Cách yến hội còn có ba ngày, Tô Từ rốt cuộc từ chỗ Phú Quý biết được Tô phụ và Tô mẫu là hỏa hoạn mà chết.

Tô Từ rất kinh ngạc: "Có người có ý định mưu sát sao?"

Phú Quý: 【 Là có người cố ý phóng hỏa. 】

Tô Từ trầm xuống ánh mắt. Phú Quý chỉ biết nguyên nhân cái chết, nhưng nó cũng không biết địa điểm hỏa hoạn. Cho nên cô không biết Tô phụ Tô mẫu rốt cuộc là chết ở nơi nào, là ở nhà, hay là ở sân yến hội?

Người hầu trong nhà đều làm việc ở Tô gia rất nhiều năm, phỏng chừng không có ý gì xấu, chẳng lẽ là người bên ngoài tiến vào Tô gia phóng hỏa?

Hoặc là ở sân yến hội, có người muốn phóng hỏa?

Có quá nhiều khả năng, cô rất khó cứu người.

Hai ngày kế tiếp, Tô Từ bảo quản gia ở Tô gia chuẩn bị tốt mấy bình chữa cháy, quản gia tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng lập tức bảo người đi chuẩn bị.

Về phần yến hội, Tô Từ biết yến hội được cử hành ở khách sạn quốc tế bên kia, Tô gia thuê hẳn một tầng, Tô Từ cảm thấy khách sạn có quá nhiều mục tiêu, cô cứu người lại càng khó khăn hơn.

Yến hội hôm nay, bên ngoài khách sạn quốc tế trải đầy các siêu xe quý giá.

Tô gia tổ chức yến hội, trong giới hào môn có không ít người muốn lấy được thư mời. Dù sao thì cơ hội có thể leo lên Tô gia không nhiều lắm, hơn nữa khách khứa có thể tham dự yến hội đều là những nhân vật ở trên đỉnh của vòng tròn. Ở trường hợp thế này, khắp nơi đều là kỳ ngộ.

Trong đại sảnh khách sạn tới không ít khách khứa, mọi người đều tây trang giày da, trang điểm thật diễm lệ, trong không khí phiêu dật nhiều hương nước hoa bất đồng, phân tán hỗn loạn ở bên trong, cũng không tính là quá khó ngửi.

Tô Trí Viễn một thân tây trang màu đen, ngũ quan tinh xảo xuất chúng. Làm người thừa kế tương lai của Tô gia, anh là đối tượng mà các khách mời tranh nhau leo lên.

"Anh Trí Viễn, Từ Từ như thế nào còn chưa đi ra?" Hà Nhĩ Minh trên người cũng mặc một thân tây trang màu đen, thiếu đi vài phần tính trẻ con, mặt mày càng thêm anh đĩnh soái khí.

Hắn canh giữ ở bên người Tô Trí Viễn, chờ đợi Tô Từ đi ra.

Tô Trí Viễn đối với cái người mỗi ngày đều muốn cướp đi em gái mình, anh không mấy ưa thích. Bất quá lúc trước em gái sống chết còn chưa biết, Hà Nhĩ Minh giống như điên lên mà tìm cô, còn khóc lớn mấy lần, không thích ở trong lòng anh đối với Hà Nhĩ Minh cũng mất đi rất nhiều.

Ít nhất, hắn là thật sự thích em gái anh.

"Thiếu nữ thì cần phải trang điểm." Tô Trí Viễn nói.

"Những cô gái khác lớn lên xấu mới cần phải trang điểm. Từ Từ xinh đẹp như vậy, cô ấy nơi nào còn cần trang điểm." Hà Nhĩ Minh quả thực chính là thổi phồng giá trị nhan sắc đệ nhất của Tô Từ.

Tô Trí Viễn không nói gì, chỉ nhìn hắn một cái.

Mà lúc này, Tô Từ cũng vừa lúc đi theo Tô phụ cùng Tô mẫu đi ra.

Tô Từ vốn lớn lên xinh đẹp, hơn nữa thêm chút trang điểm nhạt, một thân mặc thêm lễ phục màu lam chuyển sắc, được khảm đầy kim cương màu nước, cô xinh đẹp tựa như mỹ nhân ngư.

Tô Trí Viễn liếc mắt nhìn Hà Nhĩ Minh bên cạnh một cái, quả nhiên, đối phương nhìn đến mắt sửng sốt.

Không có tiền đồ!

Hà Nhĩ Minh thấy Tô Trí Viễn đi qua, hắn cũng nhanh chóng đi qua. Đứng gần mà xem, hắn phát hiện Tô Từ càng xinh đẹp hơn.

OAO, Từ Từ đêm nay thật đẹp!

Tiểu bá vương Hà Nhĩ Minh một trái tim không có tiền đồ mà nhảy lên không ngừng, hắn ngơ ngác mà nhìn Tô Từ: "Từ Từ, hôm nay cậu thật đẹp mắt."

Tô Từ đã quen ánh mắt si hán của Hà Nhĩ Minh, cô tức giận nói: "Tôi mỗi ngày đều đẹp."



"Đúng vậy, Từ Từ mỗi ngày đều đẹp." Tô Từ nói cái gì, Hà Nhĩ Minh liền đáp ứng cái đó.

Tô Từ không để ý tới hắn.

Hà Nhĩ Minh vẫn trông mong mà liếc nhìn Tô Từ như cũ, còn cùng Tô phụ và Tô mẫu chào hỏi.

Tô mẫu lên tiếng đáp lại, cảm thấy con trai nhỏ của Hà gia thật sự rât thích con gái bà.

Tô phụ lại không giống. Ánh mắt sắc bén của ông nhìn kỹ Hà Nhĩ Minh, cho dù nhìn ra lang tính của thằng nhãi Hà gia này, vẫn như cũ không quá thưởng thức. Nhìn thế nào, ông cũng đều cảm thấy đối phương không xứng với con gái mình.

Người xung quanh thấy Tô phụ cùng Tô mẫu mang theo thiên kim Tô gia đi ra, không ít người lại đây bắt chuyện.

Không thể không cảm thán, người Tô gia đứng chung một chỗ, chính là một đường phong cảnh vô cùng đẹp mắt.

Gen Tô gia thật sự quá tốt, trước không nói đến giá trị nhan sắc nổi danh của Tô phụ Tô mẫu trước kia, hiện tại người thừa kế Tô Trí Viễn, thiên kim Tô Từ, thậm chí là tiểu Tô Ninh đang được người hầu ôm trong tay, đều là giá trị nhan sắc nghịch thiên, có được một gương mặt xuất chúng.

Tâm tư Tô Từ căn bản không ở trong yến hội, cô nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay của Tô phụ cùng Tô mẫu, trong lòng khẩn trương.

Còn có mười phút.

Cô vốn nghĩ tới bảo Tô phụ sửa đổi thời gian, nhưng thư mời đã sớm phát ra, đồng thời cô không thể nghĩ được lý do sửa đổi thời gian yến hội. Càng quan trọng là, cô không thể xác định được địa điểm nổi lửa có phải là ở khách sạn hay không.

Mà hiện tại giá trị sinh mệnh của Tô phụ và Tô mẫu chỉ còn mười phút, xem ra, địa điểm bọn họ tử vong xác thật là ở khách sạn.

Khó khăn chính là, hiện tại có nhiều khách khứa như vậy, Tô Từ cũng không biết là ai phóng hỏa, khách sạn bắt đầu nổi lửa từ nơi nào.

Hơn nữa, khách khứa đều ở sảnh đường, cô rất khó mà mạo muội mang Tô phụ cùng Tô mẫu rời khỏi khách sạn.

Mày Tô Từ nhíu chặt.

Tô mẫu chú ý tới con gái mình đang nhíu chặt mày, cho rằng cô không thoải mái, lo lắng hỏi: "Từ Từ, con làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy."

Ánh mắt Tô Từ sáng ngời, cô dựa sát vào Tô mẫu, yếu ớt mà nói: "Mẹ, con thực không thoải mái, mẹ cùng cha có thể cùng con trở về nhà được không? Con không muốn ở lại nơi này."

Cô biết bản thân lấy cớ thực sứt sẹo, nhưng hiện tại tình huống nguy cấp, cô không thể lại do dự.

"Làm sao vậy, con không thoải mái nơi nào?" Sắc mặt Tô mẫu khẩn trương mà nhìn Tô Từ: "Mẹ mang con đến phòng nghỉ, đợi lát nữa lại bảo bác sĩ đến đây xem cho con nhé."

Tô Từ nhanh chóng lắc đầu: "Con nơi nào cũng không thoải mái, con muốn về nhà."

Cô cũng không cần bác sĩ, cô chỉ nghĩ muốn nhanh chóng mang người nhà rời đi.

Tô mẫu thấy con gái mình thái độ kiên quyết, bà có chút lo lắng: "Con chờ một chút, sau khi mẹ cùng cha con nói một tiếng, mẹ sẽ cùng con trở về."

Tô Từ lắc đầu: "Chúng ta toàn bộ cùng nhau đi."

"Từ Từ, yến hội vừa mới bắt đầu, anh con cùng cha con phải ở lại chỗ này chiêu đãi khách khứa." Nếu không, người khác đều sẽ cho rằng Tô gia thất lễ.

Tô Từ nhíu chặt mày, nhìn giá trị sinh mệnh của Tô mẫu là dây tơ đỏ càng ngày càng mờ, cô trực tiếp kéo tay Tô mẫu, muốn đi tìm Tô phụ cùng nhau rời đi.

Mà lúc này, trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Trong lòng Tô Từ trầm xuống.

"Cháy! Phía dưới cháy rồi! Mau, mọi người chạy nhanh trốn!" Cũng không biết là ai ở cửa hô một tiếng, như thể quả bom được ném xuống trong đại sảnh, trực tiếp khiến mọi người cả kinh đến nổ tung.



Khách mời vốn một khắc trước còn đang chậm rãi nói chuyện, nháy mắt cả kinh chạy thoát khắp nơi, toàn bộ đại sảnh náo loạn cả lên.

"Từ Từ, mau, con đi theo mẹ đi." Tô mẫu nắm tay con gái, muốn đi tìm con trai nhỏ.

Nhưng mà không biết có phải các khách mời cảm nhận được phía dưới truyền đến hơi nóng hay không, mọi người càng thêm hoảng loạn, chen lấn xô đẩy nhau muốn chạy ra bên ngoài.

Tô Từ bị chen lấn đến mức rất nhiều lần lạc khỏi tay Tô mẫu.

Đi tới chỗ cửa, Tô mẫu một tay đẩy Tô Từ ra ngoài cửa: "Từ Từ, em trai con còn ở bên trong, mẹ đi qua tìm em ấy, con nhanh chóng rời đi đi." Bà thấy người hầu ôm con trai nhỏ rơi vào bên trong khách khứa.

"Mẹ.." Tô Từ nơi nào còn sức lực, trực tiếp bị đẩy đi vào đám người, chỉ có thể thuận theo mọi người mà đi.

Có người hô to: "Chạy mau, không chạy liền tới không kịp."

Tô Từ muốn ngược đám người trở về, tìm Tô phụ và Tô mẫu, nhưng mà ngay sau đó, tay cô bị người giữ chặt.

"Hà Nhĩ Minh!"

"Từ Từ, mau, cậu theo tôi đi bên này, bên kia có một cái thông đạo còn chưa bị đốt cháy, chúng ta đi bên kia." Hà Nhĩ Minh lôi kéo tay Tô Từ.

"Cậu nhanh chóng đi đi, mẹ tôi với em tôi còn ở bên trong." Tô Từ muốn tránh tay Hà Nhĩ Minh, lại bị đối phương cầm thật chặt.

Hà Nhĩ Minh đã không còn tư thái chó con thường ngày, khuôn mặt hắn trầm xuống: "Từ Từ, đừng nháo. Nhân viên phòng cháy sắp đến nơi rồi, thân thể cậu như vậy, có thể cứu ai? Tôi mang cậu rời đi."

Hắn cường thế mà nắm Tô Từ.

Tô Từ sắp tức chết rồi, cô bị Hà Nhĩ Minh nửa lê đất nửa lôi kéo mà rời đi.

Lửa trong khách sạn càng cháy càng lớn, lúc này nhân viên phòng cháy còn chưa có tới.

Tô Từ được Hà Nhĩ Minh thuận lợi mang ra ngoài, nháy mắt lúc Hà Nhĩ Minh buông tay cô ra, cô trực tiếp cho hắn một bạt tai: "Tôi không cần cậu quản."

Hà Nhĩ Minh sờ sườn mặt bị đánh, ánh mắt hắn sáng sáng mà nhìn Tô Từ: "Bị cậu đánh, tôi cũng không hối hận, tôi không thể thấy cậu xảy ra chuyện."

Tô Từ không nghĩ để ý tới hắn, cô sốt ruột mà nhìn bên trên, chỉ thấy lửa cực kỳ mãnh liệt.

"Từ Từ." Lúc này, Tô Trí Viễn ôm tiểu Tô Ninh đi ra, tiểu gia hỏa sớm đã khóc tèm lem mặt.

"Anh, cha và mẹ đâu?" Tô Từ chạy đến.

"Bọn họ còn chưa ra sao?" Tô Trí Viễn chỉ tìm thấy em trai, khách sạn quá nhiều người, anh cũng không thấy cha mẹ.

Biết cha mẹ còn chưa đi ra, sắc mặt Tô Trí Viễn khó coi, cho dù hiện tại muốn đi lên, cũng căn bản không có khả năng.

Lông mày Tô Từ gắt gao nhíu chặt, vẫn là ngăn cản không được sao?

Mà lúc này, ông chủ Phương không biết từ nơi nào đi ra đột nhiên gọi lại Tô Từ: "Tiểu Từ, cháu nhìn thấy Lục Chiết không?"

"Chú Phương?" Tim Tô Từ sớm đã loạn thành một đoàn, cô khiếp sợ mà nhìn ông chủ Phương:

"Làm sao chú lại ở chỗ này? Lục Chiết cũng ở đây sao?"

Sắc mặt ông chủ Phương sốt ruột: "Chú cùng Lục Chiết lại đây có việc, lúc đi qua khách sạn, thằng bé nghe nói nơi này cháy, biết cháu ở bên trong, nó liền đi lên tìm cháu."

Đầu Tô Từ ngây ngốc, cái gì cũng không nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play