"Oa.." Khán giả bừng tỉnh, phát ra một trận kinh hô thán phục.

"Quá chuyên nghiệp! Tôi đã bị kéo như nhập vai cùng đây này."

"Không còn gì phải bàn cãi nữa về cái trình độ diễn xuất đỉnh cao này nữa rồi."

"Giọng nói của anh ấy lúc đó không ngừng run lên, làm sao có thể làm được chứ?"

"Diễn xuất của anh quá đỉnh! Làm thế nào mà thoáng cái gương mặt anh đã tái nhợt rồi?"

"Tôi quá phục, ai nói tiểu thịt tươi thì không có kĩ năng diễn xuất? Đây là cái gọi là 'không có kĩ năng diễn xuất' à?"

"Hèn chi e-kip chương trình lại mời anh ấy làm cố vân! Thật đúng là nhặt được bảo bối rồi!"

"Chỉ vài câu lời thoại của anh thôi mà tôi còn thấy xót xa hơn cả màn biểu diễn của diễn viên thách đâu ấy?"

* * *

"Bốp.. bốp.. bốp.."

Tạ Giai Kì mỉm cười, tán thưởng Trương Dung, khán giả cũng đồng loạt vỗ tay "Diễn xuất rất tự nhiên, quá lợi hại."

Trương Dung bình tĩnh chờ cho khán giả lặng xuống, giải thích "Sở dĩ, trong phần biểu diễn ngắn vừa rồi, hai câu thoại đều dùng giọng yếu ớt, những từ đầu tiên rất bình thường vì nhân vật đang bị bệnh dần yếu đi không thể nói nhiều, giọng nói còn run run. Đây là một loại kĩ xảo, nhân vật muốn tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại không thể chống đỡ lại bệnh tật của mình."

Tiếng vỗ tay lại vang lên, khán giả gật đầu lia lịa.

Mặc dù không hoàn toàn hiểu hết những lời anh nói, nhưng biết chắc đó là điều rất lợi hại.

Sau đó Trương Dung nhìn lên Lư Vũ Tiêu trên sân khấu nói "Bạn có thể làm theo cách thức này, và thử lại một lần nữa."

Lư Vũ Tiêu do dự, nhưng vẫn học theo nhịp điệu và cách thức của Trương Dung, nói lại lời thoại một lần nữa.

"Không sai, có tiếng bộ, một lần nữa, yếu hơn chút nữa.."

Trương Dung trực tiếp hướng dẫn cô, nhưng sau hai lần anh vẫn chưa thực sự hài lòng.

"Như này vậy."

Trương Dung ngoắc ngoác ngón tay, hướng dẫn cô "Bạn hiện tại ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên liền tục như vậy, đến lúc nào tôi nói dừng lại thì dừng."

Lư Vũ Tiêu ngây người, theo bản năng liếc nhìn đạo diễn trường quay, nhưng Lý Minh xua tay ý bảo cô làm theo những gì Trương Dung nói. Cô cắn chặt môi, bắt đầu ngồi xổm. "

Một lần.. hai lần.. ba lần..

Khán giả không nhịn được cười, bắt đầu xôn xao.

Nghe những lời xì xào cùng với tiếng cười thầm của khán giả, Lư Vũ Tiêu mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hận không thể đào lỗ mà chui xuống.

Ở bên cạnh, Từ Quang Diệu thấy cô đang ngỗi xổm rồi đứng lên một cách khó nhọc, siết chặt nắm tay.

Hắn thấy, rõ ràng là Trương Dung đang trả thù!

Làm sao lại nhẫn tâm bắt một cô gái ngồi xổm ngay trên sân khấu?

Sau khi thực hiện hơn 10 lần liên tiếp, thể lực của Lư Vũ Tiêu vốn không tốt nên sau 10 lần đã thấy mệt nhoài, đứng dậy cũng khó khăn.

Lúc này Trương Dung nói" Bây giờ đổi sang nhảy cóc, làm tiếp. "

Lư Vũ Tiêu thở hổn hển nhìn anh, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, chỉ có thể làm theo, cúi đầu nhảy.

Nhảy cóc là động tác giữ chặt đầu bằng hai tay, đạp đất bằng hai chân, sau đó nhổm dậy và bật lên, đòi hỏi sức lức hơn việc ngồi xổm khá nhiều.

Nhảy được năm hay sáu cái, Lư Vũ Tiêu không chịu nổi nữa, động tác cũng lệch đi, thở hổn hà hổn hển.

Nhưng Trương Dung vẫn không có ý định kêu dừng lại, vẫn như cũ nhìn cô tiếp tục nhảy.

Lư Vũ Tiêu nghiến răng, cố gắng nhảy. Đến cái thứ mười một Trương Dung mới kêu cô dừng lại, chân cô như muốn nhủn ra.

" Được rồi, bây giờ nói lời thoại. Nhìn bạn nam kìa. "

Trương Dung dặn dò cô" Đừng thở mạnh nữa, duy trì giọng điệu bình thường, nói lời thoại. "

Lư Vũ Tiêu nhìn Từ Quang Diệu, nén cơn giận đang bùng lên, cố gắng duy trì một giọng nói bình thường nhưng từng tiếng lại phát ra run rẩy không ngừng.

" Em.. em đã yêu người khác rồi, thực sự xin lỗi. "

" Buông em ra.. Em cầu xin anh. "

Nhìn thấy cô cố gượng mình phải mạnh mẽ, Từ Quang Diệu đâu đớn đến mức nước mặt chực trào ra.

Anh nhìn Lư Vũ Tiêu, giọng nói cũng trở nên run run" "Anh không tin! Em đang nói dối anh"

"Rất tốt!"

Trên ghế cố vấn, Từ Chấn đột nhiên vỗ tay khen ngợi, lời nói vừa cất lên phá vỡ bầu không khí này khiến khán giả bật cười.

Vương Tuyền oán trách, liếc nhìn ông ta, cười vỗ tay tán thưởng Trương Dung "Tôi thực sự không nhìn ra, Tiểu Trương lại có cách hướng dẫn đặc biệt này! Tôi thấy cậu thừa sức làm giáo viên diễn xuất tại Học viện điện ảnh đấy nha."

Từ Chấn chen vào "Tôi thì nghĩ Trương Dung thích hợp làm đạo diễn. Phần biểu diễn ngắn của Lư Vũ Tiêu và Từ Quang Diệu diễn xuất rõ ràng là tiến bộ hơn trước. Từ Quang Diệu cũng tiến bộ không ít, đây là điều tôi không nghĩ tới, tiểu tử rất có bản lĩnh."

Tạ Giai Kì cũng gật đầu hưởng ứng "Vừa rồi Từ Quang Diệu lại cố nén cảm xúc, không những không hay mà là đặc biệt cuốn hút."

Khán giả tại trường quay nghe dứt lời đồng loạt vỗ tay tán thưởng, Trương Dung nhìn chị Hà đang đứng ở lỗi ra vào, chị Hà giơ hai ngón tay cái lên với vẻ thích thú, khẩu hình đang nói hai chữ "Tuyệt vời".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play