Phòng thử đồ chỉ là một nơi nhỏ bé, rất chật hẹp. Hiện tại có thêm hai người đứng ở bên trong lại càng chật hẹp hơn.
Nghe được Lục Chiết nói gì, Tô Từ hung dữ mà trừng mắt nhìn hắn. Hiện
tại là khi nào, cô còn có thể không vội sao? Một đôi tai thỏ đột nhiên
mọc ra, vừa rồi nữ nhân viên ở ngoài cửa còn gõ rất nhiều lần, chỉ kém
chút là chưa tông cửa mà thôi.
Thời điểm nguy cấp như vậy, thế mà Lục Chiết còn rụt rè được sao?
Hắn không phải là đàn ông!
Tô Từ cảm thấy chính mình vừa gấp vừa tức. Mặc kệ Lục Chiết nói gì, cô
vội vàng tới gần Lục Chiết, đôi tay leo lên hai sườn bả vai của hắn. Mũi chân dẫm lên mu bàn chân của Lục Chiết, môi đỏ trực tiếp hôn lên môi
Lục Chiết.
Thiếu nữ đã gấp đến cực độ rồi!
Môi đỏ mềm mại mang theo hương thơm dính lên, Lục Chiết bị cô hôn lung
tung vài cái. Dưới lòng bàn tay, eo mềm mại vẫn luôn không an phận mà
vặn vẹo.
Ánh mắt đen nhánh thật sâu.
Lục Chiết muốn nghiêng đầu đi, lại bị thiếu nữ quấn lấy không buông.
Hô hấp nơi khoang mũi hơi nóng, hai cái tai thỏ trắng hồng của thiếu nữ
đong đưa trước mặt. Ánh mắt tối sầm lại, Lục Chiết rốt cuộc vươn tay.
Đỉnh tai thỏ mềm mại, hắn nhẹ nhàng nhéo một chút.
Giây tiếp theo, thân thể Tô Từ vốn còn muốn leo lên chợt mềm nhũn, cả
người vô lực mà dựa vào Lục Chiết. Cánh tay ngọc sắc mềm yếu khó khăn mà để lên bờ vai của hắn, cô tức giận mà cắn một ngụm trên cằm Lục Chiết:
"Hỗn đản, đừng niết lỗ tai em!"
Ô!
Lục Chiết thế mà lại niết lỗ tai cô!
Lỗ tai con thỏ phủ kín rất nhiều mạch máu, là một địa phương rất yếu ớt, mẫn cảm. Lúc cô còn là con thỏ, Lục Chiết luôn nghiện niết tai thỏ của
cô. Khi đó được hắn ôm, cả người nhũn ra cũng không cảm thấy rõ ràng.
Nhưng hiện tại, khi cô đã biến thành người, hắn thế nhưng còn niết tai
thỏ của cô..
Tô Từ chỉ cảm thấy cả người mình nhũn ra, sắp không đứng được.
Cằm bị cắn một chút, Lục Chiết đau đến rầu rĩ mà hừ một tiếng. Hắn mở miệng, thanh âm có chút trầm: "Đừng nháo."
"Ai náo loạn hả." Tô Từ tức giận hung hăng mà trừng hắn. Là ai động tay trước? "Lục Chiết, anh mau ôm em, em sắp phải té xuống."
Hiện tại cả người cô thật sự là vô lực.
Thân thể cô gái mềm như bông, mang theo mùi hương thiếu nữ, như thể
không có xương cốt mà dựa vào hắn, tai thỏ lông xù cọ qua cằm hắn, thật
ngứa.
Trong mắt Lục Chiết hiện lên kinh ngạc, hắn không nghĩ tới tai thỏ của Tô Từ mẫn cảm như vậy.
Bàn tay to đỡ ở sườn eo, ôm Tô Từ, Lục Chiết thấp giọng nói: "Thật xin
lỗi." Hắn không biết hắn chỉ nhẹ niết lỗ tai của cô, cô sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy.
Tô Từ tức giận hừ một tiếng, cô xem như đã phát hiện đam mê kỳ quái của Lục Chiết, hắn là nghiện chơi tai thỏ của cô.
Cô không có để ý đến hắn, mà là sờ đầu của mình. Cô đã hôn Lục Chiết vài cái, vì sao tai thỏ của cô còn không chịu biến mất?
Tô Từ nhíu mày, cô kêu Phú Quý ra: "Vì sao đột nhiên tôi lại mọc ra tai thỏ?"
Phú Quý: 【 Chủ nhân bị bệnh, nguyên khí duy trì hình người không đủ, tai thỏ mới có thể chạy ra. 】
Tô Từ nghĩ đến hiện tại bản thân xác thật bị cảm mạo, giống như còn có
muốn phát sốt: "Tôi vừa rồi đã hôn Lục Chiết, tại sao tai thỏ còn không
thu hồi?"
Phú Quý: 【 Đợi chủ nhân hết bệnh, tai thỏ liền sẽ thu hồi. 】
Nghe Phú Quý nói xong, Tô Từ trợn tròn mắt.
Nói cách khác, cô mà còn bị cảm, cô liền phải mang luôn tai thỏ trên đầu?
Phú Quý: 【 Cho dù có tai thỏ dài ra, chủ nhân ở trong mắt Phú Quý vẫn như cũ là người xinh đẹp nhất thế giới. 】
Phú Quý không chút nào buông tha cơ hội thổi cầu vồng thí. Nó hy vọng
chủ nhân sẽ sủng nó nhiều hơn, không cần cho Lục Chiết toàn bộ kẹo bông
gòn kim sắc.
Tô Từ ủ rũ một trận. Cô còn tưởng rằng nếu mình hôn Lục Chiết, tai thỏ
sẽ có thể thu hồi, cho nên vừa rồi cô mới gọi điện thoại bảo Lục Chiết
tới cứu cô đầu tiên. Mà hiện tại Phú Quý lại nói cho cô, là vì cô sinh
bệnh mới xảy ra chuyện thế này.
Cô ngước mắt, một đôi mắt như nhiễm nước, liễm diễm động lòng người. Cô
mềm nhũn mà dựa vào trước ngực Lục Chiết, nói cho hắn: "Lục Chiết, em bị bệnh."
"Hửm? Phát sốt sao?" Hắn ôm cô, còn tưởng rằng là do nhiệt độ cơ thể
mình quá thấp, cho nên mới cảm thấy thân thể của cô nóng bỏng, nguyên
lai là cô bị bệnh?
Tô Từ gật đầu, cô thở dài: "Tai thỏ của em không thể thu về, phải chờ
bệnh của em tốt hơn." Cô ảo não một trận: "Hiện tại em ở cái dạng này,
làm sao có thể trở về đây?"
Trong phòng thử đồ có một cái ghế nhỏ, là để khách hàng để quần áo.
Lục Chiết để Tô Từ cả người vô lực ngồi xuống ghế: "Cô ngồi xuống trước đi."
"Anh muốn làm gì?" Tô Từ không rõ ràng lắm mà nhìn hắn.
"Tôi đi ra ngoài một chút." Nói xong, Lục Chiết mở cửa phòng thử đồ một nửa, sau khi hắn ra ngoài, liền lập tức đóng cửa lại.
Nữ nhân viên đang tiếp đón khách hàng khác, cô ấy thấy cửa phòng thử đồ
mở ra, nam sinh mặc đồng phục soái khí bước ra. Cô ấy còn chưa kịp lo
lắng hỏi đối phương đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đối phương đến khu phụ kiện cầm lấy một chiếc mũ ngư nhân màu trắng.
"Giúp tôi tính tiền." Lục Chiết đến quầy thu ngân tính tiền.
Sau khi thanh toán tiền, hắn cầm mũ trở về phòng thử đồ.
Nữ nhân viên tò mò một trận. Nữ khách hàng bên trong thần thần bí bí, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Từ nhìn Lục Chiết đã trở về, trong tay còn cầm một chiếc mũ.
"Cô mang lên đi." Lục Chiết đưa mũ cho Tô Từ.
Tô Từ nhìn hắn, đúng lý hợp tình mà mở miệng: "Anh giúp em mang đi."
Thiếu nữ ngồi trên ghế nhỏ, một đôi tai thỏ trắng hồng, một đôi mắt đen
liễm diễm thủy nhuận, nhìn thẳng vào hắn. Đích thật là một tiểu thỏ yêu
sống.
Lục Chiết không có lên tiếng. Hắn tiến lên, đem mũ màu trắng gạo trong tay đội lên đầu Tô Từ.
"Lỗ tai cô.." Hai tai thỏ của thiếu nữ dựng lên, căn bản không thể để
dưới mũ. Lục Chiết lo lắng nếu miễn cưỡng đè xuống, sẽ khiến cô bị
thương.
Tô Từ cũng ý thức được vấn đề này. Cô hít vào một hơi, ý muốn khống chế tai thỏ của mình.
Nháy mắt tiếp theo, Lục Chiết nhìn thấy hai tai thỏ vốn đang dựng thẳng của Tô Từ đã hạ xuống, mềm nhũn mà rũ ở hai bên đầu.
"Thế nào?" Tô Từ có chút đắc ý, cô đã học được cách khống chế tai thỏ rồi.
Tay cầm mũ dần dần siết chặt. Cho dù tâm Lục Chiết vừa lãnh, lại còn là
thẳng nam, thì đầu quả tim cũng bị dáng vẻ ngốc manh của Tô Từ trước mặt làm cho run rẩy.
Hắn rũ hạ mi mắt, không có đối diện với Tô Từ, mà là nhanh chóng giúp cô mang mũ lên.
Tô Từ xoay người, hướng đến chiếc gương phía sau. Mũ ngư dân có chút
lớn, cô cuốn vành mũ đè xuống, vừa lúc đủ kín để che lấp hai tai thỏ của cô, chỉ lộ ra nửa bên mặt dưới của cô.
Tô Từ lúc này mới vui vẻ lên.
Cô duỗi tay lôi kéo vạt áo của Lục Chiết: "Được rồi, hiện tại chúng ta có thể đi rồi."
Đầu cô trướng đau, muốn nhanh chóng trở về uống thuốc để nhanh chóng tốt lên. Hơn nữa, cô tiến vào phòng thử đồ lâu như vậy, nhân viên cửa hàng
nhất định là có ý kiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT