Lục Chiết nâng mi mắt, lạnh lùng nhìn Lý Đống Lương một cái.

"Quên đi, tôi không hỏi nữa."

Đối diện với ánh mắt của Lục Chiết, trong lòng Lý Đống Lương lại cảm thấy sởn tóc gáy.

Đừng nhìn mọi người đều cười nhạo Lục Chiết sẽ chết sớm vì bệnh, chính cậu ta đã từng chứng kiến cảnh Lục Chiết đánh nhau, thật sự rất lợi hại. Lần đó Lục Chiết bị năm người chặn đường trong hẻm nhỏ, bình thường hắn không nói một lời nào, không nghĩ tới lại dám lấy một đánh năm, xuống tay vừa tàn nhẫn vừa liều mạng, khiến cho năm người kia phải chật vật bò ra từ con hẻm nhỏ mà chạy trốn.

Cho nên, nếu thật sự đối đầu với Lục Chiết, Lý Đống Lương không muốn, cũng không dám. Dù gì thì cậu ta cũng không chán sống đến mức độ đó.

Lục Chiết không để ý đến Lý Đống Lương. Hắn mở ba lô ra chuẩn bị lấy sách giáo khoa, nhưng đầu ngón tay lại chạm vào một vật lông xù mềm mại.

Hắn rũ mắt.

Trong ba lô, con thỏ con như bông tuyết mềm mềm đang mở to đôi mắt hồng ngọc, ngơ ngác mà nhìn hắn.

Lục Chiết im lặng.

Rốt cuộc con thỏ này chui vào ba lô của hắn từ khi nào?

Bên trong ba lô vốn rất tối, nháy mắt lại sáng lên. Tô Từ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn lãnh của Lục Chiết ở ngoài ba lô.

Cô cũng không che giấu mà cố ý bắn một ánh mắt mềm mại, tràn đầy ỷ lại vào hắn.

Tính tình của Lục Chiết quá lạnh lùng, ngay cả cô ngoan ngoãn như vậy, là một động vật nhỏ vừa dễ thương lại không nguy hiểm cũng khó có thể tới gần hắn, chứ đừng nói là khiến Lục Chiết hôn cô.

Sáng nay cô lén chui vào ba lô để đi theo Lục Chiết, hy vọng có thể có cơ hội tiếp xúc với hắn nhiều hơn một chút. Dù gì thì cô cũng không muốn ngồi chờ chết trong thùng giấy đâu.

Đối diện với ánh mắt đánh giá của Lục Chiết, cô dùng đầu thỏ cọ vào tay hắn, bộ dáng mềm mại, ngoan ngoãn đến không chịu được.

Đây là lần đầu tiên Lục Chiết nuôi thú cưng, nên hắn không biết có phải con thỏ nào cũng đều như vậy hay không.

Có chút ồn ào, rất nhiều lần đều tự mình nhảy ra khỏi thùng giấy, lại có chút ngoan ngoãn, sẽ dùng đôi mắt ẩm ướt xinh đẹp, mềm mại mà nhìn hắn, còn có sẽ mềm mềm, cọ vào lòng bàn tay của hắn.

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, Lục Chiết khẽ vuốt con thỏ vài cái.

Hắn không có kéo khóa ba lô lên hết, mà để lại một cái lỗ nhỏ, sau đó nhét ba lô vào trong hộc bàn.



Ngoại hình Triệu Ưu Ưu thay đổi khiến mọi người trong lớp đều kinh ngạc, qua mấy tiết họ đều quay xuống nhìn cô ta vài cái.

Đặc biệt là nam sinh, trước đây không ít người chán ghét bộ dạng trang điểm đậm, kiêu căng hống hách mà sai trời sai đất của cô ta. Nhưng hiện tại, cô ta đột nhiên trở nên xinh đẹp, trong bộ đồng phục xanh trắng mộc mạc cũng có thể tỏa ra sự năng động, phấn chấn, xinh đẹp đến hút hồn. Bị cô ta nhìn một cái, các nam sinh liền đỏ mặt, lập tức gây ra từng trận náo nhiệt.

Đột nhiên bọn họ nhận ra, Triệu Ưu Ưu của hiện tại cũng chẳng kém gì so với hoa khôi lớp bên.

Cho dù Tô Từ trốn trong ba lô, thì vào lúc mọi người tan học, cô cũng có thể nghe được những người xung quanh nói về Triệu Ưu Ưu. Lời ra tiếng vào, tất cả đều là kinh ngạc và khen ngợi vẻ đẹp của Triệu Ưu Ưu.

Tô Từ biết, sau khi trọng sinh, ánh hào quang của nữ chủ sẽ ngày càng tỏa sáng.

Nhưng điều khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là, rõ ràng trước khi trọng sinh nữ chủ là một học tra [1], sau khi trọng sinh lại đột nhiên lọt vào top mười của lớp, lúc sau lại càng lợi hại hơn, vững vàng tiến vào top mười của năm, cứ như thể sau khi trọng sinh Triệu Ưu Ưu thay đổi một cái đầu khác, từ học tra liền biến thành học bá [2] .

Tô Từ ngưỡng mộ mà thò đầu nhỏ ra khỏi ngăn kéo ba lô, ngẩng đầu lên nhìn Lục Chiết. Hiện tại cô chỉ cầu bản thân mình có thể khôi phục thành người nhanh hơn mà thôi.

* * *

Buổi sáng có một tiết thể dục.

Chuẩn bị đến giờ lên lớp, các bạn học lần lượt rời khỏi phòng học mà chạy đến sân vận động.

Lý Đống Lương, vốn đang ngủ ngon lành trên bàn học, lập tức gào lên như vừa cắn thuốc. Cậu ta cầm lấy quả bóng rổ, một bên dùng ngón tay xoay bóng, một bên nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Ưu Ưu, chúng ta cũng đi thôi, tiết học sắp bắt đầu rồi." Lăng Huệ ngồi cùng bàn thúc giục Triệu Ưu Ưu.

Cô ta phát hiện Triệu Ưu Ưu không chỉ trở nên xinh đẹp, mà cả tính cách cũng như thay đổi, không bén nhọn giống thường ngày, cũng không tỏ ra bộ dạng hùng hổ dọa người, khó có thể hòa đồng. Thậm chí Triệu Ưu Ưu còn cười rất dịu dàng với cô ta, làm cô ta rất thích sự thay đổi này của Triệu Ưu Ưu.

Triệu Ưu Ưu nhìn về phía Lục Chiết đang ngồi ở hàng cuối cùng. Cô ta nhớ rõ bởi vì thân thể của Lục Chiết có bệnh, nên giáo viên không cho hắn học thể dục. Vì nếu có xảy ra chuyện, trường học sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Thế nên, khi cả lớp có tiết thể dục, thì Lục Chiết lại ngốc ngốc ngồi trong phòng học.

Triệu Ưu Ưu thu hồi ánh mắt: "Được, chúng ta đi thôi."

Trong phòng học chỉ còn lại một mình Lục Chiết, bên trong quá mức yên tĩnh.

Bông tuyết nhỏ lén lút từ trong ba lô chui ra, trực tiếp nhảy lên người Lục Chiết, dừng lại ở trên đùi của hắn.

Cây bút Lục Chiết đang viết trên giấy cũng không dừng lại, nhưng một tay khác của hắn vươn ra, dễ dàng bắt được con thỏ đang ngồi trên đùi của hắn.

Hắn đặt con thỏ lên trên bàn, lúc mở miệng giọng nói vô cùng êm tai: "Đừng lộn xộn."



Chỉ thấy thiếu niên trước mặt có sườn mặt góc cạnh rất rõ ràng, đường nét cứng rắn, ánh mắt thâm thúy, hình như đang nghiêm túc tính toán gì đó. Tô Từ nằm bò ra, cô cẩn thận đánh giá Lục Chiết. Không thể không thừa nhận, cho dù Lục Chiết là một nam phụ, thì cũng là một nam phụ đẹp trai xuất chúng.

Lúc Lục Chiết buông bút, hắn liếc mắt một cái liền thấy thỏ con trắng trẻo đang nằm yên lặng trên sách giáo khoa của hắn, bộ dáng ngoan ngoãn đến không chịu được.

Hắn cúi đầu.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, đôi mắt của Tô Từ sáng lên. Mau hôn cô - tiểu bảo bối vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu đi!

Lục Chiết duỗi tay xoa đầu con thỏ, sau đó cầm lấy cái ly phía sau Tô Từ, đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn thấy Lục Chiết đi ra khỏi phòng học, thần sắc Tô Từ uể oải mà nằm sấp xuống. Cầu hôn hôn lại thất bại rồi.

Lúc này, một nam sinh cao gầy đi đến, thấy không có người nào trong phòng học, đối phương liền kinh ngạc, đồng thời trong mắt còn hiện lên tia sáng.

Nam sinh Giả Minh Dương bước đến hàng ghế cuối cùng.

Tô Từ không nghĩ tới đột nhiên sẽ có người xuất hiện ở vị trí của Lục Chiết, nên cô nằm bất động trên bàn, mà hiển nhiên, đối phương cũng không để ý trên bàn của Lục Chiết có xuất hiện một con thỏ con.

Giả Minh Dương nhanh chóng cởi đồng hồ đeo tay của mình, lấy chiếc ba lô của Lục Chiết từ trong hộc bàn ra rồi bỏ đồng hồ vào trong ba lô.

Tô Từ trợn tròn mắt nhìn thủ đoạn vụng về của đối phương. Ánh mắt cô dừng trên cổ tay của nam sinh, nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay hắn ta, là một biểu tượng thanh ngang có năm ô vuông màu vàng.

Tô Từ nhớ rõ Phú Quý từng nói cho cô, trên biểu tượng thanh ngang có một ô vuông màu đỏ là biểu thị một năm, một ô vuông màu vàng là biểu thị mười năm, một ô vuông màu xanh lục cũng biểu thị mười năm, hơn nữa tuổi thọ còn hơn trăm tuổi.

Cho dù không nhìn con số bên cạnh, Tô Từ cũng biết chắc đối phương có ít nhất năm mươi năm tuổi thọ.

Tuy phẩm chất của nam sinh này thật kém, nhưng tuổi thọ lại khá dài.

Thấy đối phương nhét ba lô trở lại trong hộc bàn một lần nữa, sau đó vội vàng rời đi, Tô Từ nheo mắt.

* * *

Chú thích:

[1] Học tra: Học sinh kém, cặn bã, là ung nhọt của xã hội.

[2] Học bá: Học sinh giỏi, giỏi đến mức phi khoa học, là niềm tự hào của giáo viên, là bom nguyên tử của học sinh cùng trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play