Editor: AmiLee

Tư Thần Diệu nhìn Thập Thất tải xuống hình ảnh, thần sắc hơi trầm mặc trong chốc lát, nói rõ ràng với Thập Thất có chút hưng phấn:

"Về chuyện của y trước cứ tiếp tục chú ý, nhưng tạm thời đừng để cho những người khác biết, cũng không cần nhúng tay."

Tuy rằng sớm đã biết trên người Hạ Lan Giác không đơn giản, nhưng cảnh tượng được Thập Thất quay lại vẫn vượt qua phỏng đoán của Tư Thần Diệu.

Theo như hắn quan sát, đối với các loại máy móc cùng trí năng, Hạ Lan Giác trước sau đều có vẻ mờ mịt và xa lạ, thậm chí trong phòng bị theo dõi cũng chưa ý thức được.

Thoạt nhìn thực sự rất giống chủng tộc nguyên thủy có nền khoa học kỹ thuật chưa phát triển. Nhưng nếu con thú cưng mèo cam mập không phải làm bằng máy móc trí năng mà nói, nó đột nhiên xuất hiện thực sự sẽ khiến người ta kinh ngạc.

Đế quốc hiện tại đã có kỹ thuật không gian trữ vật, tuy nhiên giá trị chế tạo quý hiếm khó có thể phổ cập, nhưng đã có một ít lính đặc chủng tác chiến cùng tầng lớp quyền quý có thể dùng tới tùy thân mang theo nút cơ giáp không gian.

Nhưng dù vậy, có thể đặt vật còn sống trong không gian đối với khoa học kỹ thuật hiện tại của nhân loại mà nói đó là giấc mơ xa xôi không thể với tới.

Mà trên tay Hạ Lan Giác, tựa hồ đã có kỹ thuật đáng sợ như vậy. So với cậu dùng thuốc cứu mười mấy người kia còn chọc nhiều người chú ý hơn.

Nếu đã biết điểm này, những người khác trong đoàn lính đánh thuê đối với Hạ Lan Giác tất nhiên sẽ có cái nhìn càng thêm phức tạp và đề phòng.

Hạ Lan Giác phỏng chừng khó có thể giống như suy nghĩ của Tư Thần Diệu mà ở lại bên cạnh làm một "Linh vật" có ích đối với thân thể hắn.

Nếu bọn họ khăng khăng truy cứu, nói không chừng còn sẽ bùng nổ xung đột với Hạ Lan Giác.

Vì thế Tư Thần Diệu suy xét trong chớp mắt liền chuẩn bị đem việc này cứ giấu trước đã. Hạ Lan Giác chỉ khi ở một mình mới đem mèo thả ra, nói vậy cũng đã tính toán như thế này.

Mặc dù Thập Thất là phi thuyền của đoàn lính đánh thuê nhưng nó thật sự chỉ thuộc về một mình Tư Thần Diệu, còn các thành viên khác là bạn đồng hành của nó chứ không phải chủ nhân.

Vì vậy sau khi được Tư Thần Diệu giải thích, mặc dù Thập Thất còn muốn thảo luận về câu hỏi "Hạ Lan Giác có phải nuôi mèo yêu không?" nhưng nó lại thành thật im lặng. Trong khi giữ bí mật nó lại càng nhiệt tình hơn với chuyện quan sát Hạ Lan Giác.

"Ngươi có chắc đây không phải Tiên giới không?"

Đại Hoàng ngồi nghiêm trang trên nóc tủ sách và nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Giác. Nó khá béo và nặng nên có vẻ khó đi lại trong hoàn cảnh hiện tại.

Hạ Lan Giác:

"Chắc không phải, những người ở đây tu vi rất thấp.. và dường như họ không thể nhìn thấy tu vi thật sự của ta".

Đại Hoàng lắc lắc cái đuôi một cái rồi nói:

"Tiên giới không nhất thiết là phải có tu vi cao. Nếu bọn họ đang giả vờ thì sao?"

Lúc này Đại Hoàng dùng đuôi đập mạnh vào tường, thu hút sự chú ý như một cây thước dạy học rồi trừng mắt nhìn Hạ Lan Giác.

"Sao ngươi vẫn luôn ngây thơ như vậy? Không biết đối phương là ai mà dám vào pháp khí của bọn họ!"

Hạ Lan Giác giải thích cho bản thân:

"Ta đã thử rồi, họ tu vi không cao. Ta cảm thấy không nguy hiểm gì. Vì khí chất của anh ta rất thuần khiết vậy nên đó là một người tốt."

Ở trên người Tư Thần Diệu có một tia nguy hiểm cũng giống như không có nguy hiểm gì.

"Vậy cũng không thể thiếu cảnh giác được."

Đại Hoàng ngay lập tức từ kệ sách nhảy xuống giường, nó lo âu bước đi qua lại trên cái giường mềm mại, tiếp tục nhắc nhở Hạ Lan Giác:

"Tuy nói trực giác của ngươi không sai, nhưng nói không trừng nơi này là Tiên giới, trực giác của ngươi có khả năng cũng không còn hữu dụng nữa. Tuỳ tiện đi cùng người xa lạ không biết nông sâu là quá mạo hiểm. Lúc trước không phải ngươi không thích cùng người khác tiếp xúc à, tại sao lần này lại nguyện ý?

" Lần này không giống mà. "

Hạ Lan Giác nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trước kia y cả ngày đều ngốc ở trong động phủ tu luyện, hiếm khi đi ra ngoài.

Trên người y có dị bảo bởi vậy hành sự diệu thấp, nếu ngẫu nhiên đi ra ngoài thì những người đó sẽ chủ động sáp lại để kiếm lợi hoặc lừa gạt y hoặc coi y như một tên ngốc, thấy y đơn thuần nên dễ lừa gạt.

Hạ Lan Giác vốn không giỏi cùng người khác giao tiếp bởi vậy nên càng không muốn tiếp xúc với người khác.

Tuy nhiên cũng có vài người y cảm thấy không tệ lắm, thấy y là người lãnh đạm không muốn tiếp xúc tự nhiên cũng không chủ động sáp tới, chỉ hơi khách sáo một chút thôi.

Hạ Lan Giác cũng ngại ngùng chủ động kết bạn với người khác, càng không thích nói chuyện phiếm bởi vậy trước sau y không có bằng hữu thâm giao.

Nhưng hiện giờ, người nơi này không biết tu vi của Hạ Lan Giác hơn quá xa bọn họ, cũng không cảm thấy y lãnh đạm xa xách, bởi vậy Tư Thần Diệu vừa mới gặp mặt đã không cố kỵ mà động tay động chân với y.

Bởi vì trên người Tư Thần Diệu không có hơi thở xấu xa, Hạ Lan Giác cũng không quá phản cảm còn có chút mới lạ. Đây là việc mà trước khi phi thăng y chưa từng được trải nghiệm qua.

Đương nhiên càng quan trọng hơn là, giữa y và Tư Thần Diệu có tồn tại mối liên hệ nào đó, làm nội tâm Hạ Lan Giác có cảm giác thân thiết đối với Tư Thần Diệu, tâm phòng bị tự nhiên cũng ít hơn.

Thậm chí còn chủ động muốn ở cùng đối phương, tất nhiên đối với đề nghị của đối phương cũng không có gì là không vui.

Hạ Lan Giác cảm thấy muốn cẩn thận miêu tả cảm giác của y đối với Tư Thần Diệu lại có chút nói không nên lời, có vẻ y vẫn còn rất ngây thơ và không hiểu lòng người.

Hơn nữa đối với điều mà Đại Hoàng nói, hơn phân nửa lý giải không được loại cảm giác này, bởi vậy y chỉ nói cảm thấy cùng đối phương có mối liên hệ nào đó, nói không chừng Tư Thần Diệu là thân nhân của y.

Đại Hoàng tuy rằng hiện giờ được coi như người nhà của Hạ Lan Giác, thậm chí còn có thể quở trách Hạ Lan Giác, nhưng kỳ thật ngay từ đầu chỉ là con rối linh lực được Hạ Lan Giác chế tạo ra, ngay cả linh trí cũng không có.

Hạ Lan Giác sau khi được gia gia nhận nuôi, đã từng nuôi một con mèo tên Đại Hoàng, nhưng nuôi không bao lâu, con mèo kia đã không thấy tăm hơi, cũng không biết là bỏ đi hay là bị người khác bắt mất.

Sau khi gia gia mất, một mình Hạ Lan Giác thật sự là rất tịch mịch, nên tự mình làm một con rối linh lực hình dạng mèo, vẫn kêu nó là Đại Hoàng.

Tuy lúc đầu Đại Hoàng vừa ngốc lại vừa xấu, không có linh trí không biết nói, không có da lông giống thật, chỉ có thể cứng đờ mà đi qua đi lại, thậm chí còn không thể leo trèo.

Nhưng sau đó Hạ Lan Giác từ từ tìm kiếm tài liệu, giúp Đại Hoàng cải tiến và nâng cấp không chỉ đem nó dần dần làm giống như mèo thật, còn dùng một ít tài liệu cực kỳ quý hiếm đã hình thành giống như linh trí bỏ vào, làm cho con rối linh lực chậm rãi có linh trí.

Từ đây, Đại Hoàng mới xem như chân chính trở thành người nhà cùng Hạ Lan Giác sống nương tựa lẫn nhau, thậm chí còn tự cho mình là trưởng bối của Hạ Lan Giác, thường xuyên than thở hận sắt không thành thép khi Hạ Lan Giác lười nhác và quá mức đơn thuần.

Đại Hoàng và Hạ Lan Giác sống nương tựa lẫn nhau vài thập niên, từ lâu đã lĩnh hội tình thân, nhưng nó dù sao cũng là linh trí do thiên địa hình thành, lại vẫn luôn chỉ đi theo bên người Hạ Lan Giác, đối với mẫu quan sát quần thể nhân loại quá ít.

Bởi vậy nó hiểu được ý tưởng đơn giản của Hạ Lan Giác, nhưng nó không hiểu rõ một số tình cảm phức tạp của nhân loại.

Cảm giác của Hạ Lan Giác đối với Tư Thần Diệu khá phức tạp, còn có một chút chột dạ và sợ hãi không phải tiêu cực, nhưng Hạ Lan Giác lo lắng đem những chuyện đó nói đúng sự thật cho Đại Hoàng, sẽ làm Đại Hoàng nhận định là Tư Thần Diệu có hại đối với y, bởi vậy Hạ Lan Giác đã che giấu, chỉ nói cùng đối phương quan hệ chặt chẽ, có cảm giác thân thiết.

Tuy Đại Hoàng tự cho mình là trưởng bối của Hạ Lan Giác, nhưng kinh nghiệm thực tế lại không nhiều hơn so với Hạ Lan Giác, nghe xong Hạ Lan Giác nói, nó nhăn khuôn mặt lông xù như bánh tráng nướng ở trên giường vung vẩy cái đuôi vài vòng, vẫn là nghĩ không ra cách giải thích hợp lý và xử lý biện pháp đặc biệt này, cuối cùng chỉ có thể nghiêm túc mà dặn dò Hạ Lan Giác:

" Cho dù anh ta có khả năng là quan hệ thân thích với ngươi, nhưng mà vừa mới nhận thức, vẫn nên cảnh giác một chút. Chúng ta trước kia nghe những chuyện bát quái đó, bị bạn bè thân thích phản bội cũng không ít. "

" Ta sẽ chú ý. "

Hạ Lan Giác đáp, tiếp theo lại hỏi Đại Hoàng:

" Ta không đến được Tiên giới, mi không cảm thấy mất hứng sao? "

Đại Hoàng nghe vậy dừng một chút, tiếp theo nhảy vào trong lòng ngực Hạ Lan Giác, cọ cọ cậu:

" Kỳ thật nhìn ngươi ở trong hư không tìm không thấy đường ra, ta đã cảm thấy chắc không đến được Tiên giới rồi. Ngươi luyện cái Phá Không Đan kia cũng không đáng tin cậy mấy, ta lo lắng ngươi ăn vào không chỉ vô dụng mà còn có hại. Tuy rằng ở trong tiểu động thiên cảm ứng được ngươi hẳn là không nguy hiểm gì, nhưng vẫn luôn chờ ngươi thả ra ngoài, vẫn sợ xảy ra chuyện gì đó khiến ngươi còn bị nhốt ở trong hư không. Hiện tại có thể từ trong hư không ra tới, cũng không có việc gì, đã tốt lắm rồi. "

Hạ Lan Giác trong lòng ấm áp, ôm mèo cam vuốt lông.

" Hơn nữa nếu ngươi cùng người nơi này có liên hệ, nói không chừng chính là bởi vì cái này mới đến thế giới này. Nếu nói như vậy, vẫn nên ở lại nơi này trước làm rõ tình huống rồi tính tiếp, miễn cho về sau lúc muốn đi Tiên giới, lại đi sai chỗ. "

Đại Hoàng lại nói với Hạ Lan Giác.

Hạ Lan Giác đã không còn ý muốn đi Tiên giới nữa, nghe vậy có chút chột dạ mà đổi đề tài:

" Con rối nơi này giống như đều không mang theo linh lực, hơn nữa cũng không biết có con mèo nào giống như mi hay không. Bọn họ hiện tại còn không biết ta từ thế giới khác phi thăng lại đây, nếu không mi ở lại trong tiểu động thiên đi nha? "

Đại Hoàng kỳ thật còn muốn cảm thụ một chút thế giới mới, nhưng vì Hạ Lan Giác mà suy xét, vẫn nên thành thật mà trở về tiểu động thiên.

Nói chuyện với Đại Hoàng xong, Hạ Lan Giác một bên chậm rãi tự hỏi, một bên tiếp tục xem phim hoạt hình.

Tư Thần Diệu bởi vì chuyện của Hạ Lan Giác mà trì hoãn trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã đem tâm tư đặt lên trên việc thẩm vấn bọn đạo tặc tinh tế.

Mộ Dung Lam lần này quả nhiên hiệu suất rất cao, rất nhanh đã đào ra không ít tin tức để báo cáo cho Tư Thần Diệu:

" Người phía sau màn rất cẩn thận, bọn đạo tặc tinh tế biết đến cũng không nhiều lắm. Bọn họ chỉ biết mình là bị an bài tới nơi này lấy quặng, cứ cách một đoạn thời gian sẽ có phi thuyền lại đây vận chuyển tiếp viện, đồng thời đem đồ khai thác ra chở đi.

Đối phương chủ động liên hệ, căn cứ này không có biện pháp liên lạc với đối phương, hoàn toàn cắt đứt đường dây thông tin khoa học kỹ thuật, chỉ có thể chờ phi thuyền bên kia lại đây mới có thể trao đổi tin tức. "

" Thứ duy nhất có thể sử dụng chính là một cái thiết bị khẩn cấp, chỉ khi ở căn cứ phát sinh vấn đề nghiêm trọng mới có thể hướng bên kia gửi tín hiệu cầu cứu, chờ đối phương lại đây. "

Mộ Dung Lam biểu tình có điểm ngưng trọng:

" Bọn đạo tặc tinh tế nói lúc trước không gian phát sinh chấn động kịch liệt, bọn họ đã gửi đi tín hiệu cầu cứu. Nói cách khác.. "

" Nói cách khác, người phía sau màn có khả năng đã phái quân cứu viện tới? "

Tư Thần Diệu nhanh chóng nói tiếp:

" Bên kia phái người lại đây thời gian và chu kỳ là bao lâu? "

Mộ Dung Lam nhanh chóng trả lời:

" Chu kỳ là hai tháng một lần, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ khẩn cấp xin giúp đỡ, không biết đối phương phải tốn thời gian bao lâu để đến đây. "

Tư Thần Diệu nghe vậy thì trầm ngâm, Mộ Dung Lam hỏi:

" Lấy lượng vũ khí đối phương giấu ở nơi này, phái quân cứu viện lại đây chỉ sợ quy mô không nhỏ, chúng ta hiện tại chỉ có vài người, nếu không thì rời đi trước, miễn cho đụng phải bọn họ? "

Mộ Dung Lam là vì sự an toàn, rốt cuộc bọn họ bên ngoài cũng chỉ là đoàn lính đánh thuê loại nhỏ có sáu thành viên, mặc dù che giấu thực lực rất mạnh, có thể so với một số lượng lớn quân đội.

Bất quá giây tiếp theo Tư Thần Diệu lại lắc lắc đầu:

" Không vội, trước đem đồ vật cần tìm đào ra hết đã, đợi chút đổi lộ trình, không nhất định sẽ đụng tới bọn họ. Chờ chúng ta vừa đi, sẽ đem tin tức gửi qua cho quân đội. "

Mộ Dung Lam sửng sốt:

" Gửi cho quân đội? Vậy chẳng phải là rút dây động rừng sao? "

Tư Thần Diệu nói:

" Đạo tặc tinh tế nếu đã sớm gửi tín hiệu, cũng đã rút dây động rừng, không bằng dứt khoát đem nước quấy đục thêm một chút, nhìn xem nước đục có thể bắt được cá không? "

" Tốc độ nhanh lên, đem đồ vật cần tìm đều đào ra. Trước thông báo cho người của chúng ta, đem những tên đó trông coi kỹ, xem bọn họ có cái động tác nhỏ gì."

Tư Thần Diệu mệnh lệnh nói.

Bên ngoài khu F, hai chiếc chiến hạm loại nhỏ chứa đầy vũ khí tối tân và nhân viên võ trang, đang không tiếng động nhanh chóng đi tới hướng tinh cầu X-36, vỏ kim loại lạnh băng phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo đầy nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play