Tô Từ nhíu mày: "Cậu ta thích gặp mưa thì cho cậu ta xối mưa. Cuộc sống
cũng không phải bộ phim thần tượng, cho dù cậu ta lâm bệnh, xối mưa
chết, tôi không thích cậu ta vẫn như cũ là không thích cậu ta. Nếu cậu
ta còn không đi, trực tiếp gọi điện thoại cho anh cả của cậu ta, bảo
người ép cậu ta rời đi, đừng làm phiền tôi ngủ."
"Tiểu thư.." Nghe được Tô Từ lạnh nhạt nói vậy, người hầu có chút khó tin.
"Đi đi, thất thần làm gì?" Tô Từ đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị nháo
tỉnh, giọng nói của cô cũng không quá ôn hòa: "Chị đem lời nói của em,
trực tiếp chuyển đạt cho Hà Nhĩ Minh, đừng lại dây dưa em."
"Được, tiểu thư." Người hầu không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng đi truyền đạt.
Mưa lớn như hạt đậu rơi trên người, khiến nhân sinh cũng đau.
Người hầu cầm ô che mưa, lặp lại những lời Tô Từ vừa nói cho Hà Nhĩ Minh một lần nữa, một chữ cũng không sót.
"Từ Từ thật đã nói vậy sao?" Trên mặt Hà Nhĩ Minh tất cả đều là nước mưa,
đôi mắt màu đỏ tươi cũng bị nước mưa làm cho mơ hồ: "Tôi ở trong mắt cô
ấy, sợ rằng chính là một cái chê cười đúng không?"
Người hầu không dám lên tiếng.
Lúc này, một chiếc xe ngừng ở cửa Tô gia.
Anh cả Hà cầm ô che mưa xuống xe, anh ta nhìn em trai mình nản lòng dựa vào cửa lớn, dầm mưa, anh ta đi lên trước: "A Minh, về nhà thôi."
Hai mắt men say của Hà Nhĩ Minh mờ mịt nhìn về phía anh cả mình, hắn ta ủy khuất khóc rống lên.
Hắn ta thừa nhận trước kia lúc bản thân mới gặp Tô Từ, xác thật là thấy sắc nảy lòng tham. Nhưng lớn lên đẹp là ưu điểm của cô, có ai nói qua,
thích một người không thể vì đối phương lớn lên xinh đẹp?
Dần dần, hắn ta không chỉ thích mặt cô, mà còn thích toàn bộ của cô.
Ngay cả khi cô hung dữ mắng hắn ta nhàm chán, bảo hắn ta lăn, hắn ta cũng thích.
Hà Nhĩ Minh ngồi trong xe, quần áo ướt dính vào người. Đêm mưa làm nhiệt
độ không khí có chút thấp, nhưng hắn ta như thể không cảm nhận được lạnh lẽo. Tùy ý và kiêu ngạo trên mặt rút đi, cả người mất mát lại tịch
liêu.
Bên trong ngực trống trơn.
Anh cả Hà bảo tài xế mở máy sưởi lên, anh ta nhìn em trai mình như mất hồn, cũng không nói thêm cái gì.
Từ nhỏ em trai anh ta lấy được đồ vật dễ như trở bàn tay quá nhiều, cũng
nên biết, trên thế giới không phải chuyện gì cũng có thể vừa lòng đẹp ý.
Em trai anh ta, nên trưởng thành.
* * *
Tô Từ cũng không biết, sau ngày hôm đó Hà Nhĩ Minh rời đi trong đêm mưa
thì sốt cao không ngừng, liên tục bị bệnh hơn một tuần mới tốt lên. Mà
thiếu niên ngày xưa kiêu ngạo kiệt ngạo như thể đã thay đổi thành một
người khác.
Hà Nhĩ Minh thế nào, Tô Từ căn bản sẽ không để ý tới, thành tích thi đại học của cô và Lục Chiết đã được công bố.
Tô phụ biết thành tích của con gái trước tiên, người thứ nhất ông gọi điện thoại chính là Lục Trầm: "Hôm nay tất cả thành tích thi đại học đã được công bố, con gái tôi là Trạng Nguyên lần này."
Tô phụ khoe khoang trước mặt Lục Trầm, chưa bao giờ cần quanh co lòng vòng.
Trước kia lúc con trai Lục Trầm bị bắt cóc, mỗi lần khi nghe Tô phụ khoe
khoang con mình, ông ấy đều á khẩu không trả lời được, bị chọc vào chỗ
đau trong tim, nhưng hiện tại không giống như vậy.
Lục Trầm dựa
vào lưng ghế, ông ấy cong mi, sắc mặt đắc ý nói với Tô phụ ở đầu bên kia điện thoại: "À, thật trùng hợp, con trai tôi cũng là Trạng Nguyên."
Giờ đã khác xưa. Không chỉ Tô Thịnh Quốc có thể khoe khoang con gái, ông ấy cũng có thể khoe khoang con trai.
"Tôi tính đến lúc đó sẽ thay con trai tôi chúc mừng." Lục Trầm tự đắc chuyển động ghế dựa: "Đúng rồi, con gái ông ghi danh đại học nào vậy?"
Tô phụ nhớ rõ lúc điều tra, từ nhỏ đến lớn thành tích của Lục Chiết đều
rất tốt. Hừ, thật quá tiện nghi cho hoa hồ ly Lục Trầm: "Làm sao? Ông
muốn lấy kinh nghiệm từ tôi hả?"
Lục Trầm cười đến mức còn giảo
hoạt hơn hồ ly: "Đúng đúng đúng, tôi không phải đã rất lâu không có kinh nghiệm làm cha sao? Hiện tại con trai thi đại học, tôi đương nhiên phải chọn lựa cho nó thật tốt."
Lục Trầm hạ thấp tư thái, thay con
trai tìm hiểu tình báo: "Ông nói một chút con gái ông ghi danh đại học
nào, ông chọn lựa khẳng định không có vấn đề, tôi chỉ tham khảo sơ sơ
thôi."
Tô phụ không hề phát hiện dụng ý của Lục Trầm, tâm tình
ông tốt, thuận thế trả lời vấn đề của Lục Trầm: "Con gái của tôi ghi
danh đại học B."
"Đại học B rất tốt, gần nhà, rất tiện." Trong mắt đào hoa của Lục Trầm tất cả đều là ý cười giảo hoạt.
Sau khi cắt đứt điện thoại, ông ấy gọi điện thoại cho vợ mình để tranh
công: "Nhã Nhã, anh nghe được Tô Từ báo danh đại học B, con trai chúng
ta cũng chọn đại học B đi.."
Tô Từ và Lục Chiết đã sớm hẹn sẽ
chọn cùng trường đại học. Sau khi cô nhìn thấy thành tích, một chút cũng không ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn chính là, cô lại liên tục nhận được
chuyển khoản từ cha mẹ và anh trai, nói là khen thưởng cho cô.
Cô phát hiện, người nhà mình động một xíu là đều thích đưa tiền cho cô.
Ngay cả Tiểu Thiên Tài và Tiểu Tô Ninh cũng móc tiền riêng của bọn chúng ra, tung ta tung tăng nhét vào tay cô một đống tiền mặt đỏ tươi, còn một
bên khen, chị gái thi tốt, đây là khen thưởng cho chị gái.
Hai cái củ cải nhỏ quả thực là đáng yêu quá mức thôi.
Giá trị sinh mệnh của anh trai Tô Trí Viễn còn một tháng, Tô Từ chỉ có thể
chờ đợi. Cũng trong lúc này, lần thứ hai thu hình tiết mục mỹ thực lại
đến rồi.
Người trong đoàn phim đều cho rằng Tô Từ trải qua một
lần bị mắng trên hot search, tâm tình cô sẽ không quá tốt. Nhưng mà, khi thấy sắc mặt thiếu nữ hồng nhuận, mắt đen có thần xuất hiện ở đoàn làm
phim, bọn họ mới biết bản thân nghĩ nhiều, hiển nhiên Tô Từ cũng không
để ý những chuyện trên mạng.
Trong phòng nghỉ của khách quý.
Quan Tĩnh thấy Tô Từ tiến vào, từ trong túi xách cô ta móc ra một cái bình nước, đi đến chỗ Tô Từ.
Trên gương mặt thanh tú và đoan chính của cô ta mang theo ý cười quan tâm:
"Tô Từ, gần đây thời tiết có chút khô nóng, ở nhà mình có nấu một ít
nước đường tuyết lê nhân nấm tuyết. Mình mang đến cho cậu một ít, cậu
muốn uống không?"
Tô Từ thấy vẻ mặt đối phương nóng bỏng, cô trực
tiếp cự tuyệt: "Không cần, tôi không cần." Quan Tĩnh cười buông bình
nước xuống, tiếp tục hỏi Tô Từ: "Đợi lát nữa khi thu hình tiết mục, mình có thể ngồi bên cạnh cậu được không?"
"Vì sao?" Lần trước, Quan Tĩnh không có đối với cô ân cần như vậy.
Quan Tĩnh giải thích nói: "Mình ngồi bên cạnh Nam Nghệ quá có cảm giác áp lực."
Tô Từ không đồng ý, lạnh lùng nói: "Vị trí khách quý là do đạo diễn an bài."
Quan Tĩnh cảm thấy không thú vị, chờ lúc Tạ Ngọc Mẫn trang điểm xong tiến
vào, cô ta nhỏ giọng nói với Tạ Ngọc Mẫn: "Cái đại tiểu thư Tô gia này
cũng thật cao ngạo. Vừa rồi mình cùng cô ta nói chuyện phiếm, còn muốn
chia cho cô ta một chút nước đường nấu rất ngon, nhưng cô ta cũng không
phản ứng lại mình."
Tuy rằng Tạ Ngọc Mẫn tiếp xúc với Tô Từ không nhiều lắm, nhưng cô ấy cảm thấy Tô Từ có ngạo khí của tiểu thư thiên
kim, lại không quá phô trương: "Khả năng là cậu và cô ấy không quen
thuộc."
Quan Tĩnh cắn môi, rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu sau, nhân viên công tác lại đây thông báo khách quý đã đến đông đủ, có thể bắt đầu thu hình.
Tần Thi Yên ở một phòng nghỉ khác đã trang điểm xong.
Lúc mới tiến vào phòng thu hình, vài vị khách quý ngửi thấy mùi thối trong phòng, theo bản năng dâng lên cảm giác buồn nôn.
"Thật thối quá." Quan Tĩnh che mũi lại, nhịn không được nói một câu.
Tần Thi Yên mới vừa tiến vào, ngửi được hương vị trong không khí, cô ta
chau mày, trong giọng nói mang theo ghét bỏ: "Đây là hương vị gì?" Cô ta "Ọe" một tiếng, nhịn không được, lại liên tục nôn vài tiếng.
Đây là muốn thối chết người sao?
Tạ Ngọc Mẫn đi phía sau còn tốt, cô ấy chỉ hít mũi một cái, nhưng Nam Nghệ ở một bên lại hít vào một hơi thật sâu: "Tôi lại cảm thấy rất thơm."
Anh ta bước vào.
Tô Từ đi ở cuối cùng, giữa mày tinh xảo nhíu lại, mạc danh, cô cảm thấy tổ tiết mục này đúng là tràn ngập thú vui kinh dị.
Cô không nói gì thêm, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Vài vị khách quý căn bản không biết, từ lúc họ bắt đầu bước vào phòng, phát sóng trực tiếp đã bắt đầu, toàn bộ phản ứng của họ đều bị lộ hết.
"Ha ha ha, có người đánh rắm ở trường quay sao? Mấy vị khách quý kia đều sắp bị thối đến hôn mê rồi."
"Chơi hay lắm, Tần Thi Yên cũng bị thối đến muốn nôn."
"Ôm Tiểu Yên nhà tôi một. Vì sao trong phòng thu lại thối như vậy? Chẳng lẽ là đạo diễn đánh rắm?"
"Mạnh dạn đoán vừa rồi có người ăn sầu riêng ở nhà?"
"Chỉ có tôi phát hiện, Tô Từ nhíu mày thôi cũng thật dễ nhìn, đây là tiên nữ gì thế?"
"Quái vật chỉnh dung tránh ra! Tiểu Yên nhà tôi mới là tiên nữ."
"Có phải tổ tiết mục chuẩn bị đồ vật thật thối gì đó hay không?"
Các dân mạng cảm thấy tò mò. Dù sao thì nhìn bộ dáng các vị khách quý bị thối đến sắp ngất xỉu, bọn họ cười như được mùa.
Tiếp theo, máy quay di chuyển theo khách quý, tới bàn ăn bên này, mọi người mới phát hiện, trên bàn cơm đã dọn đầy đồ ăn.
Đạo diễn ngồi ở vị trí chủ đạo, ông ta cười mở miệng: "Hôm nay chuẩn bị cho mấy cô cậu một ít đồ ăn đặc biệt. Người thích, sẽ rất thích ăn, người
không thích, sẽ cảm thấy rất khó ăn."
Đạo diễn cười bảo nhân viên công tác lấy đi những tấm che trên mâm đồ ăn, từng món ăn bại lộ trước
mặt mọi người, mà mùi hôi cũng càng nồng đậm.
Đạo diễn giới
thiệu: "Hôm nay chúng ta nếm thử đậu hũ thối đặc sắc, bún ốc, bí đao
thối, ruột già, cá quế thôi.. Đương nhiên, còn có vua của trái cây, sầu
riêng."
"Ha ha ha ha, tôi đã thấy bộ dáng các khách quý sống không còn gì luyến tiếc."
"Đừng nói thế chứ, tuy rằng mấy cái này nghe rất thối, nhưng ăn thì rất thơm."
"Tiểu Yên che miệng muốn nôn kìa, làm sao bây giờ, tâm thật đau."
"Có thể đừng để Tiểu Yên nhà chúng tôi ăn hay không? Cô ấy là một đại tiểu thư, khẳng định không quen ăn mấy thứ này."
"Tổ tiết mục chỉnh người quá! Tôi thấy Tiểu Yên bị thối đến chảy nước mắt. Thật chán ghét tổ tiết mục."
"Thích ăn thì ăn, khách quý khác có thể ăn, còn Tần Thi Yên cao quý thì không
thể ăn sao? Lần trước lúc Tô Từ không ăn thịt thỏ, thì lại bị đám fan
não tàn các người đuổi theo mắng chửi người ta giữ kẽ. Làm người đừng có [1] song tiêu."
"Đằng đó là fans Tô Từ chỉnh dung sao? Đằng đó
không biết thân phận của Tần Thi Yên à? Từ nhỏ cô ấy được kiều dưỡng mà
lớn ở Tô gia, chưa từng ăn qua mấy thứ này."
"Đúng vậy, Tiểu Yên chưa từng ăn qua mấy thứ này. Mọi người đều biết người chưa ăn qua đều cảm
thấy hương vị của đậu hũ thúi, bún ốc vô cùng ghê tởm, rất khó tiếp
nhận. Dựa vào cái gì mà dám lấy những người khác so với Tiểu Yên?"
"Đừng lấy Tô Từ so với Tiểu Yên được không? Ngay cả nốt ruồi son dưới đuôi
mắt của cô ta cũng là bắt chước Tiểu Yên nhà tôi, ghê tởm muốn chết."
* * *
Tô Từ cũng không biết bản thân lại lần nữa nằm không cũng trúng đạn. Cô
gắp lên một khối đậu hũ thối, đánh giá một chút, đen đen, thối thối, cô
cau mày, do dự cắn một ngụm.
* * *
Chú thích:
[1]
Song tiêu/Tiêu chuẩn kép: Thuật ngữ chỉ những người có những tiêu chuẩn
khác nhau để đánh giá con người, chẳng hạn như những người có những tiêu chuẩn khác nhau đối với bản thân và người khác (yêu cầu cao ở người
khác nhưng lại nhân nhượng với bản thân). (gmz88.com)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT