Sau khi ôm linh rượu vừa mua đi được một đoạn đường, Văn Kiều quay đầu nhìn một chút, đã không nhìn thấy thân ảnh Vương Khinh Dung, nhưng loại ánh mắt dinh dính như hình với bóng này, giống như vẫn lưu lại ở trên người, khiến cho nàng vô cùng không thoải mái.
Từ khi Vương Khinh Dung đi ra khỏi ngõ nhỏ, đột nhiên ánh mắt rơi xuống trên người nàng, Văn Kiều liền phát hiện nàng ta.
Nguyên bản nàng cũng không hề để ý đến người này.
Ai biết nàng ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt kia quá mức trắng trợn, hoặc là Vương Khinh Dung cảm thấy tu vi của mình quá thấp, không cách nào phát hiện tầm mắt của nàng ta?
Mặc kệ là loại nào, Văn Kiều đều không thích, cũng cảm thấy hành vi làm càn nhìn chằm chằm vào một người như thế, cực kỳ vô lễ.
Văn Kiều đột nhiên nói: "Phu quân, vừa rồi.."
"Ta biết." Ninh Ngộ Châu khẽ cười với nàng, nắm tay của nàng nhéo nhéo.
Thế là Văn Kiều không nói thêm gì nữa.
Hai người trở lại động phủ thuê, lên tiếng chào hỏi hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao cũng đi dạo một vòng trong Thiên Đan Cốc trở về, liền vào động phủ nghỉ ngơi.
Lấy linh rượu mua bên trong quán rượu từ trong túi trữ vật, Văn Kiều lật ra hai cái bát lớn, đổ rượu vào hai bát, một bát cho nàng, một bát cho Văn Thỏ Thỏ.
Sau khi Văn Thỏ Thỏ phát hiện có rượu uống, nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên người Văn Kiều, vững vàng ngồi xổm trên bàn, hai chân ôm lấy bát nước lớn, phát ra tiếng mài răng hưng phấn.
Ninh Ngộ Châu nhìn hai cái bát lớn thô ráp, do dự hỏi: "A Xúc, hai cái bát này từ đâu tới?"
"Vừa rồi lúc mua rượu, quán rượu đưa." Văn Kiều nói như thật, lúc ấy nhìn thấy bên trong quán rượu có người dùng bát lớn uống rượu, Văn Kiều cảm thấy vô cùng thoải mái, liền cũng muốn thử cảm giác uống rượu bằng cách này.
Ninh Ngộ Châu nhìn Văn Thỏ Thỏ sắp vùi nửa người vào trong bát lớn, cố nén không nói gì.
"Phu quân, chàng uống không?" Văn Kiều chưa quên phu quân của nàng.
"Không được, mùi vị linh rượu này không được tốt."
Nghe thấy hắn từ chối, Văn Kiều lơ đễnh, nàng biết phu quân nhà mình rất kén chọn, cũng chỉ có linh rượu chiêu bài của những quán rượu lớn mới có thể để mắt, uống vài chén, linh rượu bên trong các quán rượu khác có thể bắt bẻ ra một đống khuyết điểm lớn.
Nhưng Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ không bắt bẻ nha, cảm thấy mặc kệ là linh rượu đẳng cấp gì, đều có hương vị đặc thù, tốt có hương vị tốt, kém có hương vị kém.
Ninh Ngộ Châu đưa tay sờ sờ đầu của nàng, cảm thấy tiểu thê tử nhà mình thật dễ nuôi, không có ai ngoan và dễ nuôi hơn A Xúc.
Bởi vì cất rượu cần thời gian, chỉ có thể tạm thời ủy khuất nàng uống những linh rượu chẳng ra sao này.
Tiếp theo Ninh Ngộ Châu lấy ra mấy cái vạc rượu lớn, rửa sạch phơi ở một bên, sau đó lấy linh thảo và linh dược cần để cất rượu từ trong không gian.
Lúc trước xem hết đan sư cấp địa tranh tài, sau đó bọn họ liền đi phường thị mua một số công cụ cần thiết để cất linh rượu.
Thiên Đan Cốc lấy đan dược nổi danh, ngay cả thịt rượu tại các quán rượu lớn trong cốc cũng có liên quan tới linh dược, đại đa số đồ ăn chiêu bài đều dùng các loại linh dược phối hợp với nhau, rượu cũng dùng nhiều loại linh dược cất ra, đây là đặc sắc của Thiên Đan Cốc.
Văn Kiều uống vài chén rượu đủ nghiện, liền mang theo Văn Thỏ Thỏ, chạy tới giúp Ninh Ngộ Châu xử lý linh dược dùng để cất rượu.
"Phu quân, vừa rồi tại sao Vương Khinh Dung vẫn luôn nhìn ta?" Văn Kiều không hiểu liền hỏi: "Ánh mắt của nàng ta thật kỳ quái."
Giống như nàng là món ngon gì đó.
Ninh Ngộ Châu đang bận rộn đâu vào đấy: "Nàng cảm thấy kỳ quái là được rồi, nàng ta hẳn là đang ngấp nghé huyết mạch thần dị trên người nàng."
"Cái gì?"
Linh thảo trong tay Văn Kiều Linh rơi xuống.
Văn Thỏ Thỏ nhảy qua, ngậm lấy gốc linh thảo kia, đưa cho tỷ tỷ nó.
Văn Kiều loạn xạ tiếp nhận, hai mắt nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu, nhíu lại lông mày hỏi: "Phu quân, lời vừa rồi của chàng là có ý gì? Vương Khinh Dung làm sao lại biết ta có huyết mạch thần dị?"
Ninh Ngộ Châu cười cười với nàng, để tiểu thê tử thoải mái tinh thần, thản nhiên mà nói: "Lúc trước khi Vương Khinh Dung đi về phía nàng, tình trạng của nàng ta có chút không ổn, hiển nhiên là bị cái gì hấp dẫn.. Ừm, hẳn là bị huyết mạch trên người nàng hấp dẫn, mới có thể để lộ ra sơ hở, hiển nhiên nàng ta cũng là người mang một loại huyết mạch thần dị nào đó, có thể cảm giác được huyết mạch của nàng. Lúc ấy ta có thể cảm giác được khí tức trên người nàng ta biến hóa, chẳng qua trên người nàng ta giống như dùng thứ gì đó ẩn giấu khí tức huyết mạch của mình, chỉ là vật kia đối với ta không có tác dụng lớn.."
Ninh Ngộ Châu mang Đế Hi huyết mạch trong người, là một trong Ngũ Đế huyết mạch, vô cùng bá đạo, lực lượng huyết mạch cao cấp hơn các huyết mạch thần dị khác rất nhiều, tự nhiên có thể cảm giác được những huyết mạch thần dị thấp hơn hắn.
Đương nhiên, loại cảm ứng này là khi huyết mạch thần dị của đối phương thức tỉnh, đồng thời khí tức tiết ra ngoài.
Nếu không hắn cũng không thể tùy tiện phát hiện huyết mạch thần dị của người khác.
Mặc dù bọn họ chưa từng chính diện tiếp xúc với Vương Khinh Dung, chẳng qua nghe không ít chuyện của nàng ta từ Thượng Hồng Nguyệt.
Vương Khinh Dung là một người cực kỳ cẩn thận, cho dù người mang huyết mạch thần dị, cũng sẽ không dễ dàng lộ ra, hẳn là cực ít người biết tình huống của nàng ta.
Lần này nếu không phải trạng thái của nàng ta đột nhiên bất ổn, khí tức huyết mạch thần dị trong cơ thể tiết ra ngoài, cũng sẽ không bị Ninh Ngộ Châu phát hiện.
Mà khiến Vương Khinh Dung có trạng thái không ổn, chính là Văn Kiều.
Ninh Ngộ Châu nghĩ đến, nhịn không được nhìn tiểu thê tử nhà hắn, đến nay ngay cả hắn cũng nhìn không thấu huyết mạch thần dị trên người nàng thuộc về loại nào, tự nhiên cũng không biết tại sao lại đột nhiên ảnh hưởng đến Vương Khinh Dung, thậm chí khiến nàng ta nảy lên lòng tham lam.
Nhưng không hề nghi ngờ, huyết mạch thần dị trên người tiểu thê tử vô cùng dễ dàng hấp dẫn yêu thú.
Nghĩ đến khi Vương Khinh Dung nhìn về phía A Xúc, dục vọng tham lam cướp đoạt nửa che nửa giấu trong mắt kia, Ninh Ngộ Châu lập tức không vui.
"Hóa ra là như vậy." Lông mày Văn Kiều khẽ buông lỏng, tò mò hỏi: "Phu quân, chàng có biết nàng ta là huyết mạch thần dị gì không?"
"Ừm, nếu ta đoán không sai, hẳn là có liên quan đến Thiên Hồ huyết mạch."
"Thiên Hồ?" Văn Kiều hơi ngạc nhiên, Thiên Hồ huyết mạch này nghe có vẻ rất lợi hại.
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Ta chỉ nói nàng ta có liên quan đến Thiên Hồ huyết mạch, lại không nhất định là Thiên Hồ chính thống, Thiên Hồ chính thống sẽ không muốn cướp đoạt huyết mạch của người khác, đoán chừng là Thiên Hồ huyết mạch giả."
Văn Kiều nhịn không được há hốc miệng, nói ra: "Hóa ra nàng ta không chỉ có linh khí cấp thánh giả, ngay cả huyết mạch thần dị cũng là giả, không biết còn có cái gì là giả."
Nàng nói kiểu này, còn có chút đạo lý, làm sao đột nhiên cảm thấy Vương Khinh Dung trở nên đáng thương.
Tuy là như thế, nhưng huyết mạch thần dị đặt trên người tu luyện thì thiên phú vẫn lợi hại hơn so với người bình thường một chút, thậm chí có một số huyết mạch thần dị thức tỉnh rồi thì kĩ năng thiên phú càng kì lạ, khiến người ta khó lòng phòng bị, rốt cuộc vẫn phải cẩn thận một chút.
Nhìn phản ứng của Vương Khinh Dung, nàng ta hẳn là còn chưa phát hiện huyết mạch thần dị trên người A Xúc, bản năng lại bị nàng hấp dẫn, không biết nàng ta sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Ánh mắt Ninh Ngộ Châu hơi u ám, động tác trong tay bất giác dừng lại.
"Phu quân?"
Văn Kiều cầm linh quả linh thảo đã xử lý tốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu hoàn hồn, cười cười với nàng, nhận lấy linh thảo và linh quả nàng đưa qua, bỏ vào trong vạc rượu.
Hai người giày vò hơn nửa đêm, rốt cuộc cất được mấy vạc rượu lớn, chôn xuống đất trống bên cạnh ruộng linh thảo trong không gian, chờ thêm mấy tháng liền có thể uống.
** *
Lúc Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đang nói về Vương Khinh Dung, Vương Khinh Dung cũng đang để cho người ta điều tra về hai người.
Sau khi Vương Khinh Dung trở lại địa bàn Vương gia, lập tức phân phó người đi thăm dò bọn họ, sau đó đứng ngồi không yên chờ đợi tin tức.
Mỗi khi nghĩ đến tiểu cô nương ôm con yêu thỏ kia, trái tim của nàng ta liền khó mà áp chế nhảy dựng lên bình bình bình, là một nữ nhân bình thường, nàng ta đương nhiên sẽ không cho rằng mình sinh lòng ái mộ gì đó đối với tiểu cô nương kia, cảm thấy hẳn là loại đồ vật nào đó trên người nàng khiến cho nàng ta yêu thích.
Từ khi thức tỉnh huyết mạch thần dị, Vương Khinh Dung liền phát hiện mình có một loại năng lực có thể cảm giác được dị bảo, đây cũng là lực lượng bản năng huyết mạch thần dị giao cho nàng ta.
Mỗi khi gặp được dị bảo trân quý, cảm giác của nàng ta khiến nàng ta phản ứng rất nhanh, biết vật kia sẽ có vô tận chỗ tốt đối với nàng ta.
Lần thứ nhất cảm giác được bảo vật, chính là đan lô cấp thánh này.
Lần này cảm giác cùng tình huống lúc trước cũng kém không nhiều lắm, đoán chừng trên người tiểu cô nương kia có đồ vật không thua đan lô cấp thánh.
Càng nghĩ càng hưng phấn.
Cho đến khi trời hơi sáng lên, người phái đi rốt cuộc truyền tin tức của hai người về.
Kỳ thật muốn tìm hai người tại Thiên Đan Cốc cũng dễ dàng, dù sao mấy ngày nay là thời gian tổ chức hội đan, lúc người tu luyện đi qua lối vào Thiên Đan Cốc, thân ảnh sẽ xuất hiện tại đá Lưu Ảnh được khảm nạm trên tấm bia đá, chỉ cần đi tìm thủ vệ đội tuần tra hỏi thăm, lại vào trong cốc cẩn thận điều tra thêm, có thể tìm được hành tung hai người rất dễ dàng.
Vương gia là một thành viên của Đan Minh, cộng thêm Vương Khinh Dung là thiên tài luyện đan sư đạt được danh tiếng tại cuộc tranh tài đan sư cấp huyền, người lấy lòng nàng ta tự nhiên nguyện ý bán mặt mũi cho nàng ta, tạo thuận lợi cho nàng ta.
Vương Khinh Dung nhìn tin tức tra được trong tay, bởi vì thời gian quá ngắn, chỉ có một chút tin tức cơ bản sau khi đối phương đến Thiên Đan Cốc.
"Bọn họ quen biết người Thượng gia?"
"Đúng vậy, nghe nói vẫn là ân nhân cứu mạng của hai huynh muội Thượng Hồng Lãng."
Vương Khinh Dung chậc một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mấy phần khinh thường: "Vậy mà cần hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Minh cấp thấp cứu giúp, xem ra Thượng gia đã không có thuốc nào cứu được."
Thuộc hạ chần chờ nói: "Còn có, thuộc hạ thăm dò được một tin tức, nghe nói hôm qua trước khi đan sư cấp địa tranh tài, Thượng Nghi Niên từng đi qua một ghế lô của Thượng gia, đối ngoại bảo là muốn đi xem huynh muội Thượng Hồng Lãng, nhưng trong ghế lô này có phu thê Ninh Ngộ Châu."
Sau khi Vương Khinh Dung nghe xong, trong lòng khẽ nhúc nhích, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Nàng ta nghĩ đến Hóa Sát đan khiến Thượng gia đoạt được hạng nhất đan sư cấp địa, và tài liệu chính luyện Hóa Sát đan -- Thất Diệp Thiệt Linh Chi.
Vương Khinh Dung âm thầm suy nghĩ một lát, nói ra: "Ngươi tiếp tục phái người nhìn bọn hắn chằm chằm, có tình huống gì ngay lập tức trở về bẩm báo."
"Vâng."
Sắp xếp xong, Vương Khinh Dung nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, thời gian đã không còn sớm, chẳng mấy chốc cuộc tranh tài đan sư cấp thiên sẽ bắt đầu.
Nàng ta sửa sang lại dung nhan, để cho mình nhìn càng tỏa sáng, mới thản nhiên tiến về đấu trường.
** *
Hôm nay là đan sư cấp thiên tranh tài, cũng là ngày tranh tài cuối cùng của hội đan lần này.
Chỉ cần người tu luyện đi vào Thiên Đan Cốc, đều sẽ không bỏ qua một ngày tranh tài này, Ninh Ngộ Châu bọn họ cũng không ngoại lệ.
Mỗi lần Hội Đan Ngũ Thành tổ chức đều tranh tài trong bốn ngày, theo thứ tự là cấp hoàng, cấp huyền, cấp địa đến cấp thiên, đan sư cấp vương tranh tài cũng không tổ chức, bởi vì số lượng đan sư cấp vương trên Thánh Vũ đại lục rất ít, hơn nữa mỗi một vị đan sư cấp vương đều vô cùng trân quý, nên không cần bọn họ tham gia loại tranh tài này để chứng minh thực lực của mình.
Hôm nay số người ở tất cả khán đài đều nhiều hơn so với bất kỳ ngày nào, hôm qua là người đông nghìn nghịt, hôm nay chen lấn xoay người cũng khó khăn.
Đám người Tần Hồng Đao thấy tê cả da đầu, đột nhiên may mắn có ghế lô Thượng gia, bọn họ không cần chen lấn với những người tu luyện kia.
Thật vất vả chen vào trong ghế lô, đám người vẫn còn sợ hãi.
Hôm nay vẫn là hai huynh muội Thượng Hồng Lãng cùng bọn hắn ngồi trong ghế lô xem tranh tài.
Lúc gặp mặt, Thượng Hồng Lãng có chút ngượng ngùng nói: "Ninh công tử, hôm qua nhờ có ngươi tặng Thất Diệp Thiệt Linh Chi, Thượng gia chúng ta mới có thể lấy được hạng nhất đan sư cấp địa tranh tài. Sau khi gia chủ biết được, vô cùng cảm kích sự trợ giúp của các ngươi, cũng nói chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, mời các ngươi đến Thượng gia thành Hoài Âm, để có thể cảm ơn hai vị hỗ trợ thật tốt, không biết các ngươi khi nào có thời gian?"
Ninh Ngộ Châu còn chưa trả lời, Tần Hồng Đao bên cạnh đã nói: "Tạm thời không được."
Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng quay đầu nhìn nàng ta, bởi vì Tần Hồng Đao là bạn của Ninh Ngộ Châu, tu vi lại sâu không lường được, huynh muội Thượng Hồng Lãng đối với hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao hết sức lễ ngộ tôn trọng, cũng không vì nàng ta cướp lời mà không vui.
Tần Hồng Đao nói: "Ninh công tử còn phải chữa bệnh cho sư đệ ta, chúng ta muốn mời bọn họ theo chúng ta về tông môn một chuyến."
Thịnh Vân Thâm vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Ninh công tử cứu tính mạng của ta, là ân nhân cứu mạng của ta, ta còn muốn cảm tạ hắn một phen. Ninh công tử, Mẫn cô nương, không bằng các ngươi theo chúng ta cùng nhau về tông môn đi, đến lúc đó cũng không sợ Mộ San kia ức hiếp người."
Nghe được tên "Mộ San" này, hai huynh muội Thượng Hồng Lãng giật giật lông mày.
Mộ San quả thực là ác mộng của hai huynh muội bọn họ.
Mà cơn ác mộng này bây giờ đang bị người tu luyện tên là "Tần Vân" thuận miệng nhắc tới, giống như cũng không để nàng ta ở trong lòng. Bởi vậy có thể thấy được, hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao có lai lịch không tầm thường.
Nhưng bọn họ cũng không nói ra thân phận, tự nhiên cũng không tiện tìm tòi nghiên cứu, Thượng gia bọn họ cũng không phải loại người bợ đỡ nhìn trúng thân phận lai lịch đối phương mới kết giao bạn bè kia.
Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm đều không để ý tới hai huynh muội Thượng Hồng Lãng, đang cực lực mời hai người Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đi Xích Tiêu Tông làm khách.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, bọn họ không chỉ xem phu thê Ninh Ngộ Châu là ân nhân cứu mạng, đồng thời cũng xem như bạn bè, biết bọn họ đến từ Nam Minh, đối với trung ương đại lục chưa quen thuộc, lại đắc tội Mộ San của Thanh Vân Tông, mời bọn họ đến Xích Tiêu Tông làm khách là cách bảo vệ tốt nhất.
Mặc dù tại trấn Thương Ngô, đã coi như là chấm dứt ân oán với Mộ San, nhưng đừng quên sau lưng Mộ San còn có đôi phụ mẫu Đạo Diễn Chân Nhân và Lưu Vân Tiên Tử này, bọn họ cũng không phải loại người nói đạo lý, nếu không cũng không dạy ra Mộ San không nói lý như vậy.
Ai biết đối phương có thể không cần mặt mũi ức hiếp tiểu bối hay không.
Dưới thịnh tình mời mọc của hai người, Ninh Ngộ Châu suy tư một hồi, cuối cùng đồng ý.
Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ ngồi ở một bên, không có phản đối quyết định của Ninh Ngộ Châu, cảm thấy đi đâu cũng giống nhau. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Ninh Ngộ Châu quyết định, đều sẽ không phản đối, dù sao bọn họ cũng không có kế hoạch đi nơi nào.
Thấy bọn họ đồng ý, hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao vô cùng vui mừng, lúc này mới có tâm tư tạ lỗi với hai huynh muội Thượng Hồng Lãng, biểu thị trong thời gian ngắn hai người Ninh Ngộ Châu không cách nào đi thành Hoài Âm.
Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng có thể nói cái gì? Chỉ có thể cười biểu thị không sao cả.
Khi đang nói chuyện, ở bên ngoài đan sư cấp thiên tranh tài đã bắt đầu.
So với số lượng đan sư cấp địa hôm qua, hôm nay số người dự thi càng ít, vậy mà chỉ có mười mấy người.
"Theo ta được biết, bây giờ tại Thánh Vũ đại lục đan sư cấp thiên tổng cộng có ba mươi tám người, hôm nay tới mười bảy người, số lượng cũng không tính là ít." Thượng Hồng Lãng nói: "Nguyên bản Đan Minh cũng mời đan sư cấp thiên của thế lực khác đến, chẳng qua đại đa số đan sư cấp thiên đang bế quan luyện đan, hoặc là lịch luyện bên ngoài, tìm kiếm thời cơ thăng lên đan sư cấp vương, đều không thể đến đây.."
Ninh Ngộ Châu nghe xong nhíu mày, số lượng đan sư cấp thiên còn ít hơn so với hắn tưởng tượng.
Xem ra các phương diện thực lực của Thánh Vũ đại lục cũng không phải là đứng đầu, chỉ quanh quẩn ở bên dưới, so sánh với các đại lục khác, thực lực người tu luyện ở đại lục này quả thực thấp một chút.
"A, Sầm Bách Thảo của Thanh Vân Tông cũng ở đây?" Tần Hồng Đao kinh ngạc nói.
Thịnh Vân Thâm thăm dò nhìn sang, rất nhanh liền tìm được thân ảnh Sầm Bách Thảo, cũng kinh ngạc: "Lần trước đi Thanh Vân Tông, không phải nghe nói Bách Thảo lão đầu vì tìm kiếm thời cơ thăng lên đan sư cấp vương, chuẩn bị bế quan sao?"
Nghe đôi sư tỷ đệ này chỉ vào Sầm Bách Thảo mà nói, bên trong lời nói để lộ ra ý tứ khiến hai huynh muội Thượng Hồng Lãng đều có chút tê cả da đầu.
Bọn họ nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, phát hiện vẻ mặt hai người rất bình thản, xem ra hẳn là đã sớm biết thân phận của hai người này.
Trên thực tế, cũng bởi vì bình thuốc bột màu đỏ của Mộ San lúc trước, Văn Kiều mới chú ý tới Sầm Bách Thảo.
Ừm, là một nam nhân trung niên nhìn hơi mập, tay đặt ngang bụng, bộ dáng cười ha hả rất hòa ái dễ gần, nhưng khi ông ta bắt đầu chuyên chú luyện đan, khí thế trên người bỗng nhiên biến đổi, khí thế đan sư cấp thiên phóng ra ngoài, khiến người ta không dám tùy tiện xem nhẹ.
Ninh Ngộ Châu nhanh chóng nghiêm túc quan sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT