Cô nguyệt treo đầu Trường Thành*.

*Bản gốc dùng từ “tắc ngoại” (塞外): tắc ngoại là từ cổ dùng để chỉ khu trung tâm chính trị, quân sự, văn hóa “phía Bắc Vạn Lý Trường Thành”, hay còn gọi là “tắc bắc” (塞北), bao gồm: nội Mông Cổ, Cam Túc, Trữ Hạ, tỉnh Hà Bắc và khu tự trị Bắc Bộ, và cao nguyên Mông Cổ. Tắc ngoại được nhất thống từ thời nhà Nguyên. Trong bối cảnh truyện, có lẽ để ám chỉ khu vực biên cương thường xảy ra tranh chấp quân sự thời cổ đại, trước thời Nguyên.

Cửa gỗ từ từ mở ra, phát lên tiếng vang kẽo kẹt nặng nề, chiếc bóng theo ánh trăng mà kéo thành một cái hố trên mặt đất.

Đan Ngu giật nảy mình nhảy dựng khỏi giường, qua ánh trăng mờ ảo nhìn thấy một người đang đứng ở cửa. Người vừa tới một tay chống cửa, thân ảnh gầy gò lom khom, mái tóc dài xõa tung.

“Tần đại ca?” Đan Ngu bò xuống giường, đi về phía người kia. Mới vừa đi tới trước người y, chỉ thấy Tần Tranh thân nghiêng như núi đổ, toàn bộ đổ sập xuống.

Đan Ngu vội vàng đỡ Tần Tranh, nửa lôi nửa kéo người lên trên giường, mùi máu tươi thoảng qua sộc lên mũi.

“Tần đại ca… Ngươi không…” Giọng nói của Đan Ngu vào khoảnh khắc ánh nến chiếu tỏ liền im bặt mà dừng.

Sau một lát yên lặng, tiếng rít khí không khống chế được liền từ môi Đan Ngu phát ra.

“Bọn họ… Bọn họ khinh người quá đáng…” Đan Ngu run rẩy môi, chậm rãi nắm chặt quyền, quay đầu định đi ra ngoài: “Ta đi tìm bọn họ!”

“Trở về.” Tần Tranh vươn tay chụp tới, đem tiểu quân y nóng nảy túm trở về. Nhìn thiếu niên đang nổi giận đùng đùng, Tần Tranh nhịn không được giật giật khóe môi, tác động đến vết thương, nhịn không được liền nhíu mày kêu lên một tiếng đau đớn: “Ui da… Ngươi mà đi, chịu thiệt là cái chắc…”

“Thế nhưng cũng không thể mặc kệ…”

Tần Tranh cắt ngang hắn: “Không sao, khụ… Khục khục…”

Đan Ngu vội vàng nhẹ nhàng thay y vỗ lưng, không biết đụng phải vết thương chỗ nào, khiến cho mặt mày Tần Tranh càng nhăn nhó thêm mấy phần.

“Thế nhưng Tần đại ca à, bọn họ luôn gây khó dễ cho ngươi, trên người ngươi nhiều thương tích như vậy, bọn họ vẫn cứ không buông tha.” Đan Ngu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tranh, gần như chỉ còn lại một hơi thở, vốn cho rằng người này cứ như vậy là xong đời rồi. Ai ngờ chăm vài ngày, lại như kì tích mà tiếp tục sống sót. Có điều Tần Tranh cũng không coi như đã ổn, cứ vài ba bữa lại bị đám người Triệu Hổ khi nhục, thương cũ chồng lên thương mới.

Đan Ngu tâm tính thiếu niên, nhìn không lọt hành vi của đám người Triệu Hổ, hiện tại quả thật đau lòng thay Tần Tranh, nhịn không được nói: “Tần đại ca, không bằng… ngươi phục tùng Triệu Hổ đi…”

Tần Tranh không nói gì nhướng mày, trợn mắt nhìn Đan Ngu.

Đan Ngu đối diện với ánh mắt của Tần Tranh, bỗng nhiên mặt mũi nóng lên, nuốt xuống mấy lời còn lại.

Tần Tranh cố sức đưa tay vỗ vỗ đầu vai Đan Ngu: “Đừng lo lắng, không chết dễ dàng như vậy được.”

Mắt Đan Ngu nóng lên, tức giận nói: “Chờ cha ta trở về, bọn họ sẽ không dám càn rỡ như vậy!”

Cha hắn là y công có chút danh vọng trong quân doanh, ngay cả Thiên hộ gặp mặt đều phải lấy lễ để tiếp đón, chỉ có điều trước đó vài ngày đã theo đại quân tới tiền tuyến còn chưa trở lại.

“Ừm…” Tần Tranh lên tiếng, tạm thời trấn an thiếu niên.

Trong lòng Đan Ngu thoáng dễ chịu đi một chút, đun nước xử lý vết máu loang lổ trên mặt Tần Tranh, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng hít thở kéo dài…

Hóa ra Tần Tranh đã nhắm mắt, ngủ thiếp đi.

Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt vào trong, chiếu tới một khuôn mặt vừa lau qua nên lộ vẻ tái nhợt, hàng lông mi dài theo hơi thở khẽ rung động, tại đáy mắt hiện lên một tầng bóng râm nho nhỏ.

Đan Ngu bỗng cảm thấy khó thở, nghĩ thầm, thật đúng là đẹp mắt, nhìn khắp thập lý bát doanh* cũng không thấy người nào đẹp mắt như vậy.

*Thập lý bát doanh = “tám doanh trại (trải rộng) mười dặm”, ý nói là khắp nơi trong doanh trại.

Bỗng nhiên lông mày Tần Tranh nhăn lại một cái, Đan Ngu suýt nữa cho rằng y sắp tỉnh, thế nhưng chỉ thấy mi tâm kia càng nhăn càng chặt, cuối cùng một giọt nước thật nhỏ dọc theo đuôi mắt cong cong kia trượt xuống, thấm vào tóc mai.

Đan Ngu chớp chớp mắt, cho là mình nhìn lầm.

Đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng nói mớ: “Thanh Từ…”

Đan Ngu gãi đầu một cái, tự nhủ: “Lại là Thanh Từ?”



Thiên không u ám, trống quân gõ vang, chiếu lên tia nắng mai ảm đạm đầu tiên trong ngày.

Trên giáo trường các binh sĩ đang tập luyện võ nghệ, thanh âm trầm thấp không ngừng truyền đến, khiến cho hơi lạnh buổi sớm càng thêm xơ xác tiêu điều. Triệu Hổ miệng ngậm mấy cọng cỏ, đang tản bộ xung quanh, tiếng chim hót ban sớm có chút trong trẻo, tựa như tiếng hót kia chẳng hề bị cát vàng tắc bắc* hun nóng, vẫn chiêm chiếp kêu không ngừng. Lá cây đã rơi rụng hết nửa quanh gốc, lộ ra chạc cây* khó coi.

*Tắc bắc: như đã chú thích ở trên, tắc bắc bao gồm nội Mông Cổ, Cam Túc, Trữ Hạ, tỉnh Hà Bắc và khu tự trị Bắc Bộ, cao nguyên Mông Cổ.

*Chạc cây: là chỗ mấy nhánh cây chia thành các nhánh nhỏ.

Bên bờ sông có một người đang ngồi, bên cạnh đó là mấy ống bô. Triệu Hổ nhếch mép, lặng lẽ đi qua, nhấc chân đạp đổ ống bô xuống dưới. Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, nước bẩn liền văng vãi khắp nơi, mùi hôi thối gay mũi theo đó mà tản ra.

Tần Tranh nhắm mắt, nước bẩn theo tóc chảy xuống, bên người là Triệu Hổ đang phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị.

“Có thể nhận thức rõ bản thân là cái thá gì rồi chứ?” Triệu Hổ dương dương đắc ý nhìn Tần Tranh: “Cọ rửa cho sạch, cơ hội được cọ rửa bô cho mấy vị quân gia là lão tử này giành lấy cho ngươi đó, người bên ngoài muốn cũng không được đâu, xùy…”

Từ ngày đầu tiên Tần Tranh tới đây, Triệu Hổ đã đặc biệt chán ghét y, cẩm y ngọc thực nuôi ra một tên kiêu tử, thật sự khiến cho người ta cảm thấy ngứa mắt.

Triệu Hổ châm chọc vài câu, thấy Tần Tranh vẫn ngồi xổm ở đó như cũ không hề nói lời nào, lập tức có chút tẻ nhạt vô vị, liền nhấc lưng quần quay người rời đi. Bên này vừa quay người, liền nghe phía sau một tiếng cười lạnh ngắn ngủi, còn chưa kịp nổi nóng quay mình, liền thấy một xô nước giội xuống, thùng gỗ nặng nề nện lên đầu. Trong lòng Triệu Hổ trong nháy mắt bùng ổ, há mồm phun ra hai ngụm uế thủy, buồn nôn đến sặc sụa, vừa xoay người ra chỗ khác còn không kịp lấy cái bô đang úp trên đầu xuống, trên mông liền hung hăng chịu một cước, thân thể đột nhiên lao về phía trước. Ùm một tiếng, đầu cắm xuống nước sông ngập nước cứt.

*Phụt-tttttttttttttttt. Xin lỗi các bạn. Ghê quá. =))))))))))))) (-Raph-)

“Tần Tranh! Ta thao con mẹ nhà ngươi!” Triệu Hổ ọe ra uế thủy, vừa đạp nước, vừa hùng hùng hổ hổ oán hận gào thét.

Tần Tranh đứng bên bờ sông, đưa tay lau mặt, khóe môi tái nhợt nhoẻn lên trong nháy mắt liền hạ xuống. Y chậm rãi đứng thẳng người, nghiêng nghiêng đầu, vừa nhấc chân liền hất lên một cây gậy trúc, cổ tay cử động, trên không trung xé lên tiếng gió.

Triệu Hổ vừa trồi lên khỏi mặt nước, gậy trúc liền đúng lúc rơi trên cổ tay khiến hắn kêu thảm một tiếng, tiếp đó liền thấy đầu gối tê rần, hắn bị quỳ sạp xuống rãnh nước, kêu gào thảm thương. Gậy trúc kia vừa nhanh vừa chuẩn, đánh lên đúng điểm khấu xương khiến Triệu Hổ như chó rơi xuống mương.

“Tần Tranh! Ngươi chờ đó cho ta!” Triệu Hổ vừa sợ vừa tức, hận không thể xé Tần Tranh ra ăn, thế nhưng lại nằm dí dưới nước chẳng dám ló đầu ra.

Bên này vừa dứt lời, gậy trúc bỗng nhiên hất xuống chiếc bô đang úp trên đầu Triệu Hổ xuống, không đợi hắn kịp phản ứng thì đã thấy trên cổ mát lạnh, một luồng sát ý chợt xuất hiện, gậy trúc chỉ cách yết hầu hắn không đến một tấc.

Tiếng chửi rủa của Triệu Hổ im bặt, lảo đảo lui lại hai bước, liền ngẩng đầu, qua hơi nước nồng nặc mùi hôi thối, thấy được ánh mắt rét lạnh của Tần Tranh đang đứng trên bờ.

“Triệu Thập trưởng.” Tần Tranh chậm rãi thu hồi gậy trúc, hai tay hơi dùng sức, rắc một tiếng, lòng bàn tay bẻ gọn gậy trúc thành hai đoạn: “Chớ khinh kẻ cùng quẫn.”

Triệu Hổ im lặng, nhịn không được rùng mình một cái.

Tần Tranh buông tay, gậy trúc đã bị chẻ đôi rơi xuống đất, y quay người không nhìn tới Triệu Hổ như chó rơi mương, dư quang nơi khóe mắt chiếu về phía cô điểu đang tự do bay lượn trên bầu trời, đã từng có thời che phủ khắp cát bụi Mạc Bắc, từng tầng lại từng tầng, tinh thần suy sụp bị khuất lấp sạch sẽ sau lối sống xa xỉ. Sự thấp hèn mà bần cùng phai mờ đi kiêu ngạo thuở nào, lại diệt không được thứ ngạo khí quyết không chịu thỏa hiệp tự sâu trong đáy lòng.



Ngay buổi chiều cùng ngày hôm đó, trong lúc Tần Tranh đang vùi đầu bửa củi thì báo ứng đã gõ cửa, Triệu Hổ mặt mày xanh lét hé ra một khuôn mặt bặm trợn đến đứng trước mặt y.

Tần Tranh thản nhiên ngẩng đầu nhìn đám người phía sau Triệu Hổ đang giơ cao búa trong tay.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì!” Triệu Hổ vô thức lui lại hai bước, đụng phải thân binh phía sau, lại cảm thấy thật mất mặt, hắng giọng một cái mới nói: “Tần Tranh, hôm nay diễn võ, trên giáo trường đi.”

Tần Tranh trừng mắt, y không biết Triệu Hổ muốn làm gì, nhưng tóm lại nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.

Mấy người còn lại cũng không nhiều lời, trực tiếp xông vào tay lôi tay kéo Tần Tranh lên võ đài, Triệu Hổ nghênh ngang đứng trước mặt y không hề có chút hảo ý, nói: “Hôm nay diễn tập kỵ binh xuất chiến, ngươi quỳ gối làm ngựa.”

Vừa dứt lời, chung quanh mấy người nhịn không được phát ra tiếng cười giễu cợt.

Tần Tranh mấp máy môi, mặt không thay đổi sắc nhìn Triệu Hổ.

Một cái nhìn liền chọc vào hỏa khí Triệu Hổ đang đè ép trong lòng, tay túm lấy trường thương bên cạnh, chĩa về phía đầu gối Tần Tranh: “Ngươi mẹ nó lại lườm tiếp xem nào!”

Một đám người nhận được lệnh cùng nhào lên tiếp đón, nắm đấm gậy gộc đều hạ cuống, máu từ trên đầu Tần Tranh chảy ròng, y cắn chặt răng, không thèm nhìn tới một đám ăn hôi đánh người. Mấy ngày này, y đã sớm hiểu rõ, nếu như một mực mềm yếu nhượng bộ sẽ chỉ khiến cho kẻ khác vĩnh viễn dẫm dưới chân, nếu như không muốn chết, vậy thì không thể sợ chết. Chỉ cần còn một hơi thở, chỉ cần có thể ra thêm một quyền, vậy thì không được bó tay chịu trận.

Sự hung tợn của Tần Tranh ít nhiều khiến người khác dè chừng, nhất thời cũng là khó phân cao thấp, mãi đến khi một gậy ráng xuống ót Tần Tranh…

Mắt Tần Tranh đã bị máu phủ kín, bên tai là tiếng huýt dài chói tai, trước mắt liền đen kịt một mảnh. Bước chân y lảo đảo, lúc này liền có không ít gậy gộc ráng xuống. Đầu gối y ngã quỵ trên nền đất, thổi bụi đất bay mù một góc.

“Này thì cứng đầu này! Ta đánh chết nhà ngươi!” Triệu Hổ cười hô hố, không khỏi đắc ý.

Một côn rơi xuống vai Tần Tranh, thanh âm xương cốt bị đập dập nghe qua cũng đủ khiến người ta tê rần cả da đầu. Tần Tranh khẽ kêu một tiếng, bàn tay đẫm máu một phen túm chặt trường côn, dùng sức đoạt lấy, trường côn đảo qua, có người kêu thảm một tiếng không kịp phòng bị liền ngã xõng xoài, bị đè dí một góc.

Máu che mờ tầm mắt, Tần Tranh thứ gì cũng nhìn không thấy, y đưa tay ôm ngực, ngón tay đặt lên độ ấm bên dưới.

Không muốn chết.

Không thể chết.

Côn phong kia quả khiến cho người ta biến sắc, đả thương địch thủ tám trăm cũng tự tổn hại một ngàn, nhưng lại không hề có ý lùi bước. Một lát sau, đám người của Triệu Hổ không ngừng bị triệt hạ, vây xung quanh Tần Tranh, lại sợ hãi không dám tiến lên trước.

Triệu Hổ giận tím mặt, vừa muốn nổi giận ra lệnh cho đám người tiến lên, lại nghe thấy lốp bốp tiếng vỗ tay.

“Kẻ nào không có mắt …” Triệu Hổ đang muốn mắng, bỗng nhiên liền im bặt, hai chân khẽ run rẩy quỳ xuống: “Tướng… Tướng quân…” Đám người liền tái mặt, rúm ró quỳ gối, không dám thở mạnh một cái.

Chu Thiên Hộ nhìn cũng không nhìn đám người Triệu Hổ một lần, chỉ có phần hứng thú đánh giá kẻ cả người đẫm máu kia: “Ngươi tên là gì?”

Tần Tranh thấy không rõ người trước mắt, y ráng chống đỡ lấy chút tỉnh táo cuối cùng, cắn đầu lưỡi trầm giọng nói: “Tần Tranh.”

Chu Thiên Hộ cười vang đáp: “Không tệ.”

Chỉ hai chữ lại khiến tất thảy người chung quanh mặt mày tái mét.

“Người này tính tình nóng nảy, ngược lại hợp mắt bản tướng quân.” Chu Thiên Hộ ngồi trên lưng ngựa, cúi người cười một tiếng: “Tiểu tử, có nguyện ý đi theo ta không?”

Gió thổi y bào nhuốm máu bay phất phới, Tần Tranh nhấc tay gạt đi máu me che mờ tầm mắt, chậm rãi quỳ xuống, gằn từng chữ: “Nguyện vì tướng quân, theo làm tùy tùng.”

Y biết, đây là ông trời bố thí cho mình một cơ hội duy nhất.



Thượng kinh, bên ngoài hành lang Thiên Bộ, nha môn Hộ bộ.

Lý Tứ cúi đầu chỉnh trang lại ống tay áo cho vuông vức, lúc này mới thấp thỏm hỏi Hộ bộ Tôn thị lang bên cạnh: “Tôn đại nhân, Thượng thư đại nhân chắc chắn điều ta sao? Không tính sai người đấy chứ?”

Tôn thị lang bị hỏi như vậy, nhịn không được cười nói: “Nếu như thật sự không tin, chờ một lúc ngươi tự mình hỏi Sở đại nhân là được rồi.”

Lý Tứ có chút ngượng ngùng cười cười, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, không hỏi thêm nữa.

Tôn thị lang đối người trẻ tuổi trước mắt này ngược lại rất có thiện cảm, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai Lý Tứ: “Đừng hốt hoảng, ngươi xem bộ dáng kia của Sở đại nhân, thực ra rất là bình dị gần gũi đấy.”

Lý Tứ đối với lòng tốt của Tôn thị lang cười cười đáp lại, không đợi lên tiếng cám ơn, liền thấy Tôn thị lang lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà gõ cửa, thông báo, đẩy cửa, đẩy người, làm liền tù tì một mạch, nháy mắt đã không thấy người đâu.

Lý Tứ bị đẩy mạnh suýt nữa ngã sấp mặt*, miễn cưỡng ổn định thân mình, ngẩng đầu lên.

*Ngã sấp mặt: bản gốc dùng từ “suất cá cẩu khẳng nê” (摔个狗啃泥), nghĩa đen là “đánh chó đớp bùn”. Thường dùng cho trường hợp người nào đó bị chạm mạnh đến mức ngã chổng vó lên trời, mang nghĩa châm biếm.

Nơi làm việc của Thượng thư đại nhân được sắp xếp cực kỳ giản nhã, rèm lục sa, bàn gỗ đàn, nghiên mực cẩm thạch, bút lông tử hào. Người ngồi sau chồng công văn chậm rãi ngẩng đầu lên, xuyên qua rèm lục sa, hàng mi dài rủ bóng, chu thần mang xa cách, viền áo lấp ló cổ tay trắng ngần, lưng ong thắt hoa tê*, phong tình thấu tận đáy mắt.

*Hoa tê: Thắt lưng có các mặt làm bằng sừng tê giác. Sừng tê giác là cống vật quý được cống tiến cho vua. Đối với thắt lưng, quý giá nhất là đai ngọc (dành cho vua, thái tử), quan nhị phẩm trở lên mới có thể đeo thắt lưng làm bằng sừng tê giác, xếp sau là thắt lưng làm bằng vàng. (Tìm hiểu thêm: http://www.wzfrd.com/dangbaoyaolun/021V302019630.html )

Đầu óc Lý Tứ bỗng nhiên trống rỗng, kịch bản từ chối đã niệm đi niệm lại từ trước đều quên sạch không còn một mống.

Sở Du chống tay, đưa cằm chậm rãi đặt lên mu bàn tay, quan sát người trước mặt một hồi, có chút buồn bực. Trước đó lúc ở Quỳnh Lâm yến* nhìn tiểu tử này còn thấy thật là đầy linh khí, sao bây giờ lại ngu ngu ngơ ngơ, chẳng lẽ lúc trước cách quá xa, nhìn trật rồi sao?

*Tiệc Quỳnh Lâm: là tiệc của vua chúa đãi những người đứng đầu trong kì thi, được tổ chức ở vườn quỳnh.

Một hồi lâu, cũng không thấy người trước mắt mở miệng nói chuyện, Sở Du đành phải nhẹ nhàng thở dài, mở miệng gọi: “Thanh Tương.”

Lý Tứ giật mình cả kinh, tựa như cam lộ quỳnh tương* đổ xuống đầu, trong tâm tưởng chất đầy một câu — Đại nhân… Đại nhân lại biết được tên tự* của ta!

*Cam lộ quỳnh tương: Đây đều là hai loại nước mang ý nghĩa tẩy uế, thanh lọc của các tiên gia trong đạo Phật. Xem trong phim Tôn Ngộ Không, Phật bà Quan Âm tay mang bình ngọc là để đựng nước Cam lộ này nè. Khi nào có con pet nào lỡ làm hại chúng sinh là lại được vẩy vẩy cho tí nước Cam lộ tẩy trần đó.:v Còn “Quỳnh tương” có nghĩa là rượu quý, rượu ngon. Theo đạo Phật thì các bậc tiên gia sẽ mời các vị thánh chúa uống rượu Quỳnh tương trong các ngày đại lễ.

*Tên tự: Sách Từ nguyên mục Danh tự giải thích: Tầng lớp quí tộc thời xưa khi mới sinh thì đặt tên (danh), hai mươi tuổi trưởng thành thì làm lễ đội mũ và đặt thêm tên chữ (tự), gọi chung là danh tự. Về sau ngoài tên tự lại đặt hiệu, gọi chung là danh hiệu. Tên (danh) dùng để tự xưng, còn người khác muốn biểu thị sự tôn kính người mình gọi, thường gọi bằng tên tự hoặc tên hiệu. 

À, có một chi tiết hơi buồn cười. Tên tự của anh ý là “Thanh Tương”, có nghĩa là “cây hoa mào gà” đó. =))

Hoàn chương 37

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play