Ngân Câu Hạng là cái động nuốt tiền lớn nhất thượng kinh.

Trăng treo đầu ngọn liễu, ngõ hẻm này mới thực sự bắt đầu một ngày của nó. Từ quan lớn chức tước cao, đến con em nhà quyền quý, cởi bỏ bộ quan phục, bọn họ chính là đều cùng một loại người.

Trong những bữa tiệc linh đình, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười khi giả khi thật, lá phải lá trái, lời nói giấu dao, mỗi người đều vì lợi ích của mình.

Sở Du không giờ sẽ gặp được Tần Tranh ở tình huống như vậy.

Phủ Nội vụ không thuộc loại nào trong sáu Bộ, thế nhưng đối với Bộ nào cũng đều liên quan chằng chịt như tơ nhện, trà, muối, thiết, ngựa, vải vóc, bất kể là hạng mục nào đều là mạch sống của quốc gia, bảy Ti ba Viện đều do Phủ Nội vụ toàn quyền xử lý chung.

Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đi. Vật tư của Phủ Nội vụ đặt mua đều được phân cho các thương nghiệp hoàng gia làm, hai bên đều có lợi, cái này gọi là cùng thắng.

Sở Du không nghĩ mình sẽ ngồi vào vị trí này, lúc còn rất nhỏ hắn và huynh trưởng cùng học nền tảng, cho rằng mình sẽ giống như huynh trưởng, nhập sĩ đăng các. Thế mà sau này điều gì đã khiến hắn thay đổi ý định? Là nhìn thấy Hầu phủ bấp bênh kia, là cấp thiết phải nắm quyền trượng chống lên vùng trời kia, hay là muốn bảo hộ người đó cho thật tốt một lần, tựa như xưa kia y từng bảo hộ hắn…

Hơi giơ cổ tay lên, rượu đựng trong bình vàng theo yết hầu rót vào lòng, oanh ca yến hót trước tinh thần vốn suy sụp trở nên càng thêm mơ hồ. Thứ Sở Du mặc trên người không phải quan phục, mà là một trường bào rộng làm bằng gấm Tứ Xuyên họa mây hoa đỏ rực, bên trong là áo gấm trạm trổ nguyệt hoa* huyền sắc, trên đầu cài trâm anh, mặc cho mái tóc như tơ dọc theo lưng phủ xuống dưới eo, vài ba sợi tóc mai hững hờ quấn lên mép áo thêu chỉ vàng sau ót.

*Nguyệt hoa: ở đây chỉ ánh trăng.

Dung mạo của Sở Du vốn được xếp vào hàng xu lệ vô song*, cách ăn mặc tùy ý lại không mất đi sự thanh quý càng nổi bật lên như một đóa mẫu đơn vào thời hoàng kim tuyệt diễm vô ngần. Đám thị nữ hầu rượu chung quanh cũng nhịn không được đỏ mặt, e thẹn thận trọng dòm ngó vị Sở Nhị gia này.

*Xu lệ vô song: người đẹp không ai sánh bằng.

Hắn cũng chẳng xa lạ gì bối cảnh tiệc rượu xã giao như như thế, ngược lại biểu hiện ra sự thành thạo, thậm chí còn lơ đãng kéo cổ áo lỏng ra mấy tấc, khóe môi ướt rượu, một tay chống trán, ống tay áo rộng thùng thình thuận thế trượt xuống một đoạn, lộ ra cánh tay trắng nõn gầy guộc, bộ dáng nâng chén xa xăm cực kì giống mấy thiếu gia ăn chơi chốn thượng kinh kia.

Sở gia Nhị công tử năm đó bị người tự xưng là nguyên lão triều thần đứng trên triều đình làm cho căm hận đến mặt đỏ tía tai, á khẩu không thốt nên lời đã sớm tiêu tan ngay cả tro bụi cũng không còn rồi.

“Nhị gia, ta mời ngươi một chén.” Trữ Bá gia mang theo vài phần men say lảo đảo đến, tựa như thật sự tửu lực chịu không nổi suýt chút thì té. Sở Du đưa tay hững hờ đến đỡ, lại bị nắm chặt cổ tay, tiếp lấy Trữ bá gia đang bưng chén rượu kề sát trước mặt hắn.

Sở Du cười, mặc cho Trữ Bá gia nắm chặt một tay mình, bàn tay trống còn lại vươn ra đón rượu trong tay gã.

“Ôi…” Trữ Bá gia lại không hề có ý định đưa chén rượu cho hắn, tay cầm chén hướng về trước đụng chạm, kề sát trên môi Sở Du.

Ánh mắt Sở Du cũng không có động tĩnh gì quá lớn, cúi đầu uống cạn chén rượu trên tay Trữ Bá gia.

Trữ Bá gia nở nụ cười, người chung quanh đều theo đó mà ồn ào hoặc giả đò nói Sở Nhị gia tửu lượng khá.

Đôi mắt phượng nồng cháy của Bá gia ngắm nghía mỹ nhân trước bất cứ dưới tình huống nào cũng lộ ra sự thành thục trước mặt, cúi người, kề sát bên tai nhỏ giọng nói: “Nhị gia, mong ngài thương tình, cho ta một mức sàn, diêm đạo* năm nay có thể nắm chắc trong tầm tay bao nhiêu?”

*Diêm đạo: con đường vận chuyển/lưu thông muối.

Sở Du cười như không cười nhìn gã, trong lòng tựa như gương sáng, trước mắt đã là cuối năm rồi, lúc này hạng mục đấu thầu đều do bệ hạ đích thân định đoạt, mỗi cái đều có thể thu vào bộn tiền, không ít người trông mong nhìn chằm chằm, trong trong ngoài ngoài đều muốn từ nơi này moi móc ra chút ít tin tức.

Đương nhiên cũng có không ít lễ lạc trong tối ngoài sáng, vị Trữ Bá gia trước mắt này không biết muốn dùng thứ gì mua chuộc hắn đây?

Trữ Bá gia dường như nhìn ra phần nghi vấn ấy trong đầu Sở Du, khẽ cười một tiếng, ỷ vào áo bào rộng thùng thình ngăn trở tầm mắt mọi người, đầu ngón tay hờ hững quẹt nhẹ lên vành tai Sở Du: “Khuynh thành khuynh quốc, kiến chi vong tục.*”

*Kiến chi vong tục – cùng người này gặp mặt, lập tức sẽ quên mất những dung tục trên đời.

Sở Du nhướn mày, trong lòng cười lạnh liên tục, không biết gã ta lấy đâu ra tự tin, dám lấy thứ tư sắc tầm này đến câu dẫn mình.

Trong lòng muốn có bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn, Trữ Bá phủ dù sao cũng không thể tuỳ tiện trở mặt, Sở Du vươn tay, năm ngón tay mở ra, tựa như hồ điệp lướt hoa, mỗi một lần đong đưa đều khiến người ta không cách nào dời mắt.

Trong đầu Trữ Bá gia lỡ mất hai nhịp, không biết rốt cuộc là bị con số sắp để lộ ra kia làm cho kích động, hay là bị đôi bàn tay như ngọc đẽo kia trêu chọc đến thần hồn điên đảo.

Sở Du chợt cong khóe môi, năm ngón chìa ra, hờ hững đặt trên ngực Trữ Bá gia, bật cười nói: “Trữ Bá gia thật thú vị, Sở mỗ làm sao mà biết được? Trò đùa này ngược lại dọa tại hạ giật mình đấy.”

Nụ cười trên mặt Trữ Bá gia cứng đờ, còn muốn nói gì tiếp, cửa phía sau đột nhiên rầm một tiếng bị đá văng.

Âm thanh sáo trúc im bặt mà dừng.

Đông gia* Tả Ý Lâu đầu đầy mồ hôi chạy tới, kéo người ở môn khẩu lại, như cầu ông vái bà mà nói: “Tần Hầu gia! Ngài cũng không thể làm loạn vậy chứ!”

*Đông gia: ông chủ, người có nghĩa vụ của chủ nhà.

Y phục trên người Tần Tranh lỏng lẻo vô cùng, miệng đầy tửu khí mà ôm vò rượu ngất nga ngất ngưởng tiến đến, mang theo men say quát lớn: “Thả, buông bản hầu ra! Bản hầu ngược lại muốn xem ai có gan, cô nương nào sắc nghệ song tuyệt ở Tả Ý Lâu ta bao hết, được rồi chứ? Làm gì? Để cho chúng ta uống gió Tây Bắc à? Làm người… Làm người không thể quá quắt như vậy, đúng không?” Nói rồi kéo đại đông gia đứng bên lại: “Ngươi nói, có đúng không!”

“Đúng đúng, Hầu gia nói chí phải, thế nhưng bây giờ…” Đại đông gia tiến thối lưỡng nan nhìn liếc vào bên trong.

Tần Tranh cũng theo đó nhìn tới, người chủ tọa phía trên cũng đúng lúc nhìn về phía y.

Trong phòng bỗng nhiên im phăng phắc một cách kì dị, người chung quanh cũng vì thế ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt đại đông gia lúc xanh lúc trắng, đây là chuyện gì thế này? Một cặp phu thê đụng mặt ở thanh lâu.

Này mẹ nó thật khiến người ta lúng túng.

Tần Tranh xì cười một tiếng, tìm bên hông móc ra một thanh quạt xếp, gõ nhẹ lên trán, một cước đạp lên mặt bàn trước mặt Sở Du.

Sở Du và Trữ Bá gia trước đó còn đang dùng tư thế mập mờ tựa cùng một chỗ, hiện tại liền từng người một tách ra. Trữ Bá gia giật giật khóe môi, ra vẻ chẳng hề gì, thong dong* nhìn lên hai người trước mặt.

*Bản gốc: “Hảo chỉnh dĩ hạ” – bận tối mắt mà vẫn thong dong; dù bận vẫn nhàn (tuy vô cùng bận rộn, vẫn biết cách sắp đặt mà ung dung thực hiện)

Thân mình Tần Tranh hướng về trước nghiêng cây quạt trong tay tì lên cằm Sở Du, quay trái quay phải cằm hắn mà xem xét tường tận một phen, lớn tiếng nói: “Ây u, Nhị gia đang tiếp khách đấy à?”

Người đang ngồi trong phòng hoặc là những nhân vật máu mặt của thượng kinh, hoặc là hoàng thương gia tài bạc triệu, nghe thấy mấy lời này lại không một người nào dám lên tiếng. Thanh quan khó quản việc nhà, huống hồ chuyện của nhà họ Tần thì lại càng không dám tán dóc.

Sở Du hơi nghiêng mặt đi, tránh khỏi cán quạt, nói khẽ: “Hầu gia, ngài say.”

Tần Tranh chợt cười to, hết sức vui mừng: “Nhị gia muốn chơi đùa à, ngài đừng vội, những người này chúng ta đâu có chơi được.”

Sở Du bưng chén vàng đứng dậy, nâng chén với mọi người nói: “Hôm nay Sở Du sợ là phải làm mất hứng mọi người rồi, có chút gia sự cần phải xử lý, lần sau Sở Du làm chủ, lại đến chịu tội với chư vị.”

Bậc thang này bày ra, đám người tất nhiên vội vàng hàn huyên nói: “Nhị gia khách khí.” Muốn tan cuộc.

Tần Tranh bỗng nhiên lấy vò rượu trong tay đập vỡ: “Ai dám đi!”

Đám người dừng chân lại.

Tần Tranh cười lạnh một tiếng, liếc xéo Sở Du: “Tần Tranh ta các ngươi cho là ai, hả? Sao có thể hủy đi hào hứng của chư vị, nên chơi, tiếp tục tiếp tục đi! Nhị gia ngài cũng tiếp tục với Trữ Bá gia đi, thế nào? Mới vừa rồi không phải…. dùng từ gì nhỉ? Củi khô lửa bốc?”

Thân hình Sở Du lung lay, sắc mặt lạnh xuống.

Trữ Bá gia không ngờ Tần Tranh sẽ trực tiếp vuốt mặt không nể mũi, đành phải mở miệng giảng hòa nói: “Tần Hầu gia hiểu lầm rồi…”

Lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy đầu nặng xuống, Tần Tranh liền hung hăng dọng một quyền lên mặt gã ta, thân thể Trữ Bá gia nghiêng ngả té ngã trên mặt đất.

Tần Tranh xuất thân võ tướng, say thành một bãi bùn nhão thì cũng vẫn mạnh hơn gấp trăm lần mấy tay công tử ăn sung mặc sướng, hắn quệt vết rượu trên mặt, còn chưa hết giận một cược đạp tới, mắng: “Ninh Trí Viễn ngươi là cái thá gì, thứ của Tần Tranh ta không đến phiên ngươi mò tay động chân vào!”

Sở Du nguyên vốn giận dữ, muốn kéo Tần Tranh, nghe vậy liền ngơ ngẩn, bàn tay kéo tay áo Tần Tranh không có phản ứng gì.

Bộ khúc sau lưng bận bịu tới đỡ Trữ Bá gia lên, lại kéo Tần Tranh ra, trong phòng cực kì hỗn loạn.

Lồng ngực Tần Tranh kịch liệt phập phồng, còn chưa hả giận đã bị cưỡng ép kéo ra, quay đầu liền nhìn thấy Sở Du đang bám lấy ống tay áo mình, ngơ ngơ ngác ngác không có phản ứng, nhịn không được lấy tay đập sau ót hắn: “Ngươi ngốc à! Ninh Trí Viễn là cái loại gì, ngươi không biết? Người trong triều đình này chết sạch chết hết rồi hay sao? Mẹ nó ngươi lại có thể quần nhau với loại đồ chơi này? Thả mẹ nó cái rắm chứ, sao không làm nữa đi!” (Raph: @[email protected] Người cổ đại thì chửi nhau như này à @[email protected])

Phát hết lửa vào Sở Du xong xuôi, Tần Tranh liền trực tiếp dắt hắn quay đầu bước đi.

Sở Du thất tha thất thểu mặc y kéo đi, bị y kéo từ Tần lâu nhà này tới Sở quán nhà kia*, lúc này mới phản ứng được, nhịn không được nhướng mày, cảm xúc này chính là tính cách “trẻ con” ngày thường của Tần Tranh.

*Nước Tần cạnh nước Sở, đây là một cách nói ví von, ý là kéo hết chỗ này tới chỗ khác (Mình đoán thế thôi nhé =)) Chắc đúng)

Tần Tranh mượn tám phần men say ném Sở Du vào trong phòng, đóng cửa cái rầm.

Sở Du bị ném lảo đảo một hồi, ổn định thân thể, tỉnh táo lại, cũng không biết Tần Tranh đang phát điên cái gì.

Tần Tranh từng bước một tới gần Sở Du, không đứng đắn nhìn hắn: “Món đồ chơi của Ninh Trí Viễn không chỉ có một, ngươi có biết gã ta trên giường đùa cợt bao nhiêu người rồi không… Ngươi bây giờ bò lên giường của gã, có biết là sẽ để lại hậu quả gì không?”

Sở Du day day cổ tay bị Tần Tranh bóp đau, nghe vậy lạnh lùng nói: “Thế thì liên can gì đến Hầu gia?”

Sắc mặt Tần Tranh có chút âm trầm, mím chặt môi ngước nhìn Sở Du. Có lẽ là vừa rồi ầm ĩ một phen, quần áo Sở Du đã tán loạn mấy phần, lúc mi mắt khép hờ, làn mi dài liền kéo ra một mảng tối, khiến người ta nhìn không thấu cảm xúc.

Tần Tranh cảm thấy rượu vừa rồi mình uống khiến thân thể nổ tung, thiêu đến toàn thân nóng cháy, y vô thức nuốt xuống một cái, mang theo bảy phần say, ba phần tức giận nói: “Nhị gia còn trách bản hầu đã quấy phá chuyện tốt của ngươi à? Hay là nói Nhị gia quả nhiên là củi khô lửa bốc vội vã không nhịn nổi?”

Sở Du trong lòng có chút buồn bực, hắn biết lúc này không nên cùng con sâu rượu Tần Tranh nhiều lời thêm nữa, cục diện rối rắm ở Tả Ý Lâu còn chưa thể sắp xếp, hắn hẳn nên lập tức trở lại, trước tiên ổn định bên Trữ Bá gia mới phải. Trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, thế nhưng chân lại tựa như mọc rễ, không có ý định nhúc nhích.

Sơ với việc xử lý Trữ Bá gia bên kia, hắn càng muốn biết rốt cục Tần Tranh nghĩ như thế nào.

Tần Tranh thấy Sở Du không nói lời nào, tưởng hắn bị điểm trúng tâm sự mà thẹn quá hóa giận, không có lời nào để nói. Tựa như trong đầu lại có thêm một mồi lửa, Tần Tranh đưa tay đẩy Sở Du quay lưng nằm trên giường.

Sở Du không ngờ y sẽ trực tiếp động thủ, bất ngờ không kịp phòng bị mà ngã xuống, đầu bị tàn nhẫn dúi lên mép giường, kêu lên một tiếng đau đớn, trước mắt liền theo đó mà đen thui.

Trường bào của Tần Tranh cởi xuống, một tay trực tiếp đè Sở Du lên giường: “Củi khô? Bản hầu nhìn một cái Nhị gia là làm đến loại cấp độ nào.”

Sở Du sắc mặt tái nhợt, cắn răng trở tay cho Tần Tranh một bạt tai: “Cút.”

Tần Tranh nghiêng nghiêng mặt, đầu óc nóng lên, trực tiếp xé mở áo sống của Sở Du, trong nụ cười có gai: “Sở Nhị gia trước kia không phải sống chết đều muốn gả cho bản hầu sao? Thời điểm lão gia tử ra đi, ngài viện hết lý do này đến lý do khác, thế nào? Xương vụn của lão gia tử còn chưa kịp hóa, Nhị gia đã lật lọng rồi?”

Sở Du giãy khỏi Tần Tranh không được, bị y lấy hai tay bắt chéo ra sau lưng, đành phải nhấc chân tới đạp: “Tần Tranh! Gia không muốn lên giường với ngươi, ngươi cút đi!”

Tần Tranh cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng cưỡng chế Sở Du đang giãy dụa, tay trống còn lại đến níu cằm Sở Du: “Nhị gia và Ninh Trí Viễn cứ ngươi đẩy ta đưa, nhìn thế nào cũng là tay sành sỏi, thế nào? Ở trước mặt bản hầu lại giả đò thành trinh liệt rồi?”

Đầu óc Sở Du từng đợt mơ mơ màng màng, có chút muốn nôn, không biết có phải vừa rồi va vào mép giường hay không, khí lực phản kháng càng ngày càng nhỏ, dần dần không còn động tĩnh.

Tần Tranh nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì, lúc trông thấy Sở Du và Trữ Bá gia quấn quýt lấy nhau, trong đầu liền hiện lên một ý nghĩ, phải thiến thứ cẩu vật kia của Ninh Trí Viễn. Mà bây giờ nhìn thấy Sở Du dưới thân thể mình là bộ dáng thà chết không hàng, ngược lại càng phiền não.

Quần áo trên thân hai người đã khó mà che đậy được cơ thể, đèn đuốc mờ nhạt, thân ảnh hai người chiếu lên trên rèm, chiếc bóng tựa như đã thân mật không còn khoảng cách chồng lên nhau. Mùi rượu đã ấp ủ đến thời cơ thỏa đáng nhất, dài lâu đến mức có chút khó nói lên lời.

Tần Tranh nhìn Sở Du dưới thân, vừa rồi một phen lôi kéo, buộc tóc làm bằng gấm của Sở Du không biết đã rơi mất ở chốn nào, mái tóc dài che khuất nửa bên gò má, đôi mi dài nhíu chặt trên khuôn mặt tái nhợt, hai mắt khép lại, làn mi không ngừng run rẩy. Tần Tranh chăm chú nhìn trong thoáng chốc, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi người hôn lên mi tâm của hắn.

Đầu óc Sở Du từng đợt ong lên, trầm thấp rên rỉ, hồi lâu mới cắn môi nuốt trở về tiếng than nhẹ.

Tần Tranh cảm giác trước mắt đã nhìn không rõ vật gì, đầu ngón tay từng tấc từng tấc mơn trớn người dưới thân, vừa thoáng dùng sức thì da thịt vốn trắng nõn đã xuất hiện thêm mấy vệt đỏ.

Sở Du sợ run người, đầu óc càng mê man.

Tần Tranh cúi đầu hung hãn hôn Sở Du, môi lưỡi giao triền tựa như hành quân trong chiến trận, công thành đoạt đất, hùng hổ dọa người.

Sở Du có chút không thở nổi, hai tay bị Tần Tranh treo trên đỉnh đầu, giãy giụa không sao thoát ra được. Không biết qua bao lâu, sự áp bách kia bỗng nhiên buông lỏng, hắn hít một hơi dài, ho khan, sắc mặt đã kìm nén đến ửng đỏ.

Tần Tranh nắm đầu vai Sở Du đè lại dưới thân, dọc theo sống lưng từng tấc từng tấc hôn xuống, đầu ngón tay thăm dò vào trong khe mông, chọc đến mức người bên dưới vô thức liền căng thẳng.

Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng nóng rực, lại đặc biệt non mềm, khiến người ta không khỏi ý loạn tình mê.

Sở Du siết chặt đệm giường dưới thân, nghẹn ngào hai tiếng, đứt quãng nói: “Đồ hỗn trướng… Ừ,… Đừng nhúc nhích ta, ngươi… Ừm!”

Tần Tranh say đến quên trời quên đất, nghe không vào nửa chữ, ỷ vào một hai phần ghen tuông từ đáy lòng mà thừa thắng trực tiếp xông lên.

Sắc mặt Sở Du tái nhợt, cắn răng nuốt vào tiếng kêu đau thốt ra, nửa ngày mới thở được một hơi, đáy lòng có oán hận, có xấu hổ, có không cam lòng, thân thể lại dần dần khuất phục dưới sự trêu chọc thô bạo từ Tần Tranh.

Sở Du nhớ lại lần đầu tiên viên phòng của bọn họ, lúc ấy Tần Tranh còn say ngất ngưởng hơn cả bây giờ, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại danh tự Mạnh Hàn Y, khiến hắn cực kì mắc ói, hận không thể cùng y đồng quy vu tận. Lúc ấy suýt thì phá sập cả phòng ở, đập thành một mớ hỗn độn, cuối cùng còn lăn lộn trên mặt đất hung hãn làm thêm một lần nữa.

Hắn lấy khổ làm vui mà nghĩ, lúc này ít ra y đã không còn gọi tên Mạnh Hàn Y.

Động tác của Tần Tranh không hề dịu dàng, Sở Du cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền con giữa phong ba bão táp, mỗi một cơn sóng lớn đều muốn đập hắn thịt nát xương tan. Trọc dịch dính dấp dọc theo chân hắn uốn lượn chảy xuống, mang theo chút ít huyết sắc, một mảnh hỗn độn.

Cũng không biết là giày vò bao lâu, thân thể Sở Du đã không có động tĩnh, mí mắt nặng trịch đến mức trợn lên cũng không mở ra nổi, đầu óc giữa cơn hỗn loạn vẫn còn lặp đi lặp lại một ý niệm trong đầu.

Tại sao lại tức giận? Tại sao Tần Tranh nhìn thấy hắn và Trữ Bá gia qua lại thân mật lại tức giận? Là mất mặt, hay là… Y còn một chút quan tâm tới mình?

Mắt Sở Du mỏi nhừ, bàn tay túm lấy chăn đệm chậm rãi thoát lực, trượt ra khỏi giường. Tự nhiên lại muốn bạt cho mình một cái, đều bị sỉ nhục thành thế này, cớ sao còn nhớ mãi không quên chút ít tình cảm thuở xưa. Cuộc sống như vậy, đến cùng lúc nào mới kết thúc.

Ngày hôm sau khi Sở Du trở lại, Tần Tranh vẫn còn đang ngủ, có lẽ là sờ không thấy người bên cạnh, liền đưa tay mò mẫm chiếc gối đầu ôm trong ngực, trở mình.

Sở Du gọi người tới đưa nước và y phục tới, lặng yên không lên tiếng tự lo liệu tốt cho bản thân, hết thảy đều làm được đâu vào đấy, thậm chí còn cố ý bảo người đưa tới một bát thuốc tránh thai, mắt cũng không chớp liền uống xuống.

Làm xong hết thảy, Tần Tranh mới mở con mắt nhập nhèm buồn ngủ từ trên giường bò xuống, trông thấy Sở Du áo mũ chỉnh tề, điều đầu tiên chính là giật mình, liền nhớ ra hết thảy mọi việc tối qua, nét mặt tựa như mở xưởng nhuộm biến ảo khó lường.

Sở Du đặt bát thuốc trong tay đã uống sạch xuống, tiếp lấy khăn lau từ chỗ gia nhân mà lau khóe môi, lúc này mới chống bàn đứng dậy, đi tới chỗ Tần Tranh.

“Ngươi…” Tần Tranh vừa mở miệng, liền bị Sở Du đập một sấp ngân phiếu trước mặt.

Mười vạn lượng ngân phiếu bay lả tả rơi xuống giường, qua đám ngân phiếu bay như tuyết, Tần Tranh trông thấy sự mỉa mai từ đáy mắt Sở Du.

“Mười vạn lương, mua lấy tư sắc của Hầu gia.” Sở Du từ trong tay áo lấy ra hai khối nhỏ bạc vụn, ném trên mặt đất: “Còn biểu hiện ở trên giường của Hầu gia, hai lượng, không thể nhiều hơn nữa.”

Nói xong, Sở Du quay người đi đầu không ngoảnh lại.

Hoàn chương 8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play