Bữa tối của bọn họ là thịt dê nướng và canh thịt dê.
Tay nghề nướng thịt của các Tiềm Lân Vệ rất tốt, được luyện ra lúc lịch luyện tại Lân Đài Liệp Cốc, khoảng thời gian này bọn họ di chuyển trong núi, thực sự không muốn ăn Tích Cốc đan có hương vị chẳng ra sao kia, vì vậy quyết định nấu nướng thịt yêu thú -- dù sao trong núi này cái gì cũng không nhiều, nhưng thịt yêu thú là nhiều nhất, sắc nấu canh nướng quay thay phiên, mỗi ngày đổi một khẩu vị khác nhau.
Bọn họ nướng con dê Băng Văn cấp năm kia.
Đồ tốt đương nhiên muốn đưa cho người nhà ăn trước, đây là nhận thức chung của tất cả Tiềm Lân Vệ.
Yêu thú đẳng cấp càng cao, năng lượng ẩn chứa trong thịt càng phong phú, cũng càng mỹ vị hơn, chất thịt dê Băng Văn cấp năm càng mỹ vị hơn cấp bốn.
Tiềm Lân Vệ mổ dê Băng Văn cấp năm ra lấy yêu đan, đưa đến chỗ Văn Kiều.
Dê Băng Văn do Văn Kiều săn trở về, yêu đan liền thuộc về Văn Kiều, đây là quy củ Ninh Ngộ Châu định ra, ai săn được yêu thú, yêu đan sẽ thuộc về người đó.
Yêu đan dê Băng Văn cấp năm to bằng nắm tay trẻ con, toàn thân như băng ngọc, phía trên có một đường vân màu bạc, phát ra một khí tức băng giá, cầm trong tay vô cùng lạnh giá.
Văn Kiều nhìn một chút, liền đem yêu đan cất kỹ.
Khoảng thời gian này, bọn họ ở trong núi săn giết không ít yêu thú, đạt được rất nhiều yêu đan, có thể cho Văn Thỏ Thỏ xem như kẹo đường mà ăn. Đáng tiếc Văn Thỏ Thỏ cực kỳ kén ăn, ngoại trừ yêu đan hệ phong, vẫn không động vào loại khác.
Thịt dê Băng Văn cực kỳ ngon, chỉ là nướng đơn giản, thoa một chút mật Nguyệt Phong bình thường, cả sơn cốc đều tràn ngập mùi thịt nướng, các Tiềm Lân Vệ ăn như gió cuốn, ngay cả huynh muội Thượng gia cũng ăn không ít, cuối cùng còn có chút xấu hổ.
"Không sao, thịt rất nhiều, hai vị không cần khách khí."
Ninh Ngộ Châu vô cùng hiếu khách chiêu đãi, lúc hắn dùng cơm vô cùng chú trọng lễ nghi, đối mặt với đồ ăn ngon cỡ nào, cũng không nhanh không chậm mà ăn, đoan trang ưu nhã, cảnh đẹp ý vui, biểu hiện ra tu dưỡng và lễ nghi vô cùng tốt, triển lộ ra khí độ của danh môn quý công tử không sai chút nào.
Huynh muội Thượng gia thấy thế, càng cảm thấy Ninh Ngộ Châu lai lịch không tầm thường.
Chỉ là Ninh Ngộ Châu không chủ động nói ra, bọn họ cũng không tiện hỏi, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, nếu bọn họ không muốn tiết lộ lai lịch, sao có thể không biết xấu hổ mà hỏi?
** *
Hôm sau, hai huynh muội Thượng gia liền cáo từ rời đi.
Sáng sớm Tiềm Thú đã dẫn một đám Tiềm Lân Vệ rời đi, tiếp tục đi tìm yêu thú luyện tập, sau khi Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều dùng xong đồ ăn sáng, mang theo Văn Thỏ Thỏ chậm rãi rời khỏi sơn cốc.
Yêu thú xung quanh sơn cốc đã bị dọn dẹp gần hết, chỉ còn lại yêu thú cấp hai cấp ba, Văn Kiều cũng không có đuổi tận giết tuyệt, lưu lại một ít tiếp tục sinh sống, đây là một loại quy tắc cân bằng thiên nhiên.
Chẳng qua bởi vì mỗi lần Văn Kiều gặp được những đàn yêu thú đông đúc, trừ con non, đều thích bưng cả ổ, khiến đám yêu thú xung quanh đã có bóng ma tâm lý đối với nàng và Văn Thỏ Thỏ, chỉ cần là nơi bọn họ xuất hiện, đám yêu thú nghe hơi lập tức chạy, sợ sơ ý một chút, toàn gia sẽ bị đánh.
Tìm hồi lâu, cũng không tìm được yêu thú có thể đánh, Văn Kiều len lén nhìn người nam nhân bên cạnh.
Ninh Ngộ Châu đã sớm hiểu rõ tính tình của tiểu thê tử, chỉ cần nàng nhíu mày liền có thể biết nàng đang suy nghĩ gì, thấy bộ dáng này của nàng, liền biết nàng muốn gây sự, nhưng lại sợ hắn không đồng ý.
Ninh Ngộ Châu ra vẻ không biết, chờ nàng tự mình quyết định.
Sau một hồi, Văn Kiều nói: "Ninh ca ca, xung quanh không có yêu thú có thể đánh, nếu không chúng ta vượt qua rừng cây này, đi xa một chút, chàng cảm thấy được không?"
Mỗi khi vào lúc này, miệng tiểu cô nương sẽ rất ngọt, giống như bị Văn Thỏ Thỏ nhập vào.
Ninh Ngộ Châu nhìn về phương hướng nàng chỉ vào, ánh mắt chớp lên, nói ra: "Ta nhớ được, rừng cây bên kia hình như là địa bàn của một con nhện Bạch Phúc Lang."
Sở dĩ biết rõ, là vì vài ngày trước, Văn Kiều đuổi theo một đám linh hầu chạy đến địa bàn nhện Bạch Phúc Lang.
Đám linh hầu kia chỉ cướp của nàng một quả trái cây, kết quả kém chút bị nàng đuổi tắt thở, xuyên thành một chuỗi kéo đi. Trước có nhện Bạch Phúc Lang, sau có tiểu cô nương đáng sợ, cuối cùng bọn nó chỉ có thể đưa vài hũ rượu linh hầu do chính mình ủ cho Văn Kiều, mới có thể chạy trốn.
Văn Kiều cười ngại ngùng, mềm giọng nói: "Đúng vậy, con nhện Bạch Phúc Lang kia là yêu thú cấp năm, trong địa bàn của nó có một gốc Lang Chu thảo, nếu có thể đào về thì không còn gì tốt hơn."
Văn Kiều sớm đã nhìn chằm chằm con nhện Bạch Phúc Lang cấp năm kia.
Tơ nhện của nhện Bạch Phúc Lang là kịch độc, so với yêu thú cấp năm bình thường càng khó giải quyết, có rất ít người tu luyện và yêu thú nguyện ý đối đầu với loại yêu thú kịch độc này, nhìn thấy đều đi đường vòng, điều này cũng khiến cho con nhện Bạch Phúc Lang kia chiếm đoạt mảnh rừng rậm kia làm là địa bàn của mình.
Lang Chu thảo do nhện Bạch Phúc Lang trông coi, chính là thánh vật giải độc, dùng để luyện giải độc đan, có thể giải phần lớn kỳ độc.
Văn Kiều đã muốn cùng nhện Bạch Phúc Lang đánh một trận, lại muốn Lang Chu thảo của nó, có thể nói dã tâm này cũng rất lớn.
Ừm, cũng là do mấy ngày nay đánh nhau với yêu thú quá nhiều, tâm cũng trở nên liều lĩnh hơn.
Ninh Ngộ Châu thấy tiểu cô nương và Văn Thỏ Thỏ đều nhìn chằm chằm hắn, mắt cũng không chớp một cái, giống như sợ hắn không đồng ý.
Hắn cười khẽ: "Vậy thì đi thôi, chẳng qua nếu như đánh không lại, cũng không thể cậy mạnh."
Văn Kiều vội vàng gật đầu liên tục, đảm bảo nhất định sẽ không cậy mạnh.
Mặc dù tu vi Ninh Ngộ Châu không cao, nhưng đầu óc của hắn linh hoạt, trí thông minh cao hơn người phàm, để cho người ta tâm phục khẩu phục. Không chỉ có các Tiềm Lân Vệ phục hắn, nguyện ý nghe theo chỉ huy của hắn, thậm chí bọn họ lịch luyện cũng nghe theo chỉ định của hắn, ngay cả Văn Kiều hiện tại cũng nghe theo sắp xếp của hắn, mỗi lần muốn làm chuyện gì, đều sẽ tìm hắn thương lượng trước.
Văn Kiều bày tỏ, nàng đây là tôn trọng phu quân, cũng không phải là người không có chủ ý.
Tiếp theo hai người một thỏ gọi một con Tật Phong thú từ trong túi yêu thú, ngồi trên lưng Tật Phong thú chạy về phía địa bàn nhện Bạch Phúc Lang.
Tật Phong thú là yêu thú hệ phong, tốc độ cực nhanh, tính tình lại ôn hòa, là yêu thú được rất nhiều người tu luyện trong Thánh Vũ đại lục thuần dưỡng làm thú cưỡi, hầu như ai cũng có một con, đa số khi xuất hành thì sẽ cưỡi Tật Phong thú.
Lúc đi ngang qua một rừng cây, Văn Kiều bọn họ gặp được một đám linh hầu.
Nàng để Tật Phong thú dừng lại, vẻ mặt rạng rỡ chào hỏi đám linh hầu trên cây.
Văn Thỏ Thỏ ghé vào trên đầu Văn Kiều, hướng về đám linh hầu nhe ra hai chiếc răng cửa, đây là phương thức chào hỏi của Văn Thỏ Thỏ, chẳng qua ở trong mắt những yêu thú khác, đây rõ ràng chính là một loại uy hiếp.
Đám linh hầu khẹt khẹt réo lên không ngừng, trong tay cầm linh quả liên tục ném tới chỗ bọn họ, bị Văn Kiều thúc giục dây leo sinh trưởng bắt được.
Văn Kiều vẫy tay với chúng nó: "Cảm ơn, hôm nay linh quả không tệ, đợi lát nữa trở về, ta hi vọng có thể có một vò rượu linh hầu."
Đám linh hầu càng lớn tiếng, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.
Con người này quá xấu rồi, lần trước lấy đi rượu linh hầu bọn nó ủ trăm năm, lần này còn muốn rượu, chưa từng thấy người nào quá đáng như thế.
Nhưng mà đánh không lại!
Linh Hầu Vương trốn sau lưng đám linh hầu đưa mắt nhìn Văn Kiều bọn họ rời đi, tranh thủ thời gian gọi đám đồ tử đồ tôn của nó rời đi, chạy trốn rất xa, tránh cho con người kia trở về lại lấy rượu linh hầu của bọn chúng.
Tật Phong thú chạy nửa ngày thời gian, rốt cuộc đến địa bàn nhện Bạch Phúc Lang.
Rất xa, liền có thể nhìn thấy tơ nhện quấn quanh trên cành cây, tơ nhện màu trắng giăng ở khắp nơi, tạo thành một tấm lưới bảo vệ, ngăn cách mảnh rừng rậm này với thế giới bên ngoài.
Tơ nhện có tính ăn mòn và độ dính cực mạnh, nếu yêu thú bình thường không cẩn thận đụng vào, sẽ lập tức bị dính chặt ở trên đó, chậm rãi ăn mòn máu thịt, cuối cùng trở thành khẩu phần lương thực của con nhện Bạch Phúc Lang kia.
Văn Kiều bọn họ từ nhảy xuống từ trên lưng Tật Phong thú, thuận tay thu Tật Phong thú vào trong túi yêu thú.
Tật Phong thú ngoại trừ tốc độ nhanh, thì không có sức chiến đấu gì, cũng không thể thả nó ở bên ngoài, sẽ bị những yêu thú khác xem như đồ ăn mà ăn.
Văn Thỏ Thỏ ghé vào trên đầu Văn Kiều, nhìn đống tơ nhện ngổn ngang lộn xộn treo ở trên cây, đột nhiên nhảy qua chỗ đó, vung móng vuốt cào tơ nhện trên một thân cây.
Kết quả, móng vuốt Văn Thỏ Thỏ dính trên tơ nhện.
Vẻ mặt Văn Thỏ Thỏ ngây ngốc, dùng lực rút móng vuốt trở về, nào biết tơ nhện kia bị nó kéo đến dài ra, vẫn dán vào móng của nó thật chặt.
"Chi chi chi!"
Văn Thỏ Thỏ lớn tiếng kêu lên, gọi tỷ tỷ tranh thủ thời gian tới cứu nó.
Ninh Ngộ Châu nhìn Văn Thỏ Thỏ xung phong đi đầu, rất nhanh liền nhìn ra chút manh mối, tơ nhện xung quanh nơi này có màu trắng như tuyết, độ dính cực mạnh, hiển nhiên là tơ nhện con nhện Bạch Phúc Lang kia vừa phun ra, còn rất mới, cho dù là yêu thỏ biến dị cấp bảy, vẫn bị dính chặt.
Xem ra con nhện Bạch Phúc Lang kia sắp lên cấp, độ dính của tơ nhện cũng mạnh lên.
Ninh Ngộ Châu nói phát hiện của mình cho Văn Kiều, để cho nàng cẩn thận.
"Ta đã biết, phu quân yên tâm đi." Văn Kiều nói, tránh tơ nhện trên mặt đất, đi đến trước mặt Văn Thỏ Thỏ bị dính tơ nhện.
Văn Thỏ Thỏ tội nghiệp mà nhìn nàng, lông của nó bị dính chặt, hơn nữa bộ lông tuyết trắng kia bắt đầu biến thành màu đen, là dấu hiệu bị ăn mòn, nếu lâu thêm một chút, lông trắng của Văn Thỏ Thỏ sẽ biến thành lông đen.
Sau khi Văn Kiều quan sát, biết thân thể của mình không có cách nào chống lại những tơ nhện này, liền lấy một đoạn dây leo Thạch Kim Mãng từ trong túi trữ vật.
Trong túi trữ vật có rất nhiều đoạn dây leo Thạch Kim Mãng giống như vậy, đây đều là dây leo Thạch Kim Mãng do Văn Kiều thúc đẩy sinh trưởng trong không gian, sau đó cắt những phần đã trưởng thành, chia thành từng đoạn, lúc cần liền lấy ra sử dụng.
Cầm một đoạn dây leo Thạch Kim Mãng, Văn Kiều sử dụng nó như cây gậy, quét tơ nhện xung quanh.
Quả nhiên độ dính của tơ nhện rất mạnh, sau khi dính chặt vào dây leo Thạch Kim Mãng, liền không có cách nào tách rời chúng nó. Chẳng qua Văn Kiều cũng không phải muốn tách rời cả hai, mà dùng dây leo Thạch Kim Mãng dọn dẹp tất cả tơ nhện xung quanh.
Ninh Ngộ Châu đứng ở bên ngoài, nhanh chóng nhìn thấy tiểu thê tử nhà hắn quơ một đoạn dây leo Thạch Kim Mãng, quấn hết tơ nhện xung quanh vào dây leo, tơ nhện có độ dính cực mạnh kia, bị nàng thoải mái dọn sạch, ngay cả Văn Thỏ Thỏ bị dính trên tơ nhện cũng được nàng thoải mái giải cứu.
Văn Thỏ Thỏ nhìn thấy trên móng vuốt của mình bị dính mất một đám lông, lập tức tức giận.
Nó phát ra tiếng mài răng chói tai, lớn tiếng gào thét về phía địa bàn nhện Bạch Phúc Lang, bộ dáng như muốn đánh nhau.
Cũng không biết có phải là bị Ninh Ngộ Châu ảnh hưởng hay không, Văn Thỏ Thỏ cũng là một con thỏ theo đuổi sự hoàn mỹ, đối với bộ lông trắng noãn như tuyết của mình rất yêu quý thương tiếc, rơi một sợi lông cũng đau lòng, huống chi bây giờ bị dính mất một đám, lộ ra làn da phấn nộn bên dưới.
"Đừng nóng nảy, dọn xong đám tơ nhện này, chúng ta lập tức đi vào." Văn Kiều an ủi Văn Thỏ Thỏ, thuận tay đút một viên linh đan an ủi nó.
Đạt được linh đan Văn Thỏ Thỏ rốt cuộc an tĩnh lại, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm địa bàn nhện Bạch Phúc Lang.
Chẳng mấy chốc Văn Kiều đã dọn dẹp ra một con đường, gọi Ninh Ngộ Châu ở đằng sau tiến đến.
"Ngộ Châu, chàng phải theo sát ta đấy, đừng tách ra, biết không?" Văn Kiều căn dặn.
Ninh Ngộ Châu cười dịu dàng đồng ý, lấy ra một viên giải độc đan đút cho nàng, "Đây là giải độc đan dùng mật ong chúa Nguyệt Phong luyện ra, có thể ứng phó độc nhện."
Nói xong, chính hắn cũng nuốt một viên, cho Văn Thỏ Thỏ ăn một viên.
Giải độc đan dùng mật ong chúa luyện ra mang theo mùi thơm ngọt đặc thù của mật ong chúa, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ xem nó như kẹo đường mà ăn, trên mặt đều rất vui vẻ.
Bên này Văn Kiều đang trắng trợn dọn dẹp tơ nhện của nhện Bạch Phúc Lang, bên kia Ninh Ngộ Châu cũng không có nhàn rỗi, ở xung quanh tìm kiếm một số cỏ độc sinh trưởng dưới tơ nhện, có thể dùng để luyện chế một số kỳ đan.
Linh đan có thể cứu mạng, cũng có thể hại người. Hầu hết các luyện đan sư đều theo đuổi con đường luyện đan chính thống, rất ít người sẽ đụng vào những loại độc đan, kỳ đan, quỷ đan này. Cho rằng những loại này sẽ hại tính mạng người khác, các loại độc đan, kỳ đan, quỷ đan đều là tà môn ma đạo, chính đạo không thể làm, nếu như phát hiện có luyện đan sư luyện ra những thứ này, sẽ bị công kích, thanh danh sẽ bị hao tổn.
Đối với Ninh Ngộ Châu mà nói, linh đan trên thế gian này đều hữu dụng, trong mắt hắn cứu người, hại người không có gì khác nhau. Thậm chí so với linh đan cứu mạng, hắn càng cảm thấy hứng thú với những loại kỳ đan, quỷ đan kia hơn, bởi vì những kỳ đan quỷ đan này càng có tính khiêu chiến, thường thường có thể để cho hắn diễn sinh ra rất nhiều linh cảm không giống nhau, luyện ra rất nhiều linh đan thú vị.
Hơn nữa lúc mấu chốt, còn có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Ninh Ngộ Châu sẽ không dễ dàng sử dụng những loại kỳ đan, quỷ đan này, nhưng nếu có người không có mắt đụng tới, vậy thì lại là chuyện khác.
Văn Kiều hoàn toàn không biết phu quân bày ra bộ dáng nhã nhặn quý công tử nhưng ở sau lưng lại mưu tính đen tối đầy mình, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một chút, phát hiện hắn vẫn hoàn hảo, liền tiếp tục dọn dẹp tơ nhện.
Chẳng mấy chốc đoạn dây leo Thạch Kim Mãng kia đã quấn đầy tơ nhện như cái kén.
Ninh Ngộ Châu nhìn một chút, nói: "A Xúc, độ dính của tơ nhện này không tệ, đợi lát nữa đừng vứt đi, để ta đem nó về luyện chế, dung nhập vào trong vũ khí."
Văn Kiều đáp một tiếng.
Vừa đi vừa dọn dẹp, bất tri bất giác, bọn họ đã xâm nhập đến trước sào huyệt nhện Bạch Phúc Lang.
Nhện Bạch Phúc Lang không có ở đây.
Xung quanh là một lớp lại một lớp mạng nhện, lít nha lít nhít, trong không khí tràn ngập khí độc âm lãnh. Nếu không phải bọn họ đã ăn giải độc đan, chỉ sợ hiện tại đã trúng độc.
Văn Thỏ Thỏ phát hiện nhện Bạch Phúc Lang không có ở đây, không khỏi có vài phần thất vọng.
Văn Kiều nhìn xung quanh một chút, nhanh chóng liền tìm được gốc Lang Chu thảo kia.
Nàng mừng rỡ nói: "Phu quân, thừa dịp con nhện Bạch Phúc Lang kia chưa trở về, chúng ta tranh thủ thời gian đào nó đi."
Trước tiên đào xong rồi trồng trong không gian, nàng thúc giục cho nó sinh trưởng thêm vài lần, đến khi nó nở hoa kết quả, sau khi đạt được hạt giống thì tiếp tục thúc đẩy sinh trưởng, sau này bọn họ sẽ có vô số Lang Chu thảo để luyện giải độc đan.
Văn Kiều đánh bàn tính rất nhanh, trong không gian có rất nhiều loại linh thảo đều được trồng như thế, như vậy mới có thể sử dụng liên tục, tránh khỏi sử dụng hết một gốc thì không có.
Ninh Ngộ Châu đi đào Lang Chu thảo, Văn Kiều cầm dây leo Thạch Kim Mãng canh giữ ở một bên.
Cũng không biết con nhện Bạch Phúc Lang kia đi nơi nào, cho đến khi Ninh Ngộ Châu đào xong, cũng không thấy nó xuất hiện, thực sự kỳ quái, Văn Kiều lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nàng còn tưởng rằng hôm nay có thể cùng nó đánh một trận.
Ninh Ngộ Châu có chút buồn cười.
Nhện Bạch Phúc Lang yên lòng rời đi, cũng là bởi vì ở sâu trong sào huyệt của nó có tơ nhện khắp nơi, mỗi sợi tơ nhện ở đây dày như ngón tay thô, độc tính và độ dính còn lợi hại hơn bên ngoài, người tu luyện bình thường căn bản sẽ không có cách xâm nhập vào đây, cũng không có ai sẽ giống như Văn Kiều, bạo lực dùng dây leo quấn hết tơ nhện lên trên đó, cộng thêm Thạch Kim Mãng là dây leo cấp sáu, vô cùng cứng rắn, nhất thời nửa khắc tơ nhện cũng không thể ăn mòn nó.
Đào xong Lang Chu thảo, bọn họ đi vòng trở về.
Xung quanh âm trầm, trên đỉnh đầu có mạng nhện khắp nơi, đặc biệt yên tĩnh.
Mắt thấy sắp rời khỏi địa bàn nhện Bạch Phúc Lang, đột nhiên Văn Thỏ Thỏ phát ra một tiếng gào rít, Văn Kiều dùng một tay ôm lấy phu quân yếu ớt nhà nàng chạy như điên.
Sau lưng bọn họ, một con nhện bụng trắng vô cùng to lớn đang bò trên lưới nhện, lặng yên không một tiếng động tiếp cận, tám đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào hai con người dám can đảm xông vào địa bàn của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT