Edit: Jess93

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đi dạo phường thị Thiên Đan Cốc ba ngày, lần nữa tiêu gần hết nguyên tinh và linh đan trên người, hai người nhìn thời gian chênh lệch không nhiều lắm, mới quay lại động phủ cao cấp.

Hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao đã chờ ở đó từ sớm, phát hiện bọn họ trở về, tranh thủ thời gian tới gọi người.

Nước trong bồn tắm so với hai lần trị liệu trước nhạt đi rất nhiều, mùi hương cũng không khó chịu đựng như vậy, Thịnh Vân Thâm ngâm mình ở trong bồn tắm, cục u trên mặt biến mất gần hết, chỉ còn lại dấu vết lờ mờ, cho dù không mang áo choàng, cũng sẽ không khiến người ta để ý tới.

"Không tệ, chỉ còn lại ba phần độc chưa thể loại trừ, có thể áp chế được sáu tháng." Ninh Ngộ Châu cười nói.

Tần Hồng Đao hết sức vui mừng, mặc dù thời gian sáu tháng không dài, cũng đủ để tông môn đi tìm thuốc giải, mà không phải như lúc trước, mạng sống như treo trên sợi tóc, để trong lòng người ta run sợ.

Thịnh Vân Thâm mặc tốt quần áo liền ba ba hỏi thăm: "Ninh công tử, bây giờ ta có thể động võ sao?"

"Tốt nhất đừng." Ninh Ngộ Châu nói: "Lúc điều động linh lực, dễ dàng kích thích độc tính khuếch tán trong cơ thể, bây giờ ta chỉ dùng thuốc áp chế ba phần độc cuối cùng, nếu được linh lực dẫn dắt khuếch tán lần nữa, vậy coi như khó áp chế nữa."

Vẻ mặt Thịnh Vân Thâm tràn đầy thất vọng.

Người tu luyện không có thể vận dụng linh lực trong cơ thể, có khác gì phế vật?

Là thiên chi kiêu tử của Xích Tiêu Tông, Thịnh Vân Thâm đã quen việc xông lên phía trước, ít khi nào suy yếu đến mức để cho người ta bảo hộ, bây giờ biến thành bộ dáng này, đả kích đối với hắn ta cực lớn.

Tần Hồng Đao lập tức nói: "Ninh công tử yên tâm, ta sẽ nhìn chằm chằm hắn, tuyệt không để hắn tùy tiện làm loạn." Sau đó nhìn sư đệ uy hiếp, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sư đệ, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng để sư tỷ động thủ."

Thịnh Vân Thâm kêu thảm một tiếng, cảm thấy sáu tháng tới sẽ vô cùng gian nan.

Sau khi biết sư đệ tạm thời không có chuyện gì, Tần Hồng Đao rốt cuộc có tâm tư chú ý chuyện khác, nói ra: "Nghe nói hội đan đã bắt đầu, Ninh công tử và Mẫn cô nương có muốn đi xem?"

Mặc dù bọn họ đến Thiên Đan Cốc là vì góp đủ linh dược trị liệu, nhưng cũng đã tới, đương nhiên sẽ không lập tức đi ngay.

Tần Hồng Đao cảm thấy thời gian coi như dư dả, không bằng chờ hội đan kết thúc lại về tông môn cũng không muộn.

Ninh Ngộ Châu nói: "Chúng ta đang định ngày mai đi xem một chút."

Nghĩ đến trình độ luyện đan của Ninh Ngộ Châu, Tần Hồng Đao hỏi: "Ninh công tử dự định tham gia tranh tài tại hội đan sao?"

Hai mắt Thịnh Vân Thâm phát sáng, phụ họa nói: "Đúng vậy, thuật luyện đan của Ninh công tử không tầm thường, lợi hại hơn rất nhiều luyện đan sư, đương nhiên có thể báo danh tham gia thi đấu, nếu có thể đạt được ba hạng đầu, nghe nói sẽ có ban thưởng đấy."

Cách năm năm, Đan Minh sẽ tổ chức hội đan một lần, vì thu hút càng nhiều luyện đan sư tới Thiên Đan Cốc tham gia hội đan, Đan Minh cũng bỏ ra khá nhiều công sức, ba hạng đầu của đan sư cấp hoàng, đan sư cấp huyền, đan sư cấp địa và đan sư cấp thiên đều có ban thưởng khác nhau.

Đương nhiên, có người vì phần thưởng mà chạy đến, càng nhiều hơn chính là vì thanh danh mà đến, nếu có thể một lần nổi danh tại hội đan, về sau còn sợ không có người tu luyện tìm mình luyện đan sao? Luyện đan là một nghề đốt tiền, kiếm tiền nhanh, tiêu cũng nhanh, luyện đan sư muốn có đầy đủ nguyên tinh để mua các loại vật liệu cần luyện đan, tự nhiên phải khiến thanh danh của mình truyền ra xa, mới có người tu luyện đưa nguyên tinh tới cửa.

Vì vậy mỗi lần có Hội Đan Ngũ Thành, có không ít luyện đan sư ôm ấp mục đích đến đây tham dự.

Ninh Ngộ Châu cười nói: "Bây giờ tuy ta là đan sư cấp hoàng, nếu tham gia so tài với đan sư cấp hoàng, chỉ sợ không công bằng đối với những khác người."

Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, trình độ thuần thục đối với linh đan cấp hoàng của Ninh Ngộ Châu, có thể lò lò ra cực phẩm, đây là độ cao rất nhiều đan sư cấp hoàng khó mà đạt tới, bởi vì đan sư cấp hoàng không chỉ có rất ít linh lực trong cơ thể, còn chưa thể khống chế linh lực thật tốt, cùng thiếu hụt kỹ xảo và độ thuần thục khi luyện đan, muốn ra cực phẩm rất khó.

Đợi đến khi những luyện đan sư kia vất vả thăng lên đan sư cấp hoàng, lại khinh thường đi luyện linh đan cấp hoàng thấp nhất, một lòng theo đuổi linh đan cao cấp hơn, tự nhiên cũng sẽ không trở về luyện đan cấp hoàng, càng không cần phải nói lại đi nghiên cứu như thế nào luyện ra linh đan cực phẩm cấp hoàng.

Nghĩ nghĩ, Tần Hồng Đao hỏi: "Không biết bây giờ Ninh công tử có thể luyện đan cấp huyền không?"

"Còn có thể luyện mấy loại." Ninh Ngộ Châu khiêm tốn nói.

Hai mắt Thịnh Vân Thâm tỏa sáng: "Ninh công tử có thể luyện mười loại đan cấp huyền sao?"

Đánh giá đẳng cấp một vị luyện đan sư, chính là có thể luyện mười loại linh đan phổ biến cùng một cấp bậc hay không. Giống đan sư cấp hoàng như Ninh Ngộ Châu có thể hoàn toàn thuần thục luyện linh đan cấp hoàng, có thể thử luyện đan cấp huyền, nếu như có thể luyện ra mười loại đan cấp huyền trở lên, cũng được gọi là đan sư cấp huyền.

"Còn không được." Sau khi nghe xong, Thịnh Vân Thâm đáng tiếc nói: "Nếu như Ninh công tử có thể luyện ra mười loại đan cấp huyền, cũng có tư cách tham gia tỉ thí đan sư cấp huyền."

Ninh Ngộ Châu cười cười, cũng không tiếp lời này.

Ngược lại là Văn Kiều nhịn không được lại liếc nhìn phu quân nhà nàng.

Thường xuyên nhìn hắn luyện đan, làm sao Văn Kiều không biết trước khi đến Thiên Đan Cốc, Ninh Ngộ Châu đã có thể luyện ra mười loại đan cấp huyền trở lên, chỉ là hắn ghét bỏ những đan cấp huyền đó đều không đạt được cực phẩm, vì vậy cũng không bày ra trước mặt người khác.

Trong lòng hắn, chỉ có hoàn toàn đạt tới cực phẩm, mới đủ tư cách tự xưng là đan sư cấp huyền.

Chỉ có thể nói, bất kể ở phương diện nào, Ninh Ngộ Châu cũng là một người theo đuổi hoàn mỹ, là một nam nhân có nguyên tắc đến cực hạn.

Mặc dù cũng không quyết định tham gia so tài luyện đan sư, nhưng Ninh Ngộ Châu vẫn là quyết định đi xem so tài trên hội đan.

Hôm sau bốn người cùng đi ra động phủ, đi về phía tổ chức hội đan so tài.

Lúc trước Đan Minh thành lập Thiên Đan Cốc, đặc biệt chọn một khu đất bằng phẳng trong cốc, xây thành một sân thi đấu, vì để cho người xem quan sát đan sư các cấp so tài tốt hơn, xây thành kiểu cầu thang xung quanh khán đài, trừ điều đó ra, trên cùng còn có ghế lô khán đài, những khán đài này đều do Đan Minh Ngũ Thành và danh môn đại phái xây dựng, không có chút phương pháp không cách nào lấy được ghế lô.

Lúc bọn họ đến, nhìn trên cầu thang chật ních người tu luyện, liếc nhìn lại, người lít nha lít nhít, muốn chen vào vô cùng khó khăn.

Nhiều người, thanh âm cũng ầm ĩ, khiến cho người ta vô ý thức không thích.

Tần Hồng Đao nhìn một chút, quyết định thật nhanh: "Đi, chúng ta đi tìm ghế lô khán đài."

Thịnh Vân Thâm cũng không muốn chen chúc với những người kia, rất nghe lời của sư tỷ hắn ta, đuổi theo sư tỷ.

Ninh Ngộ Châu kéo Văn Kiều, cảm giác được Truyền Âm Phù có động tĩnh, lấy ra, nghe được truyền âm phía trên, nói với Tần Hồng Đao bọn họ: "Tần cô nương, Thịnh công tử, bên này có ghế lô."

Hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao nghi hoặc mà nhìn bọn họ.

Tiếp theo Ninh Ngộ Châu dẫn đường cho bọn hắn, đi vào một lối vào ghế lô, liền gặp huynh muội Thượng Hồng Lãng chờ ở đó.

"Ninh công tử, Mẫn cô nương, các ngươi tới rồi." Hai huynh muội vui mừng nói, đang chuẩn bị mời bọn họ tới ghế lô khán đài của Thượng gia, đột nhiên ánh mắt rơi xuống trên người hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm, chần chờ nói: "Hai vị này là.."

"Chúng ta là bạn của Ninh công tử." Tần Hồng Đao vui vẻ nói.

Hôm nay đi ra ngoài, Tần Hồng Đao cũng không có mặc y phục màu đỏ đại biểu cho thân phận của mình, ngay cả đại đao cũng thu lại, khiến cho người cảm giác tựa như một nữ tu khí khái hào hùng cởi mở bình thường, không có phong thái của đệ tử danh môn đại phái. Đây là trang phục nàng ta mặc để hành tẩu bên ngoài, khi không muốn bại lộ thân phận của mình, mặc dù dùng thân phận đệ tử của Xích Tiêu Tông rất tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng dễ dàng dẫn tới phiền toái không cần thiết.

Không phải người nào cũng thích rêu rao thân phận đệ tử của danh môn đại phái khắp nơi.

Thấy sư tỷ nhà mình không nói ra thân phận, Thịnh Vân Thâm cũng không dám, cũng là bộ dáng của người tu luyện bình thường.

Thượng Hồng Lãng thấy Ninh Ngộ Châu không có phản bác, trên mặt lộ ra ý cười, nói ra: "Bạn của Ninh công tử cũng là bạn bè của hai huynh muội chúng ta, cùng đi thôi."

Huynh muội Thượng Hồng Lãng lập tức dẫn bọn hắn đến một gian ghế lô không người, đây là Thượng Hồng Lãng đặc biệt yêu cầu gia tộc, chính là dùng để chiêu đãi ân nhân cứu mạng, vì không để cho bọn họ không thoải mái, thậm chí cũng không có để những người khác của Thượng gia sang đây quấy rầy.

Ninh Ngộ Châu quả nhiên hết sức hài lòng.

Bọn họ và huynh muội Thượng Hồng Lãng quen biết, không có nghĩa là muốn quen biết toàn bộ Thượng gia, không thể không nói, hai huynh muội Thượng Hồng Lãng làm việc rất cẩn thận chu toàn.

Đi vào ghế lô, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu ngồi cùng một chỗ, Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm ngồi cùng một chỗ, hai huynh muội Thượng Hồng Lãng xem như chủ nhân ngồi ở một bên khác.

Bên ngoài còn chưa bắt đầu tranh tài, Văn Kiều lấy hạt dưa và linh trà từ trong túi trữ vật, để trên bàn nhỏ trước mặt, sau đó cùng Văn Thỏ Thỏ ngồi bên cạnh cắn hạt dưa và uống linh trà.

Đây cũng thật biết hưởng thụ.

Văn Thỏ Thỏ là một cao thủ gặm hạt dưa, chỉ thấy nó dùng móng vuốt quơ lấy một đống hạt dưa, từng hạt ném vào trong miệng, khóe miệng giật giật, rất nhanh liền phun ra một đống vỏ hạt dưa, mỗi cái vỏ hạt dưa đều hoàn mỹ tách ra làm hai, không có tổn hại thịt bên trong hạt dưa, phun vỏ ra, ăn thịt hạt dưa vào trong bụng.

Hành vi của một chủ một sủng này dẫn tới sự chú ý của những người khác.

Văn Kiều thấy bọn họ nhìn qua, nhân tiện nói: "Các ngươi cũng ăn đi, có rất nhiều."

Mấy người Tần Hồng Đao nhìn nàng, trong đầu đều có loại cảm giác kỳ lạ.

Người tu luyện sẽ rất ít chú ý những đồ ăn vặt không liên quan tới tu hành này, nhưng nhìn Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ ăn đến thơm như vậy, đặc biệt là bộ dáng Văn Thỏ Thỏ cắn hạt dưa cảm giác vô cùng vui vẻ, không khỏi cũng sinh ra mấy phần hứng thú, nhao nhao dùng tay nắm lấy một nhóm hạt dưa, vừa cắn vừa nhìn tình huống bên ngoài đấu trường.

Bọn họ tuyệt đối không phải ham đồ ăn vặt của tiểu cô nương, mà là tiểu cô nương quá đáng yêu, liền không nhịn được làm theo tâm ý của nàng.

Văn Kiều cắn một lát, thấy Ninh Ngộ Châu không động thủ, nàng liền nắm hạt dưa, sau khi tách vỏ rồi đưa thịt hạt dưa cho hắn.

Ở trong lòng Văn Kiều, phu quân nhà nàng là một người có ý tứ, đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện như cắn hạt dưa phun ra vỏ này, vì vậy liền giúp hắn tách hạt dưa.

Ninh Ngộ Châu nhìn tiểu cô nương đang nghiêm túc tách hạt dưa, mỉm cười, không có phụ lòng tốt của nàng.

Trong lúc nhất thời, người trong phòng đều đang cắn hạt dưa, cắn đến khí thế ngất trời.

Thượng Hồng Lãng ngồi một hồi, bởi vì có việc rất nhanh liền rời đi, lưu lại Thượng Hồng Nguyệt tiếp đãi.

Là người Thượng gia thành Hoài Âm, Thượng Hồng Nguyệt hết sức quen thuộc đối với quá trình hội đan, liền giảng giải quá trình cho mấy người, cùng tình huống trên sàn thi đấu bên ngoài.

Hôm qua đan sư cấp hoàng đã tranh tài xong, hôm nay là đan sư cấp huyền tranh tài.

Tranh tài rất nhanh liền bắt đầu, trận đầu là đấu vòng loại, người tu luyện sẽ luyện chế ba loại đan cấp huyền do Đan Minh chỉ định, thành công liền có thể thuận lợi tấn cấp, tiếp tục tranh tài trận tiếp theo, thất bại trực tiếp bị loại.

Hôm nay đan sư cấp huyền lên đài so tài ước chừng có khoảng năm ngàn người, so với ban vạn đan sư cấp hoàng so tài hôm qua, số lượng ít hơn rất nhiều, mà đây chỉ là trận đấu thứ nhất, sau trận đấu này sẽ còn loại một bộ phận người.

Quả nhiên, sau khi vòng tranh tài thứ nhất kết thúc, gần ba ngàn người bị loại, chỉ còn lại hai ngàn người.

"Vòng tranh tài thứ nhất cũng không khó, độ khó không cao, có thể lưu lại chứng minh đan sư cấp huyền đã có tư cách. Bắt đầu vòng thứ hai, chính là kiểm tra bản lĩnh thực sự của bọn họ."

Theo Thượng Hồng Nguyệt giải thích, cuộc tranh tài vòng thứ hai cũng bắt đầu.

Các luyện đan sư kiểm tra vật liệu được cung cấp ở trên bàn, vật liệu tranh tài cần thiết đều do Đan Minh chuẩn bị, vật liệu được phát ra đều thống nhất, số lượng nhiều còn lộn xộn, các luyện đan sư cần căn cứ vào vật liệu được phát rồi phán đoán có thể luyện ra loại đan cấp huyền nào.

Luyện đan sư thật sự có bản lĩnh rất nhanh liền biết mình phải luyện loại đan gì, sau khi xử lý tốt vật liệu, liền thêm phù hỏa vào đan lô.

Một canh giờ sau, thời gian dần dần trôi qua mùi đan dược cũng tràn ngập trên đấu trường.

Sau đó không lâu, đan lô vang lên tiếng ầm ầm, tiếp theo nắp lò bay lên, mười viên linh đan từ đan lô bay ra, bị một bàn tay trắng trẻo non mềm nắm lấy, thu vào trong bình đan.

Đây là luyện đan sư đầu tiên luyện thành đan, lập tức mọi ánh mắt trong đấu trường đều rơi vào trên người luyện đan sư kia.

Sau khi thấy rõ luyện đan sư kia, sắc mặt Thượng Hồng Nguyệt lập tức có chút khó coi.

Bởi vì luyện đan sư kia chính là Vương Khinh Dung tranh giành quả Ly Thủy với nàng ta vài ngày trước, Vương Khinh Dung là đan sư cấp huyền, sẽ xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.

"Ai nha, cô nương này thật là lợi hại, nàng ta là người đầu tiên hoàn thành, nhìn số lượng linh đan thu vào vừa rồi, hình như là đủ mười viên đấy." Thịnh Vân Thâm nói.

Mặc dù trong lòng Thượng Hồng Nguyệt cực kỳ không thích một số hành vi của Vương Khinh Dung, nhưng không thể không thừa nhận trên con đường luyện đan, Vương Khinh Dung là một thiên tài.

Vương Khinh Dung không lớn tuổi lắm, năm nay khoảng hai mươi sáu, đã là đan sư cấp huyền, đặt ở Thánh Vũ đại lục thì thuộc thế hệ luyện đan sư trẻ tuổi cực kì xuất sắc. Ngoại trừ điều này, thuật luyện đan tinh xảo của nàng ta cũng có phần được mọi người tôn sùng, Vương gia đặt kỳ vọng cực cao đối với nàng ta, nghe nói nàng ta là người Vương gia có hi vọng đạt được thành tựu đan sư cấp thiên trong vòng trăm năm, thậm chí tương lai đạt được thành tựu đan sư cấp vương cũng không đáng kể.

Đan sư cấp vương là đan sư cao cấp nhất tại Thánh Vũ đại lục, bây giờ còn chưa có luyện đan sư nào có thể đạt tới trình độ đan sư cấp thánh.

"Hóa ra nàng ta lợi hại như vậy? Chẳng lẽ Vương Khinh Dung này là thiên tài đan sư mới do Đan Minh đẩy ra?" Thịnh Vân Thâm hỏi.

Mặc dù Đan Minh tại Thánh Vũ đại lục có lực kêu gọi không tệ, nhưng so với những danh môn đại phái kia, vẫn hơi kém một bậc.

Lại càng không cần phải nói bên trong Đan Minh có năm thành, năm thành đều có tính toán của mình, bên ngoài nhìn xem Đan Minh hài hòa, kì thực bên trong không ngừng tranh đấu. Đan Minh muốn thay đổi hiện trạng, trừ khi đem thế lực năm thành đều chỉnh lại, nhưng năm thành mỗi thành đều thuộc một gia tộc, gia tộc nào cũng sẽ không vui khi ích lợi của mình giảm bớt, khiến cho Đan Minh chỉ có thể duy trì trạng thái không trên không dưới này, phát triển vô cùng chậm chạp.

Đan Minh vì đề cao lực ảnh hưởng tại Thánh Vũ đại lục, cùng ganh đua tranh giành với những danh môn đại phái kia, đã làm rất nhiều cố gắng, mỗi đoạn thời gian sẽ đẩy ra một luyện đan sư thiên tài cũng là hành động đặc thù của Đan Minh, để hấp dẫn càng nhiều luyện đan sư gia nhập Đan Minh.

Những hành động này của Đan Minh có thể giấu được người tu luyện bình thường, nhưng không giấu diếm được những môn phái siêu cấp kia.

Quả nhiên, nghe được Thịnh Vân Thâm nói, Thượng Hồng Nguyệt không khỏi có chút đỏ mặt, ấp úng, vẫn không thể nói ra lời phản bác gì.

Vương Khinh Dung đúng là luyện đan sư thiên tài Đan Minh đẩy ra lần này, hội đan lần này, cũng là bước đầu tiên Vương Khinh Dung thành danh.

Vòng tranh tài thứ hai, Vương Khinh Dung đạt mười viên đan, bốn viên đan thượng phẩm, sáu viên trung phẩm, không có đan hạ phẩm.

Vương Khinh Dung cũng bởi vậy đạt được hạng nhất vòng tranh tài thứ hai.

Tiếp theo là vòng tranh tài thứ ba, Vương Khinh Dung vẫn là người thành đan đầu tiên, đem linh đan luyện tốt bỏ vào bình đan, sau đó thản nhiên ngồi ở đằng kia, gương mặt quá mức xinh đẹp đó, hấp dẫn vô số người tu luyện ở đây chú ý.

"Tốc độ luyện đan của nàng ta thật nhanh, lần này cũng là mười viên đan." Thịnh Vân Thâm sợ hãi thán phục nói: "Xem ra lần này Đan Minh đẩy ra thiên tài thật lợi hại nha."

Thượng Hồng Nguyệt không lên tiếng.

Tuy rằng Thượng gia cũng là một thành viên của Đan Minh, nhưng muốn nàng ta trái lương tâm khen Vương Khinh Dung, nàng ta thực sự làm không được, không bằng cái gì cũng không nói.

Lúc này, Ninh Ngộ Châu mở miệng nói: "Đan lô kia không đơn giản."

"Cái gì?" Ở đây tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Ngay cả Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ đang cắn hạt dưa cũng hết sức cho mặt mũi mà ngẩng đầu nhìn hắn.

Ninh Ngộ Châu nói: "Các ngươi nhìn đan lô nàng ta luyện đan, cũng không phải là đan lô tầm thường."

Nghe được hắn nói, ánh mắt mọi người đều rơi xuống đan lô màu vàng xanh nhạt trước mặt Vương Khinh Dung.

Tranh tài tại hội đan, đan lô các luyện đan sử dụng, đều tự mình mang đến.

Đối với luyện đan sư mà nói, chất lượng đan lô tốt hay xấu, cũng là một trong những nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến chất lượng linh đan, vì vậy đại đa số luyện đan sư đều cực kỳ chú trọng đối với việc lựa chọn đan lô, mà lò luyện đan tốt chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, lúc luyện đan, sử dụng đan lô có chất lượng thượng thừa luyện đan, hiệu quả xuất ra linh đan có chất lượng tốt tự nhiên cao hơn so với đan lô bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play