Lúc rời khỏi cửa hàng máy tính, cô chỉ còn chút chống đỡ.
Lục Chiết nhìn cô một cái, đi đến tiệm đồ ăn vặt gần đó mua một lọ sữa chua: "Uống đi."
Tô Từ nhận lấy sữa chua, cắm ống hút rồi cái miệng nhỏ hút lên. Cô thu hồi lời nói Lục Chiết là thẳng nam.
Tiểu đáng thương còn rất cẩn thận.
"Lục Chiết, hiện tại chúng ta không phải trở về sao?" Tô Từ đi theo Lục Chiết, phía trước không phải đường trở về tiểu khu.
"Chỗ ở của tôi không có đồ dùng sinh hoạt cô có thể dùng."
Lục Chiết mang Tô Từ đi siêu thị, mua khăn lông, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dép lê.. Tất cả đều mua hết.
Tô Từ chưa từng đi mua ở chỗ thế này, cô cắn ống hút, ngoan ngoãn đi
theo bên cạnh Lục Chiết, nhìn hắn đẩy xe mua sắm, chậm rãi giúp cô chọn
lựa.
"Lục Chiết, em thích bàn chải đánh răng màu hồng nhạt."
"Cái ly muốn mua cái màu trắng kia ạ."
"Khăn lông muốn chọn loại mềm mại."
"Sữa tắm em muốn loại mùi hương mật đào."
"Đế của đôi dép lê này đủ mềm sao?"
* * *
Tô Từ chỉ động miệng, toàn bộ hành trình đều là Lục Chiết động tay.
Nhìn thiếu niên đứng trước kệ hàng, một tiếng cũng không nói, yên tĩnh
mà giúp cô chọn lựa dép lê, ống hút trong miệng Tô Từ bị cắn đến hoàn
toàn cong vẹo.
Tại sao cô lại có ảo giác chính mình thật ác độc, đang khi dễ tiểu đáng thương?
"Cô thử xem đôi này có thích hợp không." Lục Chiết chọn một đôi dép lê
màu hồng nhạt đế mềm, hắn đặt xuống mặt đất, bảo Tô Từ mang thử.
Tô Từ thử một chút, vừa lòng gật đầu: "Rất thoải mái."
"Ừ."
Lục Chiết bỏ dép lê vào trong xe mua sắm.
Từ siêu thị đi ra, hai tay Lục Chiết đều cầm đầy đồ vật, Tô Từ tự nhận
mình không phải người vô lương tâm: "Lục Chiết, để em giúp anh xách một
ít đi."
Nhìn bàn tay thiếu nữ duỗi lại đây, ngón tay tinh tế, đầu ngón tay lộ ra màu trắng hồng, tinh xảo đến mức một chút cũng không giống bàn tay có
thể làm được việc.
"Không cần." Lục Chiết cự tuyệt.
Tô Từ cũng không kiên trì. Từ trong cái túi trên tay Lục Chiết cô lấy ra một chai nước uống, cô vặn cái nắp ra, đưa miệng bình tới bên môi Lục
Chiết: "Để em giúp anh uống nước, môi anh khô lắm đấy."
Tô Từ cảm thấy, Lục Chiết cái gì cũng làm, nếu cô lại không làm gì, cô sẽ thực ghét bỏ chính mình.
Lục Chiết cũng không để Tô Từ giúp. Hắn buông túi trong tay xuống, nhận cái chai trong tay Tô Từ, liên tục uống hai ngụm.
Được rồi, lần cống hiến giá trị duy nhất của cô cũng bị bóc lột.
Lúc trở lại chỗ ở, bóng đêm đã tối đen, ánh trăng trên cao chỉ lộ ra nửa bên mặt.
Trong phòng ở ngoại trừ phòng của Lục Chiết, cũng chỉ có một gian phòng
để đồ linh tinh. Tối hôm qua Tô Từ đưa ra đề nghị ở lại, cô nguyện ý ở
trong phòng tạp vật.
Cô mở cửa phòng tạp vật, ấn chốt đèn xuống.
Cửa sổ bên trong đóng chặt, một cổ mùi mốc truyền đến. Ngoại trừ ghế dựa đã bị hư, còn có mấy thùng bìa cát-tông, ngoài ra cái gì cũng không có. Không gian nhỏ hẹp, so với phòng của Lục Chiết nhỏ hơn một nửa.
Tô Từ tính toán, phỏng chừng nơi này khó khăn lắm mới có thể để vừa một
cái giường đơn và một tủ quần áo nhỏ, muốn nhiều hơn liền không thể để
vừa nữa.
Cô một trận chua xót.
Bản thân cô ngoại trừ hai vạn ra thì không còn gì cả. Cho dù cô có đi
thuê nhà một lần nữa, thì cũng thuê không được bao nhiêu tháng.
Hơn nữa cô còn tiêu không ít tiền của Lục Chiết, đến lúc đó cô còn muốn trả tiền cho hắn nữa.
Tô Từ cảm thấy bản thân cần nghĩ cách kiếm tiền.
Tâm tắc mà rời khỏi phòng tạp vật, Tô Từ chuẩn bị quét dọn vệ sinh, đêm nay liền phải ngủ nơi này.
"Tôi đã trải khăn trải giường mới, gối đầu cũng đã đổi mới, cô ngủ phòng tôi đi." Lục Chiết từ trong phòng đi ra, nói với Tô Từ.
Tô Từ nhìn sang bên cạnh hắn, khăn trải giường màu xám xịt trên giường
đơn đã bị đổi đi, biến thành chăn đơn màu hồng nhạt, ngay cả gối đầu
cũng là cùng một bộ.
Đây là vừa rồi ở siêu thị, hắn giúp cô chọn.
"Vậy còn anh?" Tô Từ hỏi thiếu niên trước mặt.
"Đợi lát nữa tôi đi dọn dẹp phòng tạp vật."
Ý tứ rất rõ ràng, hắn ngủ ở phòng tạp vật.
Đầu quả tim của Tô Từ như bị cái gì nhẹ nhàng chọc một chút, cô trực
tiếp hỏi Lục Chiết: "Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy chứ? Thu
nhận em, mua quần áo, giày dép cho em, mua đồ dùng sinh hoạt cho em,
hiện tại còn nhường phòng của anh cho em. Lục Chiết, có phải anh thích
em hay không?"
Lục Chiết nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái: "Không phải. Là cô bắt tôi thu nhận cô."
"Cô cũng không cần nghĩ nhiều, lúc cô là con thỏ, tôi cũng mua cho cô
thức ăn cho thỏ với lồng sắt." Nói xong, Lục Chiết đi dọn dẹp phòng tạp
vật.
Tô Từ mím môi, cô hỏi Phú Quý: "Lục Chiết nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ, ở trong mắt anh ấy tôi vẫn là một con thỏ như cũ sao!"
Phú Quý: 【 Cho dù chủ nhân là con thỏ, cũng là con thỏ đáng yêu nhất thế giới! 】
Tô Từ: "Lăn!"
Phú Quý: 【 Tuân lệnh. 】
Sau khi tắm rửa xong, Tô Từ gõ cửa phòng tạp vật.
Rất nhanh, Lục Chiết mở cửa.
Phòng tạp vật đã được quét dọn sạch sẽ, cửa sổ cũng được mở ra, nhưng mùi vị trong phòng vẫn không dễ ngửi như cũ.
Tô Từ nhìn về phía bên trong, phát hiện ở giữa có một chiếc giường gấp,
chắc hẳn đêm nay Lục Chiết sẽ ngủ trên chiếc giường gấp này.
Trong lúc nhất thời, Tô Từ cảm thấy Lục Chiết càng thêm đáng thương.
"Nếu không hay là em ở đây đi?" Tuy rằng Tô Từ kiều khí, nhưng cô cảm thấy mình cũng không phải người không thể chịu khổ.
"Không cần."
Đối với Lục Chiết mà nói, ngủ ở nơi nào cũng giống nhau, đối với cái này hắn không có yêu cầu.
Khi còn nhỏ ở cô nhi viện, hai mươi mấy đứa trẻ chen chút trên một chiếc giường lớn. Mỗi người đều phải cực lực rụt thân mình lại, mới có chỗ để ngủ một chút. Ngủ giường gấp, cũng không phải chuyện vất vả gì.
Tô Từ ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh nhiễm chút ẩm ướt, nghiêm túc mà
liếc mắt đánh giá Lục Chiết một cái. Giây tiếp theo, cô tiến lên hai
bước, đầu ngón tay lôi kéo vạt áo của Lục Chiết.
"Lục Chiết, anh nên hôn em đi."
Lục Chiết: "Buổi chiều đã hôn hai lần."
Một lần chín giờ, một lần nữa mười giờ, tổng cộng là mười chín giờ, có thể giúp cô duy trì đến ngày mai.
Tô Từ mới tắm xong, trên người mặc váy ngủ mới mua, là một cái váy vải
cotton màu trắng. Vải dệt mềm mại dán vào làn da, trên làn váy thêu mấy
đóa hoa đáng yêu, khiến hơi thở thiếu nữ càng thêm dày đặc.
Cũng không biết có phải vừa rồi lúc tắm rửa nhiệt độ nước rất cao hay
không, da thịt lộ ra ngoài váy của Tô Từ có màu hồng nhợt nhạt.
Ngọn tóc mềm mại có chút ướt nhẹp, dán ở trước ngực.
Tô Từ trước mắt chính là tiểu yêu tinh câu nhân, nếu là nam nhân khác
nghe được Tô Từ mời hôn, chắc chắn đã sớm đáp ứng. Ai lại giống như Lục
Chiết sẽ từ chối cô.
Tô Từ mới không muốn nghe hắn. Theo cô mà nói, hôn môi càng nhiều càng tốt.
Đây là chuyện tốt có lợi cho cô, cũng có lợi cho hắn.
Càng nhiều càng tốt!
Tô Từ nhón mũi chân, chủ động hôn Lục Chiết.
Môi đỏ mềm mại trực tiếp dừng trên môi lạnh băng của thiếu niên.
Đáy mắt đen nhánh của Lục Chiết hiện lên kinh ngạc.
Tô Từ tham lam hôn hai cái, mắt thấy Lục Chiết đã hồi thần muốn duỗi tay đẩy cô ra, Tô Từ gấp đến độ một phen dùng tay bám lấy bả vai của Lục
Chiết, lại hôn thêm một cái.
Trước khi lui lại, hàm răng cô khẽ nhếch, khẽ cắn môi mỏng của thiếu niên.
Tô Từ cao hứng mà lui ra phía sau.
Cô nhìn Lục Chiết, có chút xấu xa hỏi hắn: "Có chút mặn. Lục Chiết, có phải em ăn luôn mồ hôi của anh hay không?"
Thời tiết mùa hè rất nóng, bên trong phòng tạp vật không thông gió, lại
càng thêm oi bức. Lục Chiết mới vừa quét dọn xong, trên người xác thật
có ra không ít mồ hôi.
Trong mắt thiếu nữ trước mặt ẩn giấu tia xấu xa.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết nhàn nhạt nhìn cô một cái, ngay trước mặt Tô Từ, đóng sập cửa lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT