Bỏ hết đồ vào chung một nồi, nhóm lửa, ta ngồi một bên thở phì phò mà đợi. Cũng bởi quá tức giận đến nỗi đầu óc quay cuồng, ta chỉ một lát đã ngủ quên mất. Lúc tỉnh lại ta khoan khoái nằm úp sấp trên chân của tiểu hồ ly, còn hắn thì một tay ôm ta, một tay đang cầm cái môi canh khuấy khuấy cái nồi.
Thấy ta dậy rồi, tiểu hồ ly nói: "Canh nấu xong rồi đây."
Nghe mùi hương thanh nhẹ từ nồi thoảng tới, ta lập tức tỉnh táo lại, cười nói: "Tốt lắm, bưng ra cho nó ăn ngay."
Tiểu hồ ly nhìn ta cười đầy cưng chiều, xoa xoa đầu ta, rồi bảo đầu bếp bưng ra ngoài.
Ăn hết hai chùm nho, ta kéo tiểu hồ ly đi nghiệm thu kết quả.
Ta vô cùng đắc ý nhìn bầy ngựa trong chuồng, tiểu hồ ly nhìn bầy ngựa, hoang mang nhìn ta: "Ngươi rốt cuộc cho chúng uống cái gì vậy?"
Nhìn vẻ hoang mang của tiểu hồ ly, ta dương dương đắc ý nói: "Xem ta thông minh không, ta dùng tây dương mà loài ngựa thích ăn nhất bỏ vào canh, bên trong trộn thêm" phụng minh "– bí mật bào chế của ta. Ăn" phụng minh "rồi, tất cả con cái sẽ chán ghét nó. Hứ, ai bảo nó dám bĩnh lên chân ta chứ, ta cho nó một năm không tìm được vợ."
"Ừmm.." Tiểu hồ ly ngập ngừng hồi lâu không nói.
Nhìn tình hình trong chuồng ngựa ta hỏi: "Nó chắc đã phát hiện hiệu quả của" phụng minh "rồi, sao ta lại cảm thấy nó vui mừng đến vậy?'
Tiểu hồ ly thở dài nói:" Ta cố ý không nói cho ngươi, con ngựa đó là con cái. "
" Hả? "Kế hoạch của ta thế là đã sai quá sai rồi, sai ngay từ nước đi đầu.
Ta cúi đầu rầu rĩ không vui, tiểu hồ ly an ủi:" Không sao, không thích ngựa trong phủ, chúng ta ra ngoài mua. Nếu như thật sự không tìm được con ngựa vừa ý, cùng ta cưỡi một con cũng được vậy. "
" Ha.. ha.. ha.. aa. "Ta đột nhiên cười phá lên," Thực ra ta cũng báo thù rồi, nó bĩnh lên chân ta, ta hạ "phụng minh" cho nó, để nó ngày ngày bị chồng quấy rối, ăn không ngon ngủ không yên. "
Dù rằng nhận sai giới tính của con ngựa, cho nó uống nhầm thuốc, để cho tiểu hồ ly cười nhạo, nhưng kì lạ ở chỗ, ngày hôm sau, con ngựa lùn đó lại chủ động làm hòa với ta.
Ngày hôm sau tiểu hồ ly tiếp tục cùng ta đi chọn ngựa, vừa đến gần bầy ngựa, con ngựa lùn kia liền đi nước kiệu đến, cúi đầu xuống dụi dụi lên người ta. Ta do dự giơ tay vỗ vỗ đầu nó, nó lại khôn khéo dùng lưỡi liếm tay ta.
Lợn nhỏ ta phóng khoáng rộng lượng, tha thứ cho nó, quay đầu nói với tiểu hồ ly:" Chọn nó đi. "
Chớp mắt mười ngày đã qua rồi, dưới sự dạy dỗ của tiểu hồ ly, dưới sự hợp tác của ngựa lùn, ta cũng coi như biết cưỡi ngựa, dù rằng kĩ thuật cưỡi ngựa chỉ ở mức có sự trợ giúp của tiểu hồ ly để ngồi lên lưng ngựa, tốc độ cưỡi ngựa so với tốc độ người đi tản bộ cùng là bằng nhau.
Mắt thấy Yên Thúy trên lưng ngựa oai phong mạnh mẽ, ta dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng, dùng ánh mắt vạn phần ai oán tập trung nhìn tiểu hồ ly, tiểu hồ ly cuối cùng đồng ý cùng ta tham gia hội săn.
Buổi tối trước hội săn, ta nghìn nhắc vạn dặn tiểu hồ ly, bất kể ta ngủ hay thức, bất kể dùng cách gì thì cũng phải mang ta đến trường săn.
Hội săn ngày hôm đó, sớm tinh mới, tiểu hồ ly giữ đúng lời hứa, lôi kéo ta còn đang ngái ngủ dậy, dẫn ta còn đang ngái ngủ đi súc miệng rửa mặt, nhét ta còn đang ngái ngủ vào kiệu, khiêng đến trường săn.
Lúc tiếng kèn phát lệnh đi săn vang lên, ta đã ngửi thấy mùi hương của mĩ thực, hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Vừa nghĩ đến lên ngựa là có thể thưởng thức sơn trân điền vị, ta hưng phấn từ trong kiệu thò đầu ra.
" Tỉnh rồi? "
" Bắt đầu mở tiệc rồi à? "Ta nuốt nước miếng hỏi.
" Hội săn mới bắt đầu thôi. "Tiểu hồ ly lấy một đĩa thức ăn ra, cười nói với ta:" Không vội, ăn sáng trước đã. "
" Ừm. "Ta nhảy ra khỏi kiệu, vươn vai một vái, ngồi xuống cái chiếu trải trên đất:" Tiểu hồ ly ngươi đúng là người tốt. "Tiểu hồ ly biết ta sáng sớm không chú ý ăn sáng, rất chu đáo chuẩn bị đồ ăn mang đến trường săn cho ta.
Tiểu hồ ly đưa một đĩa bánh đậu đỏ cho ta:" Từ từ ăn, cẩn thận nghẹn, không ai tranh với ngươi đâu. "
" Ngươi cũng ăn đi. "Ta đưa cho tiểu hồ ly một cái bánh đậu đỏ, ta nhớ rằng bánh đậu đỏ là đồ ngọt duy nhất mà tiểu hồ ly thích ăn, hôm đó tiểu hồ ly còn ăn rất nhiều nữa.
Tiểu hồ ly nhận lấy cái bánh, cắn một miếng, ta chợt thấy tai hắn có chút đỏ.
Ta với tiểu hồ ly ngồi bên bìa rừng ăn sáng, gió heo may mát rượi thổi qua mang theo hương vị của hạnh phúc.
Ta và tiểu hồ ly đang ăn, đột nhiên bốn con ngựa hướng thẳng chỗ bọn ta lao tới. Tiểu hồ ly vừa ngẩng đầu nhìn lập tức kéo ta ra sau lưng.
Mấy con ngựa đó đến trước mặt bọn ta thì dừng lại, tên dẫn đầu ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống:" Bát đệ thật có nhã hứng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT