Hạ Lan Giác vốn dĩ tính toán theo phán đoán của bọn Tư Thần Diệu, trước ngụy trang thành người thường không có tu vi.
Nhưng thấy công kích của kẻ địch hướng về phía Tư Thần Diệu, Mộ Dung Lam bọn họ lại đều có vẻ vô cùng khẩn trương, Hạ Lan Giác vẫn là nhịn không được ra tay ngăn cản một chút.
Tư Thần Diệu chờ không thấy công kích trong dự đoán ngược lại còn không sao.
Những người khác rõ ràng nhìn thấy mấy phát đạn liên tiếp nổ tung ở vị trí lối ra của chiến hạm, nhưng mà giây tiếp theo lại đột nhiên tan thành mây khói, như thể bị một bàn tay to vô hình trực tiếp bóp nát.
Trong lúc nhất thời đều hoài nghi có phải hai mắt của mình xảy ra vấn đề hay không?
Nhìn cửa khoang chiến hạm nửa điểm dấu vết cũng không có, tên chỉ huy của địch quả thực muốn hoài nghi nhân sinh!
Cố tình cho dù là mắt người hay là dụng cụ dò xét, đều biểu hiện đợt công kích có thanh thế to lớn vừa rồi thật sự đã biến mất, một chút cặn cũng không lưu lại, như thể nó đi thẳng đến một không gian khác.
Mọi người trong lúc nhất thời đều cả kinh dừng lại động tác, sững sờ tại chỗ, vẫn là Tư Thần Diệu lên tiếng trước, hỏi Mộ Dung Lam tình huống, đồng thời còn thúc giục Chử Minh Hi gia tăng phá giải hệ thống của chiến hạm.
"Lần này thất bại khả năng còn có lần tiếp khác, đối phương sẽ không để ta dễ dàng trốn thoát đâu. Phải nắm chặt thời gian."
Tư Thần Diệu nhất thời cũng lý giải không được vừa rồi là chuyện như thế nào, nhưng lại không tự chủ được mà nghĩ tới Hạ Lan Giác.
Y có không ít thủ đoạn kỳ dị, đây cũng là một trong số đó sao?
Chiến sự khẩn cấp, Tư Thần Diệu cũng không có suy nghĩ quá nhiều, chỉ là âm thầm cảm thấy tiếp theo có lẽ sẽ không có phiền toái. Cho dù Chử Minh Hi không thể ngăn cản chiến hạm tự hủy, hắn cũng có thể kịp thời chạy thoát.
Đây chỉ là một chút trực giác, không có căn cứ gì, bởi vậy Tư Thần Diệu vẫn chỉ huy những người khác, thử yểm hộ hắn từ chiến hạm rút lui.
Kẻ địch phản ứng chậm hơn so với bọn hắn một chút, nhưng rất nhanh đã làm y chang như lời Tư Thần Diệu nói, tiếp tục nhằm vào hắn mà công kích, ngăn cản ý đồ tìm được đường sống trong chỗ chết của hắn.
Nhưng mà lúc này đây Mộ Dung Lam bọn họ đều đã có chuẩn bị, đối phương công kích sẽ không bằng lần trước.
Cuối cùng chỉ bắn hai phát về phía Tư Thần Diệu nhằm ngăn cản, mà bằng năng lực của Tư Thần Diệu, hoàn toàn có thể lông tóc vô thương thuận lợi thoát ra.
Bất quá không đợi hắn có động tác, hai phát đạn này lại giống như trước, không thể hiểu được mà biến mất.
Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn biến mất, chỉ là bị Hạ Lan Giác dùng linh lực đè ép thành bột phấn nhìn không thấy, ngay cả dùng dụng cụ cao cấp kiểm tra đo lường ngay lập tức cũng không nhìn thấy được.
Chặn lại hai lần công kích của đối phương, Hạ Lan Giác do dự một chút có nên trực tiếp giúp Tư Thần Diệu giải quyết những người này hay không?
Nhìn từ cường độ mà đối phương công kích, đại khái cũng chỉ là trình độ Hóa Thần, so với Hạ Lan Giác là Tán Tiên còn kém hai ba cấp ấy chứ, giải quyết thật ra cũng không khó.
Chính vì như vậy, khẳng định nhóm Tư Thần Diệu nghi ngờ càng nhiều, nhất định Hạ Lan Giác sẽ trở thành đối tượng đáng nghi nhất, muốn tiếp tục ngụy trang sẽ tương đối khó khăn.
Ở thời điểm Hạ Lan Giác do dự, Tư Thần Diệu đã thuận lợi rút lui khỏi chiến hạm, lại một lần nữa trực giác mách bảo có quan hệ với y.
Một lần có lẽ còn có thể không để trong lòng, nhưng đến lần thứ hai, hiển nhiên đây cũng không phải là trùng hợp ngoài ý muốn, Tư Thần Diệu hơi híp híp mắt, cảm thấy có thể thử một chút.
Kỳ thật cũng không cần hắn cố ý thử, kế tiếp những công kích đó hắn hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, nhưng tất cả đều không biết nguyên nhân mà biến mất, thoạt nhìn thật giống như Tư Thần Diệu có được cái không muốn người khác biết, giống như thủ đoạn loại bỏ từ xa mà không thể dò xét, công kích gì cũng không đến gần được bản thân.
"Oa! Này cũng quá khốc đi? Tôi cũng muốn! Lão đại? Sao anh làm được vậy?"
Ngay cả Chử Minh Tú cũng cảm thấy như vậy.
Hơn nữa dù cố ý công kích nhằm vào chính mình nhiều hay ít, những công kích đó đều biến mất ở vị trí đó hắn cảm giác được, ở tần suất tương đối cao sau hiện tượng kỳ lạ đó Tư Thần Diệu quả nhiên cảm nhận được một tia hơi thở quen thuộc như có như không.
Tuy rằng đây còn không thể hoàn toàn chứng thực chính là việc Hạ Lan Giác làm, nhưng cơ bản trong lòng Tư Thần Diệu đã có phán đoán.
Chuyện này tạm thời không thể để những người khác biết, Tư Thần Diệu nghĩ thầm.
Tuy rằng thoạt nhìn như vậy nhưng Hạ Lan Giác không phải phế vật cấp F, thậm chí còn cường đại hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, tựa hồ không ai có thể dễ dàng làm hại y, còn khiến người khác kính sợ và nịnh bợ.
Nhưng giá trị vũ lực cao hay thấp cũng không thể quyết định tất cả, Hạ Lan Giác hiển nhiên rất đơn thuần, một khi năng lực không gì sánh được của y bị tiết lộ ra ngoài, khó bảo đảm sẽ không bị người dụng tâm kín đáo lợi dụng.
Giá trị vũ lực cao nhất cũng luôn có hạn mức, mà nhân tâm lại âm u không có hạn cuối.
Tuy rằng đoàn lính đánh thuê đối với Tư Thần Diệu mà nói là đồng đội có thể tín nhiệm, nhưng nếu Hạ Lan Giác không muốn chủ động thể hiện năng lực của mình, mà bí mật cứu hắn, nói vậy bản thân y không tính lộ diện cũng không muốn cho những người khác biết.
Một khi đã như vậy, Tư Thần Diệu quyết định tạm thời không cho những người khác biết điểm này. Bao gồm chính hắn, cũng phải giả bộ như không biết gì, vì Hạ Lan Giác mới vừa gặp được bọn họ, đại khái còn chưa tín nhiệm hắn.
Đương nhiên, Hạ Lan Giác đối hắn khẳng định là càng coi trọng hơn một chút, vì đối phương chỉ chắn công kích cho một mình hắn, đối với Chử Minh Tú đang chiến đấu bên ngoài thì hoàn toàn ngó lơ.
"Ta cũng không biết, đại khái ta tương đối khiến cho người ta thích đi."
Tư Thần Diệu nói với Chử Minh Tú đang hâm mộ hắn.
"..."
Chử Minh Tú yên lặng nuốt xuống một ít đánh giá đại nghịch bất đạo đối với Thái Tử điện hạ, tự mình an ủi nói:
"Bỏ đi, vẫn là đánh kẻ địch có uy hiếp mới tận hứng."
Tuy rằng Hạ Lan Giác xác thật đối với Tư Thần Diệu coi trọng hơn một ít, nhưng trên thực tế y chỉ che chở Tư Thần Diệu là bởi vì tu vi của Tư Thần Diệu có khả năng không quá tốt, mà Chử Minh Tú đã là Nguyên Anh kỳ hoàn toàn có thể tự mình ứng phó những kẻ địch đó.
Hạ Lan Giác cũng không biết Tư Thần Diệu nhận định y nặng bên này nhẹ bên kia, chỉ thấy những kẻ địch đó công kích đều hướng về phía Tư Thần Diệu mà Tư Thần Diệu lại "Không thể nào trốn", hơi do dự mới quyết định, tính trực tiếp giúp bọn hắn giải quyết kẻ địch.
Hạ Lan Giác đã quan sát qua, chủ lực của đối phương chính là chiếc tàu chiến hạm kia, hơn nữa còn có mấy chục chiếc cơ giáp.
Mấy thứ này tuy rằng không mang theo linh lực mà có thể phát ra công kích tương đương với cấp bậc Nguyên Anh thậm chí Hóa Thần, nhưng đối với Hạ Lan Giác mà nói vẫn vô cùng yếu ớt, tựa như cái căn cứ ngầm trên tinh cầu X-36 kia, có thể huỷ hoại dễ dàng.
Hạ Lan Giác cũng không tính đem kẻ địch giết chết, y thấy Chử Minh Tú bọn họ tuy rằng đều có tu vi, nhưng chiến đấu hoàn toàn không cần linh lực, chỉ dùng những vũ khí không mang theo linh lực, vậy y chỉ cần đem những vũ khí mà đối phương dùng đều phá hư, nói vậy bọn họ sẽ trực tiếp đánh mất sức chiến đấu.
Hạ Lan Giác nghĩ như vậy liền trực tiếp động thủ.
Cùng lúc đó, chỉ còn vài giây nữa trong thời gian đếm ngược là chiến hạm tự hủy diệt.
Chử Minh Hi thần kinh căng thẳng phải liều mạng phá giải các lớp bảo vệ hệ thống của chiến hạm, cũng đã tới thời điểm cuối cùng.
Tuy Tư Thần Diệu đã thuận lợi rút lui, nhưng nếu không thể ngăn cản chiến hạm tự hủy, bọn họ vẫn sẽ tổn thất rất nhiều thông tin chưa lấy được.
"Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!"
Trước mắt Chử Minh Hi vô vàn số liệu nhanh chóng xẹt qua, đang mở khóa cuối cùng, trong miệng nhịn không được mãi nhắc nhở bản thân nhanh lên.
"Xong!"
Ở thời điểm một phần mười giây đồng hồ đếm ngược màu đỏ về đến số 0, Chử Minh Hi rốt cuộc cũng đuổi kịp thao tác khó khăn đến cực hạn, trước tình hình nguy hiểm đã ngăn chặn được chiến hạm tự hủy.
"Bùm!"
Chử Minh Hi đang muốn thở phào một hơi nhưng đột nhiên nghe được một tiếng nổ mạnh vang lên, tức khắc tim hắn chợt thắt lại:
"Tại sao vẫn nổ, mình rõ ràng đã đuổi kịp rồi mà? Chẳng lẽ đồng hồ đếm số của hệ thống chiến hạm kia bị hỏng?"
Nhưng mà xác nhận lại tình huống thì Chử Minh Hi mới phát hiện, cũng không phải hắn không đuổi kịp mà là một tàu chiến hạm khác của địch ngay lúc này lại đột nhiên bị nổ..
Mọi người trợn mắt há mồm..
Tuy không giống lúc trước, một con thuyền thắng được là vì lẻn vào đánh bất ngờ, còn lại chiếc chiến hạm này cho dù hỏa lực hay sức chiến đấu thì cũng thắng phi thuyền của bọn họ.
Hơn nữa thao tác và chỉ huy, cùng với những nhân tố khác tổng hợp lại, chiến hạm của địch khẳng định cũng sẽ thua, nhưng không ai có thể nghĩ đến, còn chưa động thủ đã nhìn thấy đối phương trực tiếp nổ tung.
Phản ứng đầu tiên của địch cũng tưởng động tĩnh kia là chiến hạm tự hủy, kết quả phát hiện chính động cơ và hỏa lực của bọn họ nổ tung, tức khắc đều ngu người luôn.
Hơn nữa không chỉ như thế, một đám cơ giáp chiến sĩ cũng bắn ra tia lửa nhỏ cùng lúc, nguồn năng lượng cung cấp bị hao tổn, hiển nhiên là không thể động đậy được nữa.
"Chuyện này.. Chuyện này cũng không phải là vì lão đại làm cho người ta thích thật đó chứ?"
Mộ Dung Lam thấy một màn như vậy miệng thiếu chút nữa khép không được, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, giọng nói khô khốc.
Tư Thần Diệu cũng ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã đoán được đại khái lại là bút tích của Hạ Lan Giác, trong lúc nhất thời tâm tình cũng có chút phức tạp.
Còn tưởng rằng nhặt về chỉ là tiểu gia hỏa thú vị, không nghĩ tới trên thực tế lại là đại sát khí?
Nghĩ đến "Đại sát khí" này lúc trước còn ngoan ngoãn để mình nhéo mặt, Tư Thần Diệu dừng một chút, không chỉ không sợ mà còn cảm thấy thỏa mãn, thậm chí còn có chút đắc ý.
Bảo bối tốt như vậy, thật là càng ngày hắn càng muốn giấu đi.
Có chiêu thức ấy của Hạ Lan Giác, Tư Thần Diệu bọn họ tất nhiên không đánh mà thắng đem kẻ địch bắt làm tù binh, hai chiếc chiến hạm cũng trở thành chiến lợi phẩm, bên mình không chút tổn thất gì.
Kẻ địch còn lại cơ hồ muốn tức hộc máu, vội vàng gửi tin tức cảnh báo cho cấp trên trước khi bị Tư Thần Diệu một lưới bắt hết, những tư liệu linh tinh cũng chưa kịp huỷ đi đã trực tiếp rơi vào tay Tư Thần Diệu.
Tuy trận chiến này thắng được nhẹ nhàng, nhưng Tư Thần Diệu vẫn rất cẩn thận, nói với đồng đội kế tiếp khi thu thập chiến cuộc tiếp tục phải chú ý, không thể tiết lộ bất cứ tin tức gì về bọn hắn.
Lần này tù binh so với trong căn cứ ngầm kia còn nhiều hơn, Tư Thần Diệu cũng không có khả năng đem bọn họ đều bắt lên phi thuyền, đặc biệt là hai chiếc chiến hạm, tuy rằng khó có được, nhưng bọn hắn cũng không tiện mang đi.
Tin tức lúc trước bọn họ gửi đi, đội ngũ điều tra phía chính phủ có lẽ rất nhanh sẽ tới, bọn hắn không muốn đụng phải nên không thể dừng lại thời gian quá lâu.
Bởi vậy Tư Thần Diệu bảo Chử Minh Hi chỉ chép tất cả dữ liệu trên chiến hạm, Lộ Bách an bài robot tận lực dỡ bỏ thứ có thể sử dụng trên chiến hạm địch vận chuyển lên phi thuyền, lại bắt hạm trưởng chỉ huy thẩm vấn một phen.
Đối phương cũng không chịu dễ dàng nói ra, Mộ Dung Lam dùng chút thủ đoạn, cũng chỉ hỏi ra nơi bọn họ đóng quân và phương thức liên hệ.
Bất quá khi Tư Thần Diệu thử liên hệ với cấp trên của bọn họ thì phát hiện đối phương đã đóng kênh liên lạc, hiển nhiên là nhận được cảnh báo, quyết tâm tạm thời từ bỏ hai chiếc chiến hạm này để tránh bại lộ.
Thời gian không nhiều lắm, đại khái có thể hốt được đều hốt sạch sẽ, Tư Thần Diệu dùng một ít đạn gây mê làm choáng váng những người này, xóa sạch mọi dấu vết, sau đó tùy ý để hai chiếc chiến hạm không thể động ở chỗ này, mang theo thu hoạch phong phú nhanh chóng rời đi.
Thẳng đến khi mọi thứ kết thúc, ngoại trừ Tư Thần Diệu ra thì thành viên của nhóm lính đánh thuê đối với trận chiến này đều mờ mịt.
Đến tột cùng là người hay là vật gì sẽ cảm thấy thích Tư Thần Diệu cái tên sát tinh này còn giúp bọn họ chiến thắng vậy hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT