Hắn rất ít tiếp xúc với con gái, nên không biết có phải cô gái nào cũng
giống Tô Từ như vậy hay không, không chỉ có kiều khí, mà còn có một bụng xấu xa.
"Ừ." Lục Chiết thấp thấp lên tiếng.
Tay Tô Từ vẫn bao trùm đôi mắt Lục Chiết như cũ. Như ốc sên, cô tiếp tục dịch chân ra ngoài, muốn tránh đi tình trạng xấu hổ hiện tại.
Nhưng vừa mới dịch chân ra một bước nhỏ, giây tiếp theo, bàn tay to của thiếu niên liền chế trụ cổ tay của cô.
Lòng bàn tay lạnh băng, ngón tay lại thô ráp.
Cô có chút kinh ngạc, muốn bảo Lục Chiết không cần nháo, nhưng bàn tay to của hắn lại dời đến tay cô đang che đôi mắt hắn.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết sâu thẳm đến không thấy đáy. Hắn nhìn cô một cái, cúi đầu, ở bên tai cô nói lại câu vừa rồi cho cô: "Không cần
lộn xộn." Xúc cảm mềm mại không ngừng từ chỗ ngực truyền đến khiến tay
chân hắn tê tê. Dù gì thì hắn cũng không phải toàn thân không có cảm
giác.
Tô Từ đang muốn nói gì, lại nghe thấy tiếng bước chân của nữ nhân viên từ bên trong đi ra.
Nữ nhân viên đẩy cửa phòng hành chính phía trước quầy chứa đồ ra, tiếp theo là tiếng kéo ghế truyền đến.
Chung quanh trở lại yên tĩnh, Tô Từ không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Tính nhẩm thời gian, Tô Từ đè nặng thanh âm: "Mau, chúng ta đi ra ngoài."
Từ trước người Lục Chiết cô đi ra ngoài.
Cửa văn phòng không có đóng lại, Tô Từ từ sau quầy chứa đồ đi ra, liền
thấy trong tay nữ nhân viên cầm một con dao, mũi đao đang kề trên cổ tay của mình.
Tô Từ đứng trước cửa, không có đi qua.
Lục Chiết vừa đi ra theo cũng nhìn nữ nhân viên đang muốn làm cái gì.
Nữ nhân viên kinh ngạc mà nhìn hai người trước cửa, không nghĩ tới bọn họ sẽ trở lại: "Các em.. Các em tại sao lại trở lại.."
"À, em quên đồ nên trở về lấy." Thanh âm Tô Từ dễ nghe, nhưng ngữ khí lại nhàn nhạt: "Chị muốn cắt cổ tay sao?"
Nữ nhân viên sửng sốt, hiển nhiên là bị Tô Từ hỏi trắng ra đến phát ngốc.
Cô ấy nắm lấy dao nhỏ không buông: "Các em đừng tới đây."
Tô Từ gật đầu: "Em sẽ không qua."
Cô nhìn nữ nhân viên, hỏi cô ấy: "Vì sao lại muốn chết? Một dao hạ
xuống, ngồi nhìn máu chảy ra từ thân thể mình, chị không thấy rất tra
tấn rất dày vò sao?"
Trên gương mặt dịu dàng của nữ nhân viên mang theo nỗi đau kịch liệt:
"Em còn nhỏ, em không hiểu được có một số việc còn kinh khủng hơn, khó
nhẫn nhịn hơn so với việc bị tra tấn bằng cái chết."
Trên mặt trắng nõn của Tô Từ không có nửa ý cười, thần sắc lạnh lùng:
"Em đúng thật không hiểu, không hiểu có cái gì sẽ đáng sợ hơn so với cái chết."
Tay nữ nhân viên cầm dao nhỏ phát run, đáy mắt tràn đầy bi thương.
"Em không thể đồng cảm với chị như thể bản thân em cũng bị. Em chỉ biết
sinh mệnh chỉ có một, không có gì quý giá hơn so với sinh mệnh." Tô Từ
nhìn cô ấy, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa tức giận: "Em ghét nhất loại người không tiếc sinh mệnh, muốn tìm đến cái chết. Trên thế giới này có rất
nhiều người muốn tồn tại, nhưng với họ lại là một loại hy vọng xa vời.
Mà những người may mắn có được rất nhiều tuổi thọ, lại không hiểu cách
quý trọng, luôn muốn tìm đến cái chết để xong hết mọi chuyện, thật là
ngu xuẩn tới cực điểm."
Có đôi khi thật rất châm chọc.
Người muốn được sống, lại sống không lâu, người có mệnh lớn, lại không quý trọng.
Trước khi xuyên đến đây, Tô Từ vẫn luôn bị bệnh tim nghiêm trọng, nên từ nhỏ đến lớn cô đã biết chính mình sẽ sống không lâu.
Nhưng mà, không có một ngày nào cô nghĩ tới từ bỏ.
Cho dù sau đó nhà bị phá sản, cha mẹ đều chết, cô vẫn như cũ không có
nghĩ đến từ bỏ sinh mệnh của mình. Sống lâu thêm một ngày đối với cô mà
nói đã là điều hạnh phúc.
Cho đến về sau, trong lúc đóng phim cô bị tái phát bệnh tim nên chết. Lúc mở mắt ra, chính mình liền biến thành con thỏ.
Hiện tại thân thể này rất khỏe mạnh, tuy rằng không thể thấy giá trị
sinh mệnh của mình, sinh mệnh cô còn bị trói định bên cạnh Lục Chiết
đoản mệnh, nhưng cô vẫn cảm kích như cũ, vẫn [1] tích mệnh như cũ.
Ngay cả Lục Chiết, cho dù biết mình mang bệnh nan y, tay chân tê dại, tứ chi chậm rãi trở nên cứng đờ, thì mỗi ngày hắn đều nghiêm túc mà sống,
đi học, làm việc, uống thuốc, rèn luyện đúng giờ.
Cô cùng hắn đều biết, mỗi lần vượt qua một ngày, liền ít đi một ngày.
"Tuy rằng đã chết sẽ hết mọi chuyện, nhưng chị cảm thấy đáng giá sao?
Sinh mệnh rất quan trọng, đến cả học sinh tiểu học cũng hiểu đạo lý
này." Tô Từ lạnh lùng mà nhìn cô ấy một cái, sau đó xoay người rời đi.
Cô không phải Chúa cứu thế, nếu đối phương thật sự muốn chết, cô cũng không cần phải để ý tới.
Đã nói ra được lần đầu, tiếp tục nói tiếp liền không quá khó khăn: "Đối
phương vẫn luôn dùng ảnh chụp để áp chế chị. Mỗi ngày phải nhìn gương
mặt ghê tởm của hắn, chị liền muốn phát nôn. Chị không muốn chết, nhưng
chị căn bản không có cách nào động đến đối phương." Dao trong tay nữ
nhân viên rời ra, cả người như thể mất đi sức lực.
Cô ấy cũng không phải thật sự muốn chết, chỉ là không còn cách nào mà thôi.
Vừa mới vào chức, cô ấy chỉ là một thiếu nữ vô tri quá mức đơn thuần,
thế nhưng lại bị cấp trên nào đó có bộ mặt dữ tợn lừa chụp ảnh xấu hổ,
đã thế cô ấy còn phải luôn chịu áp chế.
"Cho nên, chị chọn ở văn phòng cắt cổ tay tự sát, muốn hù dọa tên đàn
ông kia?" Tô Từ xoay người lại: "Cách làm như vậy thật ngu xuẩn. Nói
không chừng sau khi chị chết, hắn quay đầu liền quên luôn chị, vẫn như
cũ sống đến quá tốt."
"Chị biết, nhưng đây là con đường giải thoát duy nhất của chị." Mặt nữ nhân viên tràn đầy thống khổ.
"Chị có biết người kia để ảnh chụp của chị ở đâu không?" Tô Từ hỏi cô ấy.
Nữ nhân viên gật đầu: "Hắn để trên máy tính, nhưng chị không có biện pháp truy cập vào máy tính của hắn."
Tô Từ nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh: "Lục Chiết, anh có thể chứ?"
Lục Chiết đi đến trước một máy tính: "Là đàn ông thì không thể nói không thể."
* * *
Chú thích:
[1] Tích mệnh: Cố gắng sống để giữ gìn mạng sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT