Cố Hàm cười nói: “Em cũng không lăn lộn trong giới thương nhân, lạnh nhạt thì có gì phải sợ? Cũng chỉ là chuyện trong mười phút thôi. Hơn nữa em cũng xem như là người nhà của anh, lại còn làm trợ lý cho anh, em thấy có tính thế nào thì em đi cũng là hợp lý nhất.”
Cố Hàm nói như vậy, Trì Nghiệp Đàn liền không thấy lo lắng nữa, thậm chí còn có chút vui mừng nho nhỏ, người yêu của mình, thay mặt mình đại diện cho Trì gia tham dự tiệc rượu, về tình về lý mà nói đều vô cùng thích hợp….
Hết chương 42
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT