Cửa Bắc hoang vắng, sử quan khó ghi lại.

Chim nhạn lẻ loi bay về phía chân trời, vút tới hướng tịch dương trên sông lớn. Khói bếp uốn éo lượn trên đầu tường, bị gió bắc thổi qua liền tản đi.

Trịnh Bách Hộ chạy một vòng quanh tường thành, đá vài tên tiểu binh đến nghiến răng xin tha mới chịu thôi. Bên dưới thường thành, nhìn thấy một đoàn người phong trần từ phía xa đi tới, hắn nheo mắt nhìn một lúc, chưa kịp nói gì, đội trưởng đội mười Triệu Hổ đã cướp lời: “Ai yo, nguy rồi, kia là quan sai từ thượng kinh phái tới sao!?”

Trịnh Bách Hộ chăm chú liếc nhìn, tiếng hừ phát ra từ mũi: “Ngươi nhìn cho rõ, từ chiếu ngục tới.”

Triệu hổ tặc lưỡi: “Đại nhân khỏi cần nói, đúng là thế…”

Mọi người đều hiểu trong lòng, phàm là từ chiếu ngục đi ra, có ai không phải con nhà quan lớn phạm phải tội lớn bị bãi quan cách chức làm thứ dân, những người này đều giống nhau, hoặc là trải qua chặng đường lưu vong đã sớm sợ muốn chết, hoặc là tâm so với trời còn cao ngất tưởng mình vẫn còn vinh hoa phú quý. Bất kể là loại nào, đều là không biết tỉnh ngộ.

Trịnh Bách Hộ đã gặp qua nhiều thành quen, khoát tay một cái nói: “Giao cho ngươi.”

Đôi mắt tam giác của Triệu Hổ láu lỉnh, nhếch miệng cười, lộ ra cả hàm răng vàng khè, cúi đầu khom lưng nói: “Vâng, ngài cứ xem đi, cam đoan giúp ngài giáo huấn đến ngoan ngoãn phục tùng.”

Trịnh Bách Hộ lười để ý Triệu Hổ, thằng nhãi này xuất thân từ du côn vô lại, thường ngày hay bắt nạt đám tân binh ai ai cũng biết, để đám ăn nhờ ở đậu phương bắc này chịu giáo huấn, Triệu Hổ vừa vặn thông minh, cũng vừa có mắt nhìn.

Triệu Hổ nhận được mệnh lệnh, lập tức không dây dưa chào hỏi quan sai áp giải phạm nhân, liền sai người đưa nhóm phạm nhân này đến thao trường.

Trước mắt là hoàng hôn ngả về tây, phản chiếu xuống đất một mảnh đỏ rực, càng thêm vài phần tanh tưởi, cát sỏi dưới đát còn tỏa ra khí nóng, càng khiến người tàn bạo nóng nảy.

Triệu Hổ sai người tìm một cái ghế khập khiễng đặt trên giáo trường, hai chân vắt chéo sang một bên, dùng đôi mắt sắc bén quan sát một vòng các lưu phạm trước mặt.

Một đường đi màn trời chiếu đất đủ khiến người không còn hình dạng, cổ tay cổ chân đều đã bị xiềng xích mài ra nốt chai dày, ai cũng gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, tất cả đều có bộ dạng giống cụ già sắp chết. Đối mặt Triệu hộ quan sát, cũng không ai có phản ứng gì, thỉnh thoảng tròng mắt đảo một vòng mới nhìn ra đây là người sống.

Triệu Hổ khạc một cái, vươn ngón tay lớn đen xì chỉ vào nhóm lưu phạm nói: “Từ hôm nay trở đi các ngươi phải theo ta, không có cái khác, quy củ đều phải học, đừng nghĩ lúc trước thế nào, lão tử trước kia còn xơi được cả quan cấp lương, bây giờ vẫn còn ở đây sao? Nhìn xem bản thân bao nhiêu cân lượng, đỡ phải chịu khổ. Ta đây là lão đại của các người, khó tránh phải chiếu cố các ngươi, các ngươi cũng phải biết điều.” Hắn cố ý nhấn mạnh chữ biết điều, khiến người phía dưới hiểu rõ.

Trong đám lưu phạm đã có hai kẻ có tâm nhãn đem mấy đồng bạc sót lại trên người cung kính dâng tới, khiến cho Triệu Hổ nhe răng cười, thầm nghĩ quả nhiên cũng có vài kẻ có mắt nhìn.

Không ít lưu phạm trầm mặt xuống, suốt dọc đường đều đã bị quan sai vơ vét, còn có mấy người có thể móc ra? Hai binh lính bên cạnh Triệu Hổ càn quấy vơ vét đống đồ đạc đáng giá. Nếu không chịu nộp ra, liền không nói hai lời lập tức bạt tai. Nhất thời đám người câm như hến, từng người mang mấy đồ còn sót lại giao ra.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Triệu Hổ cười nhạo nói.

Hai binh lính lần lượt vơ vét đến người tiếp theo, bỗng nhiên nghe một giọng nói lạnh lùng khàn khàn cứng nhắc: “Không có tiền.”

Mọi người đều ngẩn ra, nhất thời ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Triệu Hổ chợt ngẩng đầu, híp mặt nhìn sang phía người vừa nói.

Người kia so với hắn còn cao hơn một cái đầu, chỉ là vừa nãy thân thể cúi lom khom, không dễ nhận ra, bây giờ theo ánh mắt mọi người từ từ chiếu tới, mới nhìn ra dáng người cao gầy. Dáng dấp gầy gò không chắc khỏe, tóc dài rối tung, che hơn nửa khuôn mặt, tháp thoáng nhìn thấy cằm đầy râu xanh, đôi mắt khuất sau mái tóc rối bù lộ ra mấy phần đen nhánh.

Triệu Hổ nhìn y một cái, liền biết y là người cứng đầu. Hắn nhếch miệng cười cười, xương ngón tay vang lên kèn kẹt, lập tức đi tới trước mặt người kia, nghển cổ nói: “Ngươi nói lại cho lão tử nghe xem.”

Tần Tranh đờ đẫn ngẩng đầu, mở ra đôi môi khô nứt, thấp giọng nói: “Không có tiền.”

Vừa dứt lời, Triệu Hổ quả thật đấm một đấm, trực tiếp đánh trên lưng Tần Tranh, khiến y cúi người, nửa ngày không phát ra tiếng động.

“Tiểu tử, ngươi nói lại lần nữa?” Triệu Hổ một cước đá vào ngực Tần Tranh, không đợi y đứng dậy, đôi giày đầy bụi bẩn đã hung hăng giẫm lên đầu Tần Tranh, lập tức dí mặt y xuống mấy tấc bùn.

Lát sau, máu từ khóe môi Tần Tranh mới chảy xuống.

Một sợi dây đỏ từ cổ rơi ra, ngọc sắc ôn nhuận.

“Con mẹ mày.” Triệu Hổ lườm một cái nổi giận lôi đình, tự tay túm lấy cổ Tần Tranh, còn chưa chạm tới, chợt thấy dưới chân không vững, đã thấy người vốn bị giẫm dưới chân bỗng lật người, quét chân tới.

Triệu Hổ không đề phòng, bị lướt qua, lại ngẩng đầu lần nữa, đã thấy người trước mặt hiện đầy phong trần, hơi hơi hất cằm, chậm rãi giơ tay túm chặt viên ngọc trước ngực.

“Con mẹ ngươi, làm phản!” Triệu Hổ quát một tiếng lớn, đánh tay vung lên, binh lính sau lưng cùng lên, quyền cước gậy gộc, tất cả đều đánh tới.

Đôi môi Tần Tranh khẽ nhếch một cái, xiềng xích trên tay tiếp được một gậy, nắm được quyền phong phía sau, một chân đá văng từng người. Thế nhưng nghìn dặm xa xôi, sức lực đã sớm không còn chút nào, trên người vết thương cũ, vết thương mới chồng chất, sao có thể địch lại nhiều người, chỉ một lát đã bị một gậy đập trên lưng, ngã nhào xuống đất.

“Đánh! Thay lão tử nghiêm khắc dạy dỗ một trận!” Triệu Hổ quệt miệng, hung ác nói.

Nơi này là quân doanh xa ngàn dặm, so với đám công tử trong kinh gây chuyện ẩu đả đương nhiên khác biệt, tay đấm chân đá, đều là hạ độc thủ. Tiếng xương gãy vang lên ghê người.

Đất vàng nhiễm máu, hòa thành bùn, chậm rãi thấm lan dưới thân…

Triệu Hổ cắn răng hướng về phía Tần Tranh đang co quắp hai chân, khẽ cong lưng nâng y dậy, tát một bạt tai khiến đầu người tê dại.

“Tiểu tử, ngươi nghe cho kỹ, đắc tội gia, hôm nay cho ngươi làm bạn cùng chó sói hoang.” Triệu Hổ nói xong, nhìn người nửa sống nửa chết, giơ tay giật lấy viên ngọc, thế nhưng Tần Tranh khăng khăng nắm chặt trong lòng bàn tay, sức lực như muốn bóp viên ngọc thành bột mịn.

Chân mày Triệu Hổ dựng thẳng, bỗng ném Tần Tranh trên đất, nhấc chân đạp hai đạp: “Ngang ngược? Thuộc hạ lão tử không có ai dám ngang ngược mà sống được! Người đâu, tới bẻ tay tiểu tử này cho ta! Bẻ không được lấy dao chặt!”

Hoàng thổ đẫm huyết, qua làn tóc rối bời, Tần Tranh ngắm nhìn ánh tà dương đỏ quạch như máu, y vô thanh giật giật môi, quyền cước gậy gộc đánh tới, nhưng cũng là vô tri vô giác, chỉ có ngọc trụy nắm trong tay, là không bị sứt mẻ.



Trong đại doanh phía Bắc, khói bếp dày đặc, vài binh sĩ già yếu đang loạng choạng gánh nước.

“Ngươi nghe tin gì chưa, Tam giáo trưởng bên kia đang dạy dỗ người đấy.”

“Là lưu phạm hôm nay mới tới?”

“Còn không phải sao? Số mệnh không may, rơi vào tay Triệu thập trưởng. Nghe nói là một tên tính tình cứng cỏi, sống chết không chịu đem vật tùy thân dâng lên. Đầu khớp xương đều bị đánh vỡ, đến chết còn ôm lấy vật kia không buông tay.”

“Haiz, đồ vật so với mạng còn quan trọng hơn sao?”

“Ai biết được, không chừng là vật tổ truyền của người ta.”

“Tổ tông có thể hiển linh hay người?”

Hai tên lính già nhỏ giọng lắc đầu đi xa…

Phía sau, một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú khẽ nhíu mày, nhìn về phía thao trường bên kia một cái, tự tay kéo sọt thuốc sau lưng, quay đầu hướng phía đó đi tới.

Mắt thấy ánh tà dương sắp khuất sau đống cát vàng, huyết sắc trên mặt đất còn chưa tán.

“Thiên Hộ đại nhân nói, bây giờ còn phải ký tên lưu phạm xung biên quan, vẫn là không nên đánh chết người.” Từng tiếng giòn giã vang lên. Rơi vào tai Tần Tranh chỉ là tiếng ù ù, một chữ cũng không nghe rõ.

Đám người Triệu Hổ giống như nói cái gì, bọn họ dây dưa một lúc lâu.

Hồi lâu, tiếng bước chân nhao nhao rời đi, thanh âm hùng hùng hổ hổ.

“Này, ngươi vẫn ổn chứ?” Có người đưa tay vén lên mái rối bù nhiễm đầy máu, một ánh tà dương lọt vào đáy mắt, một mảnh hồng như máu.

Vết máu tràn qua kẽ tay rơi xuống, từng giọt từng giọt nhỏ trên ngọc Quan Âm.

Khuôn mặt từ bi, thương xót thế nhân.

Đôi môi mỏng nhuốm máu hơi cong lên một đường, giữa môi mở ra, thốt ra hai từ nhẹ bẫng.

“Thanh Từ…”



Bóng đêm mờ mịt, xuyên qua rèm lụa tiếng côn trùng kêu vang.

Một giọt mồ hôi lạnh từ mi tâm trượt xuống gối sứ, hô hấp bỗng nhiên tăng thêm ba phần, Sở Du từ trên giường ngồi dậy, đầu ngón tay run rẩy chậm rãi đặt lên tim, cổ họng khô khốc, càng xé thêm mấy phần đau.

Bên ngoài rèm có tiếng bước chân, giọng Thu Nguyệt nhẹ nhàng truyền đến: “Nhị gia tỉnh rồi?”

Sở Du thở dài một hơi, đưa tay day day trán, hỏi: “Bao lâu rồi?”

“Bẩm báo Nhị gia, giờ Dần rồi ạ.”

Sở Du sựng lại trong chốc lát, vén màn nói: “Chuẩn bị nước rửa mặt.”

Nên tảo triều rồi.

Hoàn chương 35

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play