Ta kiên nhẫn cười với cái cây: "Bạn ngươi cũng xuống rồi, ngươi ở lại một mình không phải sẽ rất cô đơn hả?"
Quả đào duy nhất còn lại trên cây bắt đầu lung lay rồi cũng rơi vào vạt áo của ta, ta mỗi tay cầm một quả quay về, rồi nghe thấy một giọng nói thần bí khe khẽ cất lên: "Ha.. ha! Là người ngươi tự chuốc lấy, đừng có hối hận."
Hối hận? Làm sao mà hối hận? Ta cầm chắc quả đào tiếp tục đi, về nhà ta với tiểu hồ ly mỗi người một quả.
Đi không bao xa thì bắt gặp một người cưỡi ngựa.
"Xin chào." Ta nhìn y lịch sự gật đầu chào rồi đi tiếp.
Người đó đột nhiên bật cười, vứt dây cương qua một bên, vỗ vai ta: "Là ngươi thật sao?"
Ta vội vàng giấu tay ra sau lưng, hai quả đào này ta với tiểu hồ ly mỗi người một quả rồi, cho dù ngươi có là đại ca của tiểu hồ ly, là hoàng đế tương lai, ta cũng sẽ không cho ngươi đâu.
"Ngươi thật sự chưa chết?" Đại hoàng tử mừng rỡ.
"Ừm." Ta gật đầu, "Tiểu Cửu không có nhà, ngươi muốn tìm hắn thì phải đợi một lát."
Đại hoàng tử hạ tay xuống, cười nói: "Ta đến tìm ngươi mà."
"Tìm ta có việc gì?" Ta bối rối hỏi lại.
"Ừm.. m"
Y rất lâu cũng không nói gì, ta nhân lúc này tỉ mỉ quan sát hắn: "Ngươi có cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó không?" Y giờ chỉ còn lại bá khí càng ngày càng mạnh của bậc đế vương, hoàn toàn không còn yêu khí nữa rồi.
"Ừm.. m" Y vẫn không nói lên lời.
Trong không khí thoang thoảng hương hoa lan, nhưng không biết tại sao lại còn pha lẫn vị đắng nhàn nhạt. Ta hiểu ra, cười cười nói với Đại hoàng tử: "Nếu rảnh ngươi đến vườn hoa trồng nhiều hoa lan một chút, sẽ mang lại vận may đấy." Ngẩng đầu nhìn trời, tiểu lan tinh à, yên tâm đi đi, trong tim của hắn sẽ mãi mãi có một góc nhỏ ngập tràn hương hoa lan.
"Ta phải đi rồi, ngươi nhất định phải trở thành một vị hoàng đế anh minh nhé."
"Đợi đã." Đại hoàng tử gọi ta lại.
Một trận gió mát thoảng qua mang theo một giọng nói: "Bình Vương gia, ngài tìm ta có việc gì vậy?"
Tiểu hồ ly trên tay cầm một xúc đồ lớn cưỡi gió bay về.
"Tiểu Cửu, ngươi về rồi." Ta cười tươi đón hắn.
Tiểu hồ ly gật nhẹ đầu, đi đến đứng chắn trước ta, cắt đứt ánh mắt đại hoàng tử đang nhìn ta.
Đại hoàng tử nhìn tiểu hồ ly, sự hòa nhã lúc nãy bị thay bằng sự uy nghiêm, "Bát đệ đừng có không biết tốt xấu."
Tiểu hồ ly cười lạnh một cái, "Bình Vương gia, ngài chẳng lẽ không biết Cảnh Vương gia đã chết rồi sao?"
Gì đây? Ta khó hiểu, tiểu hồ ly rõ ràng đang đứng trước mặt ta, làm sao mà chết được?
Sắc mặt Đại hoàng tử tối lại, rất lâu mới nói: "Ngươi thật sự là yêu tinh?"
"Đúng vậy." Tiểu hồ rất thản nhiên, "Cảnh Vương chết rồi, sẽ không tranh quyền đoạt vị với ngài, vì vậy xin ngài cũng đừng quấy rầy cuộc sống của ta."
Nghe được tiểu hồ ly là yêu tinh, Đại hoàng tử không hề bất ngờ, rồi hất cằm hỏi: "Hắn là ai?"
Ta nãy giờ vẫn trốn sau lưng tiểu hồ ly hóng chuyện, nghe thấy câu này đột nhiên thấy chạnh lòng, Đại hoàng tử đến ta là ai còn không biết, thế sao lại nói là đến tìm ta?
"Hắn với ta giống nhau, không cùng một thế giới với ngươi, vì vậy hắn là ai ngươi không cần quan tâm." Giọng điệu của tiểu hồ ly nghe thế nào cũng thấy có vị giấm chua nhỉ?
Ta giật giật áo tiểu hồ ly, lúc tiểu hồ ly quay ngươi lại ta chỉ chỉ lên trời. Đã chập tối rồi, nền trời phủ đầy ráng đỏ của ánh tà hoàng hôn, lại còn có một ngôi sao sáng đến kì lạ. Ngôi sao sáng rực, sau đó lại rung lên giữ dội, rồi bất ngờ rơi xuống.
"Sao đế vương?" Tiểu hồ ly nói khẽ.
Ta gật đầu, sao đế vương rơi rồi, hoàng đế cũng sắp băng hà rồi.
"Bình Vương gia, e rằng kinh thành có biến, ngài nên sớm quay về đi."
Đại hoàng tử kinh ngạc, nhưng thoáng chốc bình tĩnh trở lại, ánh mắt quét qua tiểu hồ ly nhìn đến ta: "Chăm sóc tốt cho hắn."
Ngữ khí của tiểu hồ ly tươi tỉnh trở lại: "Chắn chắn là vậy."
"Ngày sau.. không gặp lại." Đại hoàng tử ngập ngừng nói xong, xoay người dắt ngựa chuẩn chuẩn bị rời đi.
"Đại ca.." Tiểu hồ ly hướng theo bóng lưng của Đại hoàng tử gọi với theo.
Đại hoàng tử quay người lại, tiểu hồ ly cười tươi: "Ngày sau gặp lại."
"Bảo trọng." Đại hoàng tử nhảy lên ngựa, hướng kinh thành phi đi.
Đại hoàng tử đi rồi, ta kéo áo tiểu hồ ly hỏi: "Ngươi rõ ràng là còn sống, tại sao lại nói là chết rồi?"
"Có được thân phận hoàng tử là tình cờ, ta trước giờ mang danh hoàng tử là để dễ dàng tìm ngươi, bây giờ đã tìm thấy ngươi rồi, thân phận kia cũng không cần nữa."
"Ra vậy." Ta gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Nếu ngươi không phải Vương gia, vậy có phải chúng ta sẽ không được ăn đồ ngon nữa?"
Tiểu hồ ly thở dài một cái: "Cho dù ta không phải Vương gia, đồ ăn ngon trên đời đều mang về cho ngươi, ta nuôi được ngươi."
"Ừm." Ta vô cùng vui vẻ, đưa quả đào hái được đến trước mặt tiểu hồ ly, cẩn thận như dâng báu vật, "Xem ta tìm được thứ gì này."
"Đây là.." Tiểu hồ ly híp mắt nhìn hai quả đào, "Quay về rồi nói." Rồi kéo ta đi một nước quay về Động Bàn Tơ.
Về đến Động Bàn Tơ, ta nhét quả đào vào tay tiểu hồ ly, "Mỗi người một quả."
Tiểu hồ ly cầm quả đào lên săm soi: "Ngươi muốn ta ăn thật chứ?"
Chap sau tiểu hồ ly được chén thịt lợn rồi nha các bạn. Lần đầu tiên dịch cái này, hồi hộp quá!
Cũng vì là xôi thịt (nói đúng hơn là chỉ có nước thịt thôi, không có thịt đâu ^^) nên mình sẽ set xu, coi như tiếp máu cho Socolachammam cũng là để cho bạn nào ăn chay không ăn mặn thì có thể bỏ qua nha.
Chương 23 Chương bị khóa, update sau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT