Tiểu hồ ly nãy giờ trầm mặc bây giờ mới mở miệng: "Ngươi làm gì với cơ thể thể của Tiểu Bạch rồi, có thể giữ lại một hồn một phách của hắn không?"
Yêu tinh với con người giống nhau, đều có 3 hồn 7 phách, sau khi chết, hồn phách sẽ phải xuống âm ti báo cáo với Diêm Vương, lãnh thưởng phạt của kiếp này, uống bát canh Mạnh Bà, sau đó mới có thể chuyển kiếp đầu thai.
Cơ thể thiếu đi một hồn một phách có thể lưu giữ được một thời gian dài không bị thối rữa. Linh hồn thiếu đi một hồn một phách không thể đi qua Vọng Xuyên, sẽ bị giữ lại ở đó, nếu có rơi vào Vọng Xuyên hoặc sẽ bị hòa tan, hoặc sẽ bị thú dữ dưới âm ti nuốt trọn, hoặc sẽ bị gom lại cùng với phế phẩm dưới âm ti tái tạo lại thành một linh hồn mới, hoặc là bị tiêu hủy.
Trong thời gian linh hồn lưu lại Vọng Xuyên, chưa đến được Điện Diêm Vương, nếu như được trở lại dương gian, hội tụ với một hồn một phách bị khuyết kia, trở thành một linh hồn hoàn chỉnh là có thể trở về với thân xác, sống lại một lần nữa.
Vậy nên, việc giữ lại một hồn một phách là cách tốt nhất để rút ngắn thời gian lưu lạc ở âm ti. Nhưng để lưu giữ một hồn một phách ở trong xác thịt vật chủ, là việc vô cùng khó, không hiểu tiểu đạo sĩ đã làm thế nào?
Sắc mặt tiểu đạo sĩ biến đổi như tắc kè hoa, hết hồng lại chuyển trắng, hết xanh lại chuyển đen.
Nhìn tiểu đạo sĩ như vậy, tiểu hồ ly hình như đã hiểu ra gì đó, gật gù tiếp tục hỏi: "Ngươi có thể lưu giữ linh hồn hắn bao lâu?"
Ta nhìn tiểu hồ ly, rồi lại quay qua nhìn tiểu đạo sĩ, tại sao ta lại chẳng hiểu gì?
"Được 5 ngày rồi, vẫn có thể duy trì 10 ngày nữa."
"Cho bọn ta 2 ngày chuẩn bị." Tiểu hồ ly tính toán một chút rồi đưa ra một con số.
Tiểu đạo sĩ gật đầu, "Hai ngày nữa ta sẽ đến tìm hai người, rồi cùng nhau xuất phát."
"Ngươi cũng muốn đi trộm tiên cốt sao?" Ta cuối cùng cũng chen được vào một câu.
"Ta với ngươi không giống nhau, ta không bị tước tiên cốt." Tiểu đạo sĩ thở dài, "Hắn đã cứu ta, ta không thể làm ngơ hắn, cho dù cứu không được hắn, ta cũng phải cho rõ ràng."
Tiểu đạo sĩ nói xoay người rời đi, ta gọi với theo: "Này, đạo sĩ mũi bò, tranh của ngươi kìa."
"Ta không phải đạo sĩ mũi bò, ta là Văn Văn." Tiểu đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, "Bức họa đó vốn dĩ là của ngươi, bây giờ trả về cho chủ."
Nói rồi bức họa kia bay đến trước mặt ta, bày ra thái độ ngượng ngùng, viết ra một câu: "Chủ nhân, chào người."
"Xin chào." Ta cũng lịch sự đáp lại.
"Ta tên Bản Chuyên." (aka Miếng bánh cứng ^^)
Khóe miệng ta giật giật, tên gì ngộ vậy, nhưng vẫn giữ phong thái nho nhã lịch sự đáp lại: "Ta tên Thiên Cảnh."
Thiên hạ vô địch đưa chuyện cũng bay đến trước mặt ta, viết một hàng chữ: "Đừng có bị vẻ bề ngoài của hắn lừa, bản chất của hắn thức ra là một cái bánh cứng đầu ưa bạo lực."
Bản Chuyên xoay lại, xoay vài vòng trên không trung, uốn mình một cái thật thật đẹp, thiên hạ vô địch đưa chuyện lập tức bắn ra thật xa, treo mình trên cây. Bản chuyên xoay lại, vẫn giữ thái độ ngượng ngùng: "Để người chê cười rồi."
"Đâu có, ha ha ha ha." Ta cười ngu vài tiếng, Bản Chuyên quả thật là danh bất hư truyền.
Tiễn tiểu đạo sĩ đi rồi, ta và tiểu hồ ly bắt tay vào chuẩn bị. Ta lục tìm đem hết bảo bối của mình ra, tỉ mỉ chọn ra từng cái có thể sẽ phải dùng đến, rồi nhét đầy hai bao lớn.
Tiểu hồ ly ở một bên lại mở cái bao ra, nhắt từng bảo bối trong đó ra, vừa nhặt ra vừa nói: "Cái nồi này không cần mang, đến âm ti không có chỗ để nấu ăn đâu."
"Đây không phải cái nồi bình thường, nó là cái nồi có thể tăng thêm độ tươi ngon cho món ăn, có thể giữ ấm, giữ tươi, giữ lạnh đó." Ta thay mặt nồi bảo bối phản bác lại.
"Thì cũng chỉ là nồi thôi." Tiểu hồ ly lại lấy ra một thứ, "Cái đệm ngọc thạch này cũng không cần mang."
"Nhưng không đem giường, đến âm ti thì ngủ ở đâu?"
"Đến đấy làm gì còn thời gian ngủ, nếu như ngươi muốn ngủ thì ta bế ngươi, cõng ngươi." Tiểu hồ ly thờ dài chán nản.
"Nắm cơm hóa thạch cũng cần nữa, yêu thú dưới âm ti chỉ hút linh hồn, không ăn đồ của dương gian." Tiểu hồ ly lại tiếp túc vứt ra.
"Cái này nhất định phải đem theo." Ta vội vàng nói khi nhìn tiểu hồ ly lại chuẩn bị vứt ra thêm một thứ nữa, "Thanh bảo kiếm này tặng ngươi đó, nó có thể giúp ngươi gia tăng yêu lực."
Tiểu hồ ly lật qua lật lại ngắm nghía thanh kiếm rồi gật gù tấm tắc: "Được.", sau đó nhét lại thanh kiếm vào bao.
"Cái này đem theo đi." Tiểu hồ ly cuối cùng cũng chọn ra được thứ đồ có ích, "Bộ y phục tơ tằm này ngươi mặc đi, như vậy tránh bị thương."
"Haha, ta có hai bộ, chúng ta mỗi người một bộ." Ta cười ngu nói.
"Vậy được." Tiểu hồ ly gật gù, mắt nhìn thấy một món đồ khác trong tay ta liền hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bình lá liễu. Là chiếc bình được biến ra từ lá liễu mà tay Quan Âm Đại Sĩ thường cầm, nó có thể lưu giữ linh hồn."
"Lưu giữ linh hồn.." Tiểu hồ ly hỏi, "Ngươi nghĩ chúng ta không bắt được linh hồn Tiểu Bạch trở về sao?"
"Ngoài Tiểu Bạch ra, còn có tên đạo sĩ con muỗi kia.", ta gãi gãi đầu nói: "Trên người của hắn còn có một luồng khí ớn lạnh, đó là điềm báo hắn sẽ bị hồn bay phách tán."
"Hồn bay phách tán sao? Như vậy chẳng phải sẽ vĩnh viễn không thể siêu thoát à?"
"Hi vọng là không phải." Ta thở dài một hơi, "Ta nghĩ kĩ rồi, Tiểu Bạch vốn muốn giết tiểu đạo sĩ, nhưng cuối cùng lại cứu hắn, liệu có phải Tiểu Bạch cũng cảm nhận được tiểu đạo sĩ kia sẽ bị hồn bay phách tán không?"
"Làm sao lại bị hồn bay phách tán?"
"Nguyên nhân thì nhiều lắm, hồn phách bị tổn thương quá nặng, vi phạm thiên luật, năm cấp tiên nhân đều có thể bị." Ta lại thở dài một cái: "Dù sao thì cái bình này cũng không quá lớn, cứ mang theo đi."
"Vậy cũng được." Tiểu hồ ly cẩn thận cất cái bình vào, rồi từ một đống bảo bối không dùng đến lôi ra một cái bình nhỏ khác, "Thứ này nhất định phải mang theo."
Chương 28
Chương bị khóa, update sau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT