Tiết mục này quá đặc sắc! Chắc chắn sẽ xếp số đầu tiên.
Trái tim vừa buông xuống của chị Hạ lại nảy lên, vừa rồi trưởng thành thế cơ mà?
Sao bây giờ lại bồng bột như thế?
Nếu diễn không xong, coi như sự nghiệp đã không còn cách cứu vãn.
Trên ghế cố vấn, Từ Chấn nhìn Trương Dung híp mắt cười, chẳng rõ anh ta đang nghĩ gì.
Vương Tuyền nghi ngờ nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tạ Giai Kì cười vỗ tay "Chayo, diễn tốt nhé"
Trương Dung hơi sửng sốt, gật đầu nhẹ, bước xuống ghế, tiến về phía sân khấu.
Nhiếp ảnh gia ngồi trong xe, máy quay theo suốt hành trình, từ vóc dáng mảnh mai đến cận cảnh gương mặt thanh tú của Trương Dung đều được ghi lại trong máy ảnh.
Đến giữa sân khấu, Trương Dung nhìn Hạ Mộng Di mặt đang tái nhợt, thấp thỏm.
Không nói gì thêm anh quay lại nói với đạo diễn "Chuẩn bị một bộ trang phục và bộ tóc giả"
Đạo diễn không chút do dự, lập tức cho người chuẩn bị.
Quay lại nhìn Lưu Thanh Tuyền, đóng vai Lý thiếu gia, Trương Dung nhìn từ trên xuống dưới.
Lưu Thanh Tuyền có chút chột dạ, hắn cũng đã từng nghe tới Trương Dung, bây giờ phải đối mặt với tiểu thịt tươi, không khỏi có chút thấp thỏm.
Ngàn vạn lần đừng làm liên lụy đến tôi!
Nếu đắc tội đạo diễn Trần Qua, hắn ta không còn cách nào có thể lăn lội trong cái giới này.
Đối chiếu kí ức của mình, Trương Dung nhớ lại thông tin của anh ta.
Lưu Thanh Tuyền cũng là một thực tập sinh, kí hợp đồng với công ty cỡ vừa, xuất đạo được hơn một năm.
Về các phương diện đều kém xa Trương Dung, nhưng trong công ty anh ta vẫn là một hạt giống tốt.
Công ty cử anh ta tham gia chương trình tạp kĩ này, hiển nhiên là muốn hắn có cảm giác tồn tại.
Đáng giá về kĩ năng diễn xuất vừa rồi của anh ta thì quả là đáng kể, không phải không có điểm đáng khen.
Suy nghĩ một chút, Trương Dung nói với hắn "Tẹo nữa nhớ giúp tôi".
Lưu Thanh Tuyền sửng sốt, trong tiềm thức gật đầu đồng ý.
Nhưng ngay lập tức hối hận.
Ây, sao tôi phải hứa với anh ta?
Gặp phiền phức cũng không biết trốn, sao lại ngốc thế chứ.
Nhưng Lưu Thanh Tuyền đã hứa, không có cách nào đổi ý được, chỉ có thể đứng ảo não ở một bên, cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình.
"Tôi nói với anh về cốt truyện nhé, chú ý lắng nghe"
Trong lúc chờ đợi đội hóa trang lấy trang phục, Trương Dung gọi Lưu Thanh Tuyền lại nói cho anh ta biết cần đóng những gì.
Trương Dung không có ý định đóng phiên bản gốc, anh muốn tháy đổi hoàn toàn kịch bản.
"Anh vẫn là Lý thiếu gia, cùng Như Yên bỏ trốn, sống cùng nhau. Sau khi cùng chung sống, kinh tế bị bóp chết, hơn nữa anh ta còn nhiễm thuốc phiện, khiến cho càng ngày càng túng quẫn.
Anh ta muốn đến nhà hát Opera để học và kiếm chút tiền. Anh đã vất vả hầu hạ sư phụ, bưng trà rót nước, bóp eo đấm chân, chả khác gì người ở.
Khi Lý gia biết chuyện, họ đã đến rạp, nhìn thấy anh ta thì vô cùng tức giận, bắt anh về ngay lập tức, Lý thiếu gia do dự.
Như Yến ý thức được, họ chưa yêu nhau được bao lâu đã phải chia xa, cô không chịu khuất phục trước số phận và chiến đấu đến cùng. Như Yên quyết định sẽ uống nha phiến cùng Lý thiếu gia kết thúc cuộc đời, nhưng anh ta lại sợ hãi.
Như Yên nuốt chửng nha phiến và chết, Lý thiếu gia lén nôn ra, được cứu sống."
Trương Dung nói về cảnh này này, tâm trạng cũng dần tốt hơn.
Anh cảm giác như được quay trở lại những cảnh quay quen thuộc trước đây.
Cốt truyện anh vừa kể truyền đến tai khán giả qua loa phóng thanh, càng nghe khán giả càng bối rối. Câu chuyện về cơ bản có khác gì so với phiên bản gốc?
Lý thiếu gia không chết, nhưng Như Yên lại chết?
Như Yên đợi Lý thiếu gia năm mươi năm trên đường Hoàng Tuyền, lại vẫn đến tìm hắn?
Đây có phải một bộ phim hoàn toàn khác?
Bất quá, nghe có vẻ thú vị hơn bản gốc.
Trên ghế cố vấn, Tạ Giai Kì chống tay lên má, chăm chú lắng nghe, như là có những giọt nước mắt rưng rức.
Trên ghế đạo diễn, Trần Qua vẻ mặt đen xì, tức giận.
Tên khốn khiếp này! Lại dám cải biên tác phẩm của ta?
Hơn nữa.. so với phiên bản gốc lại có chút tốt hơn?
Sau khi Trương Dung nói qua cốt truyện, đội đạo cụ cũng chuẩn xong.
Người mặc lễ phục cầm váy gam màu trắng cổ trang đưa cho Trương Dung, nhìn y phục nữ nhân trước mặt, khóe mắt anh giật giật.
Anh đã xuyên không lại thêm vụ mặc váy nữ nhân? Có cần chơi ác thế không? Hic
Nhưng lúc này, anh không còn đường rút lui mà chỉ có thể cắn răng chịu đạn.
Với sự giúp đỡ của stylist, anh trực tiếp khoác chiếc váy gạc màu trắng lên trên bộ đồ, sau đó để tóc dài mặc trang phục cổ trang.
Chuyên gia trang điểm muốn giúp anh trang điểm nhưng anh từ chối.
Mặc quần áo phụ nữ vốn đã rất xấu hổ, và trang điểm đậm thì thôi đi.
Nhân viên nhanh chân bước xuống, Trương Dung hít một hơi thật sâu bước ra.
Khán giả sốt ruột đang xì xào bàn tán, và các nhân viên đang tán gẫu với nhau, nhưng khi Trương Dung quay lại, khung cảnh rơi vào im lặng kỳ lạ trong giây lát, độ nghe cả được tiếng kim rơi.
Làm sao thế? Xấu lắm à?
Trương Dung một bụng thấp thỏm.
Nhưng ngay sau đó, một tràng cảm thán nổ ra.
"Oa.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT