Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Chiết ở trong phòng bếp rửa chén.
Tô Từ đã sớm tắm rửa, hôm nay bôn ba một ngày, thời tiết nóng bức, cô ra không ít mồ hôi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, khi Lục Chiết rửa xong đĩa, chén và đũa, dọn phòng bếp rồi đi ra, vừa lúc thấy cửa phòng tắm cũng mở ra.
Hơi nước từ bên trong bốc lên.
Giây tiếp theo, hắn thấy Tô Từ trên người chỉ bọc một cái khăn tắm màu trắng, đá dép lê, từ bên trong đi ra.
"Em quên lấy quần áo." Tô Từ che lại khăn tắm trước ngực, giải thích với hắn.
Trong khoảng thời gian ở lại Tô gia, trong phòng cô có phòng tắm, cô ghét bỏ
phòng tắm quá nóng bức sau khi tắm rửa xong, nên tạo ra thói quen bọc
khăn lông ra khỏi phòng rồi mới thay quần áo.
Lục Chiết dời ánh mắt đi, không nhìn đến chỗ lộ ra bên ngoài của thiếu nữ,
bả vai quá mức trắng trẻo trơn trượt, còn có xương quai xanh xinh đẹp:
"Nhanh chóng trở về phòng mặc quần áo."
Tô Từ vốn còn có chút
thẹn thùng, nhưng cô phát hiện Lục Chiết không dám nhìn cô, cô liền muốn làm yêu tinh: "Vừa rồi em tắm nước ấm quá nóng, có chút choáng đầu, anh ôm em trở về phòng đi." Cô còn làm bộ làm tịch mà dựa vào người Lục
Chiết.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ xác thực nóng đến lộ ra màu
hồng, phấn hồng phác phác, nhưng một đôi mắt đen lại cực kỳ sáng chói,
nơi nào có nửa điểm giống muốn té xỉu.
Lục Chiết thật muốn xoa bóp mặt thiếu nữ, vì sao lại dày như vậy!
Hắn ý muốn đẩy kiều thể mềm mại đang dựa vào người mình ra, gương mặt cương lãnh: "Đứng yên."
Lục Chiết càng thêm cảm thấy cô như không xương, tay hắn đụng tới nơi nào cũng đều mềm mại.
Tô Từ dẫm lên đế dép lê mềm, cô tức giận đến mức dùng mũi chân đá hắn: "Em đứng không được!"
Cô lại lần nữa hoài nghi sâu sắc, Lục Chiết còn có phải là đàn ông hay không.
Cô hiện tại đang bọc một cái khăn tắm lung lay sắp rớt, đến bản thân cô
khi nhìn gương mặt chính mình trong gương cũng đều nhịn không được mà đỏ mặt, càng miễn bàn có bao nhiêu gợi cảm.
Nhưng Lục Chiết như thể bị mù, thế mà đối với gợi cảm cùng xinh đẹp của cô làm như không thấy!
Sức lực của thiếu nữ không nặng, cẳng chân của Lục Chiết bị cô đá một chút, như thể cào ngứa, tiếp thu ánh mắt oán oán của cô, Lục Chiết thở dài,
cúi người qua đem người bế lên kiểu công chúa.
Tô Từ một giây
trước còn tức đến phồng mặt, một giây sau trong mắt liền tràn đầy ý
cười, hai cánh tay ngọc sắc của cô còn chủ động ôm cổ hắn, đầu đặt ở cằm của hắn mà cọ: "Anh không thể chủ động một chút sao?"
Cằm bị đầu tóc thiếu nữ cọ đến ngứa, cằm Lục Chiết căng thẳng, trong khoang mũi tất cả đều là mùi hương trên người thiếu nữ.
Thanh lãnh trong thanh âm hắn bị đánh tan, ngữ khí dung túng: "Em không thể ngoan một chút sao?"
Thiếu nữ mê người, còn nghẹn một bụng ý nghĩ xấu xa mà đi trêu người, rồi lại khiến người không thể làm gì.
Tô Từ ôm chặt hắn, tiếng cười đắc ý: "Mới không đâu."
Ngày hôm sau, Tô Từ đã sớm tỉnh lại.
Cô thay một bộ đồ [1] hưu nhàn, áo ngắn tay và quần dài, còn bôi thêm kem
chống nắng, chuẩn bị cùng Lục Chiết ra cửa đón Tiểu Khoái Nhạc.
Cô đã đáp ứng Tiểu Khoái Nhạc, chờ cậu bé trang bị tay chân giả, có thể đi đường được, liền bảo Lục Chiết mang cô cùng Tiểu Khoái Nhạc đi công
viên giải trí. Hiện tại là kỳ nghỉ, vừa lúc cũng nên thực hiện cái hứa
hẹn này.
Cô mở cửa phòng ra, liền thấy Lục Chiết cũng đồng dạng mặc một bộ trang phục hưu nhàn.
Bình thường Lục Chiết đều mặc đồng phục, nhưng hôm nay hắn đổi một thân màu
đen, khiến khuôn mặt tuấn tú càng có vẻ thêm lãnh bạch, thần sắc nhàn
nhạt, càng thêm soái khí.
Tô Từ cảm thấy trái tim nhỏ của mình mạc danh nhảy nhanh vài cái.
"Chúng ta xuất phát thôi." Tô Từ dựa sát vào Lục Chiết: "Em còn chưa đi qua
công viên giải trí, anh phải mang theo em thật tốt đấy nhé."
Trước kia cô có bệnh tim, căn bản không có đi qua công viên giải trí, đi cũng không chơi được cái gì, hơn nữa không có người bồi, cho nên, khi còn
nhỏ cô đối với công viên giải trí không có chấp niệm gì.
Đường cong trên sườn mặt ngạnh lãnh của Lục Chiết có vài phần nhu hòa, hắn nói: "Tôi cũng chưa đi qua."
Tô Từ nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy thì thật tốt quá, đây là lần đầu tiên của chúng ta."
Trong mắt đen nhánh ẩn chứa ý cười nhạt, Lục Chiết tùy ý để thiếu nữ dựa vào hắn: "Ừ."
Tiểu Khoái Nhạc biết hôm nay được đi công viên giải trí, cậu sớm đã rời
giường, bản thân còn cố ý chuẩn bị ba lô nhỏ thật tốt, đem theo ấm nước, khăn giấy, khăn lông, sau đó là ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn, chờ đợi
Tô Từ cùng Lục Chiết tới đón cậu.
Ông chủ Phương ngáp, chú ấy sờ
đầu con trai mình, dặn dò nói: "Nếu con đi mệt, hoặc là chân đau, nhớ
nói cho anh Chiết của con, biết không?" Con trai luyện tập đi đường chưa lâu, còn cần rèn luyện nhiều hơn.
"Biết ạ." Tiểu Khoái Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, Tô Từ cùng Lục Chiết đẩy cửa cửa hàng tiến vào.
"Chị Từ, anh Chiết." Mắt to đen bóng của Tiểu Khoái Nhạc sáng lên.
"Các cháu tới rồi, tiểu gia hỏa này sáng sớm đã tự mình bò lên giường, chuẩn bị ba lô chờ ra cửa." Ông chủ Phương cười nói: "Người giao cho các
cháu, chú lại đi ngủ một lát."
"Không thành vấn đề, đi thôi, Tiểu
Khoái Nhạc." Tô Từ tiến lên đẩy xe lăn của Tiểu Khoái Nhạc, tạm thời cậu bé còn chưa thích hợp đi đường quá nhiều.
"Ba ba gặp lại sau." Tiểu Khoái Nhạc cao hứng mà vẫy tay nhỏ với ông chủ Phương.
Ông chủ Phương gật đầu: "Ừ, đi đi, chơi vui vẻ."
Nhìn con trai cao hứng như vậy, chú ấy cũng thực vui vẻ, nhưng làm chú không nghĩ tới chính là, Tô Từ không phải được Tô gia đón trở về rồi sao, làm sao lại về đây rồi?
Bởi vì là kỳ nghỉ, công viên giải trí có rất nhiều du khách, nên các hạng mục trò chơi xung quanh đều yêu cầu xếp hàng.
Ba người đều là lần đầu tiên tới công viên giải trí, Lục Chiết còn tốt,
bên cạnh Tô Từ cùng Tiểu Khoái Nhạc đều đã trợn tròn một đôi mắt đen,
không ngừng nhìn bốn phía.
"Lục Chiết, em muốn chơi cái kia." Tô
Từ chỉ vào ngựa gỗ xoay tròn ở phía xa xa, cô sợ chết, cho nên không dám chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
"Em cũng muốn." Tiểu Khoái Nhạc nhìn đến không chớp mắt.
Lục Chiết nháy mắt có loại ảo giác bản thân mang theo hai đứa nhỏ ra cửa.
Bên ngựa gỗ xoay tròn không có nhiều người xếp hàng lắm, rất nhanh liền đến phiên Tô Từ cùng Tiểu Khoái Nhạc.
Sau khi Tô Từ ôm Tiểu Khoái Nhạc ngồi trên một con ngựa nhiều màu, cô liền
ngồi trên một con ngựa trắng ở ngay phía sau cậu bé, phất tay với Lục
Chiết đang đứng ở bên ngoài rào chắn: "Anh nhớ chụp em cho thật đẹp đó."
Phía trước Tiểu Khoái Nhạc cũng nãi thanh nãi khí nói: "Anh Chiết, Tiểu Khoái Nhạc cũng muốn thật đẹp trai."
"Ừ." Lục Chiết nhìn gương mặt thiếu nữ đang tươi cười yên nhiên bên trong màn hình, hắn ấn xuống nút quay chụp.
Sau khi đã gửi ảnh chụp tới di động của mình, Lục Chiết liền xóa ghi chú tin nhắn đã gửi đi.
Tô Từ ôm Tiểu Khoái Nhạc xuống, sau khi ra tới, cô dựa sát vào Lục Chiết: "Chụp đẹp không anh?"
Lục Chiết đưa di động của cô cho cô.
Tô Từ gấp không chờ nổi mà nhìn hình đẹp của mình. Cô mở ảnh chụp ra, nhịn không được lên án: "Quả nhiên là thẳng nam, anh chụp em béo quá."
Lục Chiết nhìn thiếu nữ mặt mày cong cong, xinh đẹp đến quá mức trong ảnh chụp, một chút cũng không nhìn ra mặt cô béo chỗ nào.
"May mà em lớn lên xinh đẹp, mới có thể để một thẳng nam như anh chụp ảnh." Tô Từ nhìn vài lần, lại bắt đầu khoe khoang.
Tiểu Khoái Nhạc lần đầu tiên ngồi ngựa gỗ xoay tròn, cả người hưng phấn đến
không chịu được, một đôi mắt sáng đến sắp đuổi kịp bóng đèn.
"Mệt không?" Lục Chiết mở xe lăn của cậu ra, để cậu ngồi trở lại.
Tiểu Khoái Nhạc lắc đầu: "Chiết ca ca, chúng ta qua bên kia chơi đi." Đầu
ngón tay nhỏ của cậu duỗi ra, chỉ vào máy bay nhảy dành cho thiếu nhi
cách đó không xa.
"Ừ."
Thời tiết thật nắng, sau khi chơi cùng Tiểu Khoái Nhạc được vài trò chơi, Tô Từ mệt đến không chịu được.
Chú thích:
[1] Hưu nhàn: Nghỉ ngơi, rảnh rỗi, "trang phục hưu nhàn" ở đây gần giống
như đồ mặc bình thường, thoải mái khi đi chơi hoặc ở nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT