Chiều hoàng hôn dần buông, vạt nắng nghiêng cuối trời in bóng Sở Du đổ dài trên đất, khuôn mặt nhợt nhạt được nhuộm một lớp hào quang, càng làm tăng thêm diễm sắc.
Một tiếng vó ngựa vang lên từ xa lại gần, đôi mắt thất thần của Sở Du bỗng nhiên tụ lại chút màu sắc nhàn nhạt, hắn ngẩng đầu lên trông về ngõ hẻm. Tuấn mã phi nhanh, người giục ngựa thần thái phấn chấn, có lẽ vì đi dưới ánh hoàng hôn, cả người đều khoác lên màu ráng chiều, ánh nắng lung linh, dung mạo mỹ miều.
“Cha!” Một tiếng kêu lảnh lót.
Chân Nhi ngồi trước người Tần Tranh, đôi tay nhỏ bé đặt hai bên mép, xa xa vẫy tay về hướng Sở Du. Đôi giày thêu dính đầy bùn đất, chiếc váy vốn chỉnh tề kẹp nửa bên hông, tay áo rộng thêu cánh bướm được dùng hai sợi dây buộc tóc cột lên, biến thành tay áo mũi tên. Cô bé ngồi trên lưng ngựa, trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt hoa đào giống y đúc Tần Tranh cong thành vầng trăng khuyết đong đầy nước thu.
“Hiu.” Tần Tranh huýt nhẹ một tiếng, siết chặt cương ngựa, xoay người xuống ngựa trước, sau đó mới giơ tay bế Chân Nhi xuống.
Chân Nhi mới vừa chạm đất liền bổ nhào về phía Sở Du đang đứng trước cửa, giống như chú sẻ nhỏ vui vẻ, ríu rít gọi: “Cha! Con đã về rồi!”
Sở Du bị Chân Nhi đụng lui về phía sau hai bước, khó khăn mới ổn định được thân người, một tay chống đỡ cái hông đau nhức, một tay ôm lấy con gái, quan sát tỉ mỉ một vòng từ trên xuống dưới. Dù thế nào thấy Chân Nhi bình an thì trái tim treo ngược của hắn mới thả lỏng được. Hắn đưa tay sờ đầu con gái một cái, dùng tay áo lau đi mồ hôi, ho nhẹ mấy tiếng, nói: “Chơi đến cả người đầy mồ hôi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Chân Nhi bị bàn tay lạnh băng của cha vừa chạm vào, không khỏi rùng mình một cái, bởi vì còn đang phấn khởi, cũng không để ý cha nói gì, chỉ kéo tay hắn, tung tăng nói: “Cha lớn đưa con đến hội làng ở ngoại ô phía nam kinh thành, còn náo nhiệt hơn cả tết Nguyên Tiêu nữa, có nhiều trò vui mà Chân Nhi chưa bao giờ được thấy. Chỉ mấy sạp đồ chơi thôi đã bày dọc hết bốn năm con phố, nhìn hoa cả mắt…”
Sở Du giữ lại con gái đang nhảy nhót liên tục, không nhịn được mà nhẹ nhàng cong cong khóe môi: “Rồi rồi rồi, trở về rồi kể lại chi tiết cho cha nghe.”
Chân Nhi rõ ràng vẫn chưa nói đã, níu lấy tay áo Sở Du nhún nhảy đáp: “Cha lớn mua cho Chân Nhi rất nhiều rất nhiều đồ chơi thú vị, nhiều đến chất không nổi nữa rồi. Con với cha lớn cũng có chọn quà cho cha, cha nhất định phải xem kĩ nhé!”
Vừa nói Chân Nhi quay đầu chạy đến trước Tần Tranh, nhón chân lên.
Tần Tranh cúi người xuống, Chân Nhi thuận thế ôm cổ cha lớn, thân mật chụm hai tay ghé vào tai y nói mấy câu gì.
Sở Du đứng một bên nhìn, trong lòng vô cùng ghen tị. Chỉ mới một ngày thôi, viên minh châu hắn nâng niu hết lòng nuôi nấng bấy lâu, đảo mắt một cái đã thân thiết với Tần Tranh như thế này. Có thể trên người Tần Tranh như có sức hấp dẫn, khiến cho Chân Nhi luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện cười ra bộ dáng sảng khoái đến thế.
Đôi mắt hoa đào của Tần Tranh cong cong, chìa ngón út ngoắc tay với Chân Nhi, cũng không biết là đang giao ước chuyện gì.
“Chân Nhi, trở về với cha. Thay cái váy khác, trông con ra thành cái bộ dạng gì kia.” Cả người Sở Du cả người lạnh run, không nhịn được che miệng khẽ ho khan vài tiếng, cắt đứt hai người đang thì thầm.
Chân Nhi vẫn quyến luyến không thôi khoác tay Tần Tranh: “Cha lớn nhớ phải đồng ý chuyện của Chân Nhi nhé.”
Tần Tranh khoanh tay nghiêng người dựa bên ngựa, nghe vậy hất hất cằm, nói: “Yên tâm, cha lớn nhất ngôn cửu đỉnh.”
Chân Nhi tung tăng trở lại bên người Sở Du, không ngừng liên tục quay đầu lại nhìn, cuối cùng không chú ý thềm đá dưới chân, một bước hụt chân, cả người ngã nhào xuống.
“Chân Nhi!” Sở Du vội vàng đưa tay giữ lại, kéo vào che chở trong lòng, đôi mắt vốn tối đen vì mệt mỏi, thoáng cái chao đảo thế này quả thật trong ngực đau nhói, nơi ngực thắt nghẹn, hô hấp không thông, cả người mất hết tri giác.
Chân Nhi ngã vào lòng Sở Du, ngay cả một chút da cũng không hề trầy xướt, chỉ là bị dọa sợ một chút.
“Thanh Từ!” Tần Tranh vốn muốn nhìn theo bóng dáng Sở Du cùng Chân Nhi đi vào, nào ngờ chưa được mấy bước đã xảy chuyện thế này. Cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, y sải vài bước dài chạy tới bên người Sở Du, mới vừa chạm đến tay Sở Du, đã lạnh buốt đến rụt lại.
Chân Nhi nhanh chóng ngồi dậy ngay, cũng không quan tâm tới ngã có đau hay không, vội vàng đến xem cha.
Hai mắt Sở Du khép chặt, sắc mặt tái nhợt, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đã bất tỉnh nhân sự.
Tần Tranh đưa tay thăm dò trán Sở Du, mới phát hiện đã sốt đến nóng bừng. Y luồn qua chân Sở Du, bế ngang người lên, chạy thẳng vào sân chính.
Khi Lương đại phu được dắt tới, Sở Du đã an vị gọn gàng trên giường, trên trán đắp một cái khăn, cả người an tĩnh tựa như đang ngon giấc.
Tần Tranh hơi tránh người ra một chút, nhưng không chịu buông tay Sở Du.
Lương lão trợn mắt nhìn y một cái, đặt tay vào cổ tay Sở Du cẩn thận chẩn mạch trong chốc lát. Hồi lâu mới nhìn sang hướng đại nha hoàn Thu Nguyệt đang đứng một bên, dò hỏi: “Nhị gia nhà ngươi hẳn là lại ra khỏi nhà? Lúc trước hắn còn tiếp thu, bảo là tĩnh dưỡng mấy ngày.”
Thu Nguyệt quanh co hồi lâu mới nói: “Cũng không có ra khỏi nhà, chẳng qua là hôm nay Nhị gia chờ tiểu thư về, cứ thế đứng cả ngày trước cửa không nghỉ, ai khuyên cũng không được.”
Tần Tranh ngẩn ra, trong bụng chua xót. Chưa từng nghĩ Thanh Từ không yên tâm về Chân Nhi như vậy. Nếu sớm biết thế, sao y dám đưa Chân Nhi ra ngoài chơi lâu như vậy, không hề nghĩ đến bất an trong lòng Thanh Từ.
Chân Nhi đỏ hoe mắt, ngẩng đầu nhìn Tần Tranh: “Cha lớn, cha bị bệnh là bởi vì Chân Nhi sao?”
Tần Tranh nghe vậy kéo Chân Nhi vào trong lòng, nhẹ nhàng khều mũi của cô bé một cái, ôn nhu nói: “Nha đầu ngốc, cha con nếu mà nghe con nói như thế nhất định sẽ cười nhạo con. Là cha lớn suy nghĩ không chu toàn, làm sao có thể trách Chân Nhi của chúng ta. Cha con lo lắng cha lớn chiếu cố Chân Nhi không tốt nên mới chờ… Đều là lỗi của cha lớn.”
Chân Nhi lắc đầu một cái, khẽ tựa đầu vào ngực Tần Tranh, cố gắng nén nước mắt.
Lương lão nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh đnag tựa sát vào nhau, thở dài trong lòng, nói: “Thân thể mang bệnh lâu năm này, cũng không phải một sớm một chiều là tốt lên được. Nếu có thể chăm sóc cẩn thận cũng không sao, nhưng đứng cả ngày nơi đầu gió, trời lại trở lạnh, thân thể khẳng định là không chịu nổi, nhiễm phải phong hàn. Lão đi đổi mấy phương thuốc, lát nữa sai người bưng sang đây.”
Tần Tranh cúi đầu cảm tạ, tiễn Lương đại phu.
Chân Nhi nằm bò trước giường Sở Du, lúc này cũng không khóc không quấy, yên yên tĩnh tĩnh.
Tần Tranh sờ đỉnh đầu cô bé, trấn an nói: “Chân Nhi chắc là mệt rồi. Bảo Bích Ngọc đưa con về nghỉ, nơi này có cha lớn của con trông nom. Ngủ một giấc dậy cha con cũng sẽ tỉnh lại.”
Chân Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ lắc đầu một cái.
Tần Tranh cúi người xuống, xoa xoa mặt Chân Nhi: “Nếu Chân Nhi ở đây đợi cả một đêm, ngày mai mắt nhất định thâm đen thành mấy vòng, nghĩ xem cha con có không vui hay không?”
Chân Nhi có chút do dự, đưa ngón tay lên miệng, không nhịn được khổ não gặm một cái.
Tần Tranh gỡ tay con gái ra, vỗ nhè nhẹ đầu vai nàng: “Con gái ngoan, nghe lời cha lớn, có được không?”
Chân Nhi không đành lòng khiến cha lớn lo lắng, chỉ đành gật đầu một cái, lại không nhịn được hỏi: “Cha lớn sẽ thay Chân Nhi trông nom cha sao?”
Tần Tranh mỉm cười gật đầu: “Phải, cha lớn sẽ thay Chân Nhi trông nom cha, một bước cũng không rời đi.”
Cả đời này.
Chân Nhi lúc này mới thoáng yên tâm một chút, nhẹ giọng nói: “Vậy Chân Nhi nghe lời cha lớn.”
Nhìn Bích Ngọc đưa Chân Nhi rời đi, lúc này Tần Tranh mới ngồi trở lại trước giường, ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc thấm mồ hôi lạnh trên trán Sở Du. Dáng vẻ Sở Du mê man vô cùng tái nhợt, đôi mắt sắc sảo một khi đã nhắm, chỉ còn lại sự yếu ớt như lung lay sắp đổ.
Tần Tranh ngây ngốc nhìn hồi lâu, mới cúi người xuống, đặt dấu môi lên mi tâm Sở Du, gửi cho đôi mi nhíu chặt kia một chút an ủi.
Cửa bị đẩy ra két một tiếng, Thu Nguyệt vòng qua bình phong nhìn thấy cảnh bên trong không nhịn được ho nhẹ một tiếng, rũ mắt nói: “Thuốc của Nhị gia đã sắc xong, khi nãy mới làm nguội một hồi, bây giờ nhiệt độ vừa phải, chớ nên làm lỡ thời gian của thuốc mới phải.”
Tần Tranh gật đầu, nhận lấy chén thuốc, nói: “Nguyệt nương, cách bón thuốc kia quá khủng khiếp, thân thể Thanh Từ yếu ớt như thế này, sợ càng thêm khó chịu. Ở đây cứ giao cho ta đi, ta sẽ cho hắn thuốc uống đàng hoàng.”
Thu Nguyệt ngẩn người, dường như đã hiểu được mấy phần. Nàng có chút do dự, nhưng Tần Tranh nói cũng có đạo lý, thế nên chốc lát đành phải gật đầu, xoay người nhẹ giọng lui ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, nhưng lại khó nghe được tiếng thở yếu ớt của Sở Du.
Tần Tanh đưa tay chậm rãi vuốt ve dọc theo mi mắt Sở Du, cuối cùng dừng ở chiếc cằm gầy gò thanh mảnh của hắn, nhẹ nhàng nâng lên một chút. Chén thuốc hơi nghiêng, giọt thuốc đắng chát chảy vào miệng. Y cúi người, trên tay hơi dùng lực một chút, dán chặt môi mình lên môi Sở Du.
Đôi môi Sở Du lạnh băng nhưng mềm mại lạ thường. Tần Tranh dùng đầu lưỡi tách răng môi Sở Du, chiếc lưỡi ấm áp đè lưỡi người kia xuống, nước thuốc lấy lưỡi làm cầu nối, từ miệng Tần Tranh chảy vào yết hầu Sở Du.
Một hớp rồi lại một hớp, chỉ qua thời gian cạn một chung trà, cả chén thuốc đã uống hết.
Tần Tranh ngồi thẳng người, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước thuốc đọng lại trên khóe miệng Sở Du, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng không đổi.
“Thanh Từ…” Một tiếng thở dài lặng lẽ, chìm vào trong màn đêm.
Hoàn chương 51
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT