Edit: Jess93

Sau khi hơi nước tại lối vào Ngục Thủy Trạch hoàn toàn bị nhuộm thành sương máu, trong sương máu truyền đến tiếng gào thét của Thủy Yêu, cùng với âm thanh do bọn nó không ngừng va chạm vào trận pháp do Thiên Phù Tông và đệ tử Phi Tiên đảo bày ở đó.

Phù trận và Tnh Linh trận nổi lên một tia linh quang sáng ngời, cùng lúc cũng làm cho những Thủy Yêu ô uế kia phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Nhưng mà cho dù như thế, đám Thủy Yêu vẫn liên tục lao về phía trước, không ngừng mà va chạm vào hai cái đại trận tại cửa vào, ý đồ làm ô nhiễm hủy diệt hai đại trận này.

Phù trận trấn tà và Tịnh Linh trận đều có tác dụng khắc chế nhất định đối với mấy Huyết Yêu đã bị huyết chướng ô nhiễm này, ít nhiều có thể ngăn cản bọn nó.

Huyết yêu này chẳng qua là tiên phong thay cho những quái vật bên trong huyết chướng kia mà thôi, đám người tu luyện đều biết điều này trong lòng, nhưng nghe động tĩnh truyền đến từ bên trong, trong lòng vẫn không khỏi ớn lạnh.

Vũ Kỳ Kiệt một mực canh giữ ở lối vào Ngục Thủy Trạch, thần sắc chưa biến.

Huyết Yêu vốn là Thủy Yêu lấy Diêu Quang thảo làm thức ăn trong Ngục Thủy Trạch, nhưng bởi vì huyết chướng xông phá phong ấn mà ra, huyết chướng ô nhiễm Ngục Thủy Trạch, Thủy Yêu cũng bởi vì huyết chướng mà biến thành Huyết Yêu cấp thấp này, tính tình của bọn nó trở nên càng thêm hung hãn ác độc, giống như hung hãn không sợ chết, vậy mà trả giá bằng thân thể của mình để mở ra một con đường máu trong làn sương máu kia.

Khi Huyết Yêu cuối cùng cũng leo ra từ lối vào của làn sương máu kia, Vũ Kỳ Kiệt không chút do dự xách đao lên trước, chém giết Huyết Yêu kia.

Cũng may có hai cái đại trận cản trở, số lượng Huyết Yêu có thể ra ngoài cũng không nhiều lắm, hầu hết Huyết Yêu đều bị ảnh hưởng bởi Trấn Tà phù và Tịnh Linh trận, đến khi có thể leo ra, thực lực đã bị giảm đi rất nhiều.

Có Vũ Kỳ Kiệt trấn thủ tại lối vào Ngục Thủy Trạch, đám người an tâm hơn rất nhiều.

Những người này cũng không có ăn không ngồi rồi, sau khi phát hiện đường lui của bọn hắn đã bị chặn, người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông ở đây đi đến trước mặt Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn, bàn bạc với bọn hắn về trận chiến kế tiếp.

Tô Vọng Linh nói: "Ta thấy đại trận Ninh công tử bày ra, có tổng cộng mười tám trận điểm cần trấn thủ, chỉ cần bảo vệ tốt mười tám trận điểm này, có khả năng đại trận này có thể chèo chống tới khi các lão tổ đến."

Kiều Nhạc Sơn gật đầu, quay sang nói với một người tu luyện có khuôn mặt cương nghị: "Đồ đạo hữu, các ngươi tận lực bảo vệ tốt các trận điểm, mỗi trận điểm tốt nhất phải năm người cảnh giới Nguyên Tông trở lên."

Đồ Lương là đệ tử cảnh giới Nguyên Tông khá được coi trọng trong Tán Tu Minh, lần này Tán Tu Minh phái người tiến vào Thiên Chi Nguyên tìm kiếm Thần mộc, cũng lấy hắn ta dẫn đầu, lúc trước cướp đoạt Tịnh Linh Thủy Liên, Đồ Lương bởi vì ở khoảng cách khá xa, không có cơ hội, khiến Tán Tu Minh không thể cướp được một hạt sen nào. Đối với điều này hắn ta có chút không vui, đã từng nghĩ trực tiếp ra tay cướp đoạt, lại bởi vì đệ tử Phi Tiên đảo cầm đầu bảo vệ hai người Văn Kiều mà không giải quyết được gì.

Kiều Nhạc Sơn cũng biết sơ lược về Đồ Lương này, biết năng lực của hắn ta, đám đệ tử Tán Tu Minh này cũng coi như có sức chiến đấu không tầm thường, đến lúc đó có thể bảo vệ tốt đại trận hay không, còn cần bọn họ ra sức.

Đồ Lương làm sao không biết tính toán của Kiều Nhạc Sơn, nhưng trong lúc sinh tử, không phải là thời điểm so đo những chuyện đó, nếu thật sự so đo, chỉ sợ cũng là Ninh Ngộ Châu đang bày trận muốn so đo trước.

Đồ Lương sảng khoái nói: "Yên tâm, chúng ta còn muốn sống sót rời khỏi Thiên Chi Nguyên, chắc chắn sẽ bảo vệ đại trận thật tốt."

Thương lượng chuyện thủ trận xong, Đồ Lương không khỏi hỏi: "Các ngươi đã đưa tin tình huống ở đây về tông môn chưa?"

Kiều Nhạc Sơn và Tô Vọng Linh đều gật đầu, trên người bọn họ đều có đồ vật liên hệ với tông môn, từ lúc phát sinh dị biến tại Ngục Thủy Trạch, bọn họ liền trực tiếp liên hệ tông môn. Chẳng qua lúc này bởi vì bọn hắn đang ở Thiên Chi Nguyên, vật mang theo cũng không phải là loại có thể đưa tin kia, mà là một số ngọc phù đặc biệt có thể cảm ứng, chỉ cần bóp nát, các lão tổ trong tông môn tất nhiên sẽ biết Thiên Chi Nguyên xảy ra chuyện, sẽ nhanh chóng chạy tới.

Không chỉ có hai người này, những đệ tử xuất thân danh môn đại phái ở đây, trên thân đều có loại ngọc phù cảm ứng này.

Nghe được câu trả lời của bọn hắn, người tu luyện ở đây rốt cuộc lộ ra nét mừng trên mặt.

Tốt xấu xem như có một hi vọng.

Nhưng mà Kiều Nhạc Sơn là người quen đả kích người, sau đó nghe được hắn nói: "Khi nào bọn họ mới có thể đến chỗ này, chúng ta cũng không biết, chư vị vẫn chớ có ôm may mắn, trước bảo vệ đại trận thật tốt đi."

Nếu đều chờ đợi người khác tới cứu, vậy không bằng trực tiếp nhảy vào biển máu được rồi.

Mắt thấy đám người tu luyện này biến sắc, trở nên bi quan lần nữa, Kiều Nhạc Sơn trực tiếp coi như không thấy, quay người rời đi.

Tô Vọng Linh khẽ cười một tiếng, Kiều Nhạc Sơn là một người thực tế, xưa nay làm việc đều không thích đánh Thái Cực với người khác, có sao nói vậy, có hai nói hai, có đôi khi, rất dễ dàng làm cho người ta tức giận.

Đám Đồ Lương trừng mắt nhìn bóng lưng Kiều Nhạc Sơn nửa ngày, vẫn là triệu tập người tu luyện Tán Tu Minh, bắt đầu sắp xếp.

Ninh Ngộ Châu còn đang bày trận.

Diện tích của đại trận này cũng không tính lớn, khó khăn lắm mới có thể chứa được một vạn người này, đây cũng là lý do Ninh Ngộ Châu tiết kiệm thời gian, nhỏ một chút không sao, chỉ cần có thể đỡ nổi quái vật trong huyết chướng kia là tốt rồi.

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn làm hộ pháp sau lưng hắn.

Hai con Hoàng Tinh Kiến sung làm hoa kiến trên búi tóc nàng thỉnh thoảng giật giật xúc giác, phảng phất đang cảm ứng cái gì đó.

Hoàng Tinh Kiến đúng là cảm ứng không khí chung quanh, sau đó lặng lẽ báo cáo tình huống cho Văn Kiều, từ sau khi bọn nó biến dị, ngoại trừ có thể dùng để dẫn đường tìm người và tìm ngoại vật, thỉnh thoảng cũng có thể cảm ứng tình huống thông qua không khí chung quanh.

Đặc biệt là nơi này tràn ngập uế khí, âm khí, hai con Hoàng Tinh Kiến có thể cảm ứng trong phạm vi rất lớn.

Văn Kiều yên lặng lắng nghe, không khỏi nhìn về phía chỗ sâu trong Ngục Thủy Trạch.

Kiều Nhạc Sơn dẫn dắt mấy đệ tử Phi Tiên đảo, dự định rời khỏi đại trận, đi giết một nhóm quái vật trong biển máu, thăm dò rõ ràng tình huống của bọn nó, lại thuận tiện sắp xếp.

Kiều Nhạc Thủy lo lắng nói: "Đại ca, ngươi cẩn thận."

Kiều Nhạc Sơn gật đầu với hắn, nói ra: "Ừm, ngươi cũng phải cẩn thận! Đi, cùng ta đi ra ngoài."

Kiều Nhạc Thủy: "..."

Kiều Nhạc Thủy cuối cùng vẫn đi theo Kiều Nhạc Sơn ra ngoài, hắn đối với thực lực của huynh trưởng vẫn rất có lòng tin, không có chút e ngại nào.

Sau khi đệ tử Phi Tiên đảo rời khỏi đại trận, lại có một đám người rời đi theo, trong đó có đám thể tu kia.

Hùng Ngôn là đệ tử Ngũ Uẩn Môn, Ngũ Uẩn Môn này đều là một đám thể tu, dù số lượng đệ tử không so được với những đại môn phái kia, nhưng xuất ra là một sức chiến đấu cấp cao. Lần này đệ tử Ngũ Uẩn Môn cũng là vì Thần mộc mà đến, nghe nói Thần mộc có tác dụng luyện thể, nhóm thể tu tất nhiên cũng muốn đi thử một chút vận may của mình.

Chỉ có thể nói, vận may của bọn hắn thực sự không tốt, không chỉ lá cây Thần mộc đều không nhìn thấy, còn không thể cướp được hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên.

Hùng Ngôn nói với Văn Kiều: "Muội tử, chúng ta cũng đi giết những quái vật trong biển máu đây."

Văn Kiều vội nói: "Hùng tiền bối, ngươi cẩn thận, không được liền rút về, chờ phu quân ta bố trí xong trận pháp, ta lại cùng ngươi đi ra giết cho thống khoái!"

"Vẫn là muội tử sảng khoái!"

Hùng Ngôn phát ra một tiếng cười sang sảng, mang theo đám thể tu kia rời đi.

Không ít người tu luyện đều lựa chọn tiến vào biển máu xem xét, chỉ có một số nhát gan núp ở trong đại trận, không dám trực tiếp đối mặt với quái vật trong biển máu.

Sau đó không lâu, liền thấy những người tu luyện kia bay về.

Ngay sau đó bọn họ liền thấy một dòng lũ đỏ tươi ở nơi xa, đang lao tới nơi này, dòng lũ màu đỏ tươi kia như là thủy triều cuồn cuộn, tùy ý càn quét mảnh thiên địa này, nuốt chửng mọi thứ trên mặt đất, đuổi sát sau lưng đám người tu luyện kia.

"Không tốt, biển máu đã lan tràn tới đây."

Đám người tu luyện trốn ở trong trận kinh hãi kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ bối rối hoảng sợ.

"Kêu cái gì? Còn không nhanh đi bảo vệ tốt đại trận." Có người bất mãn quát lên một tiếng, bây giờ bọn họ bị vây ở đây, coi như sợ hãi cũng vô dụng, không bằng buông tay đánh cược.

Nơi này mặc dù không ít người nhát gan sợ chết, nhưng người hiểu chuyện càng nhiều hơn, trong lòng bọn họ đều biết tình huống này đã không cho phép lùi bước, chỉ có thể tử chiến đến cùng!

Kiều Nhạc Sơn mang theo đệ tử Phi Tiên đảo xông vào trong trận, vội vàng hỏi: "Ninh công tử đã bố trí xong đại trận?"

Tô Vọng Linh nhìn về phía Ninh Ngộ Châu vẫn đang vùi đầu bày trận, mặc dù bên cạnh có mấy trận pháp sư hỗ trợ, nhưng những trận pháp sư này đẳng cấp thực sự quá thấp, khả năng giúp đỡ có hạn, vẫn phải dựa vào một mình Ninh Ngộ Châu thôi diễn bày trận, tinh lực và linh lực tiêu hao có chút đáng sợ, lúc này sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, mồ hôi lấm tấm từ gương mặt trượt xuống, có thể thấy được lúc này hắn cũng không thoải mái.

Lúc này Ninh Ngộ Châu đã bày ra tầng đại trận thứ hai, đang bày trận thứ ba.

Đám người Kiều Nhạc Sơn nhìn xong, mím môi, quay người nhìn về phía biển máu đang vọt tới kia.

Tốc độ biển máu lao đến không tính chậm, trong giây lát đã đi tới xung quanh đại trận.

Mắt thấy sóng máu kia muốn nhào tới, đột nhiên đại trận sáng lên một đạo linh quang, ngay sau đó sóng máu kia bị buộc phải lui về sau, dừng lại ở chỗ cách đại trận hơn mười trượng.

Trái tim đám người tu luyện vừa nhấc lên chậm rãi rơi xuống, sau đó lộ vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng.

"Thật sự có thể ngăn cản!"

"Tất nhiên có thể ngăn, nhưng nếu không bảo vệ tốt nó, trận pháp lại vững chắc cũng chống đỡ không nổi." Kiều Nhạc Sơn tỉnh táo nói.

Đây chỉ là song trọng đại trận, đã có thể buộc biển máu kia lui lại, có thể thấy được trình độ trận pháp của Ninh Ngộ Châu, chờ hắn bố trí xong một trận cuối cùng, có khả năng có thể chống đỡ một chút.

Vào lúc sóng máu rốt cuộc dừng lại, người tu luyện trong trận cũng nhìn thấy những quái vật từ trong biển máu xuất hiện.

Văn Kiều đột nhiên liếc nhìn, không khỏi sửng sốt một chút, nói ra: "Đây là quỷ đói trong sông máu kia?"

Nếu không thấy lớp da đỏ mang theo chút máu đen của bọn nó, dáng vẻ tương tự quỷ đói bò ra từ sông máu, chẳng qua khí tức trên thân bọn chúng mạnh hơn những quỷ đói kia, phảng phất là phiên bản tiến hóa của quỷ đói.

Văn Kiều không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ huyết chướng hiện thế một lần nữa, dẫn đến quỷ đói trong sông máu cũng phá phong ấn ra ngoài?

Nghe được tiếng của nàng, Tô Vọng Linh quay đầu nhìn lại, phát hiện nàng đi tới từ lúc nào, một con yêu thỏ biến dị nằm sấp trên bờ vai, để con Tiểu Thực Thiết thú kia lưu lại bên cạnh Ninh Ngộ Châu trông coi hắn.

Tô Vọng Linh ngưng tụ linh lực nhìn tình huống trong biển máu, nói ra: "Bọn nó không phải là quỷ đói trong sông máu, chẳng qua bản chất cũng tương tự những con quỷ đói kia, hơn nữa thực lực cao hơn những con quỷ đói kia, Văn cô nương nhất định phải cẩn thận."

Văn Kiều ừm một tiếng, nhìn thấy những quái vật bò ra từ trong biển máu lao về phía đại trận, gọi ra Liệt Nhật Cung của nàng.

Mọi người ở đây nhìn thấy thanh Liệt Nhật Cung này, trên mặt đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Thiên Chi Nguyên có rất nhiều âm tà ô uế, loại linh khí cấp địa có nhật chi lực giống Liệt Nhật Cung này, lực sát thương rất mạnh, vào thời điểm then chốt hết sức hữu dụng.

Lúc này, liền nhìn thấy Văn Kiều giương tay kéo cung ra, nhưng trên dây lại không có mũi tên, mà là dùng linh lực của nàng ngưng tụ ra một mũi tên bằng linh lực.

Mũi tên linh lực bắn ra.

Khi mũi tên linh lực bắn trúng quái vật trong biển máu, quái vật kia ầm một tiếng nổ tung, hóa thành máu loãng đầy trời, một lần nữa quy về biển máu.

Văn Kiều cảm ứng, trong lòng có chút tiếc nuối, dùng mũi tên linh lực rốt cuộc kém hơn Liệt Nhật tiễn luyện chế từ dây leo Thạch Kim Mãng. Nhưng số lượng Liệt Nhật tiễn không nhiều lắm, trừ một số có thể triệu hồi, trong lúc chiến đấu thường có vài mũi tên, bởi vì tổn hại nghiêm trọng hoặc là nguyên nhân khác, không thể triệu hồi, sử dụng hết sẽ không còn nữa.

Liệt Nhật tiễn cần dùng tiết kiệm một chút.

Nhưng mà lúc nàng nghĩ như vậy, ánh mắt người chung quanh nhìn nàng lại có chút không giống.

"Muội tử, linh cung này của ngươi thật lợi hại." Hùng Ngôn máu me khắp người đi qua: "Ngươi đừng thấy những quái vật này không tính mạnh, nhưng chúng nó có số lượng quá nhiều, giống như chỉ cần là nơi có biển máu này, sẽ có thể liên tục không ngừng leo ra, làm cho người ta khó lòng phòng bị, lúc trước chúng ta còn bị nó cào bị thương."

Văn Kiều không khỏi nhìn về phía bả vai và cánh tay của hắn ta, nơi đó quả thật có mấy vết thương sâu tận xương, phía trên tràn ngập uế khí chẳng lành, tốc độ khép lại rất chậm.

"Hơn nữa lúc giết bọn nó, nếu là linh khí thông thường, không chỉ có tổn hại đối với linh khí, cũng không dễ giết chết. Ngược lại là vũ khí của đệ tử Phi Tiên đảo, lực sát thương đối với những quái vật này tương đối lớn."

Nói xong, mọi người nhìn về phía vũ khí trong tay đệ tử Phi Tiên đảo, đều có chút ghen tị.

Đệ tử Phi Tiên đảo sử dụng chính là Linh Quang Kiếm cùng một màu, kiểu dáng gần giống thanh kiếm của Kiều Nhạc Sơn, chỉ là đẳng cấp khác biệt, trừ Linh Quang Kiếm của Kiều Nhạc Sơn là cấp thiên, những người khác sử dụng chính là Linh Quang Kiếm cấp địa, uy lực không sánh bằng.

Lúc này, đệ tử Phi Tiên đảo đã xuất trận nghênh đón công kích của những quái vật ngoài đại trận kia.

Ánh kiếm của Linh Quang Kiếm cùng với linh quang lấp lóe, chém giết quái vật trong biển máu giống như chặt đồ ăn, lại phối hợp với dung mạo không tầm thường của những đệ tử Phi Tiên đảo kia, trông rất đẹp mắt.

Văn Kiều lại giương cung, ngưng tụ mũi tên linh lực bắn giết những quái vật công kích đại trận kia.

Hết mũi tên này đến mũi tên khác, mũi tên linh lực bắn giết toàn bộ quái vật ngoài đại trận, người tu luyện chung quanh trông thấy hết sức kinh ngạc, không nghĩ tới nữ tu này chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Không hậu kỳ vậy mà sức chiến đấu lại không thua người khác, thậm chí tốc độ chém giết quái vật của người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh còn không nhanh bằng nàng đâu.

Ngưng tụ mũi tên linh lực vô cùng tiêu hao linh lực, nếu không phải có Bổ Linh đan và mật chi, Văn Kiều căn bản không dám lãng phí như thế.

Cũng bởi vì nàng lãng phí nổi, cho nên ở trong mắt những người khác, nữ tu này cũng đặc biệt hung mãnh, những người tu luyện vốn còn muốn cướp đoạt hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên của nàng cũng không khỏi yên lặng rụt lại.

Bất tri bất giác, chiến đấu đã bắt đầu.

Ong một tiếng, giữa không trung sáng lên một đạo linh quang xán lạn, những quái vật trong biển máu ý đồ công kích đại trận bị hất bay, phát ra một tiếng sắc lạnh, the thé, sau đó hóa thành một trận máu loãng rơi vào trong biển máu phía dưới.

Đám người nhịn không được nhìn về phía linh quang giữa không trung, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

"Phu quân!"

Văn Kiều lướt qua, đỡ lấy Ninh Ngộ Châu sắc mặt tái nhợt, gần như kiệt sức, nhanh chóng nhét mật chi vào trong miệng hắn.

Nuốt vào mấy khối mật chi, sắc mặt Ninh Ngộ Châu mới tốt hơn nhiều.

Mấy luyện đan sư đi theo bên cạnh Ninh Ngộ Châu yên lặng thu lại linh đan vừa móc ra, Ninh hiền đệ cũng là luyện đan sư, linh đan luyện ra còn tốt hơn bọn hắn, xem ra là không cần linh đan của bọn họ.

"Ninh công tử, ngươi không sao chứ?"

Một đám người dồn dập hỏi thăm, cực kì cảm kích hắn vì đã bày ra đại trận này.

Ninh Ngộ Châu cười cười với bọn họ, nói ra: "Ta nghỉ ngơi một lát là tốt rồi."

Nghe hắn nói xong, đám người vội vàng chuẩn bị một chỗ, cũng tri kỷ trải một số đồ vật như da lông yêu thú và bàn ghế ở trên đất, để hắn ngồi nghỉ ngơi ở chỗ đó, ngay cả người ốm yếu như Tô Vọng Linh, thiếu chủ Linh Lung bảo này đều không có đãi ngộ như vậy đâu.

Tô Vọng Linh cảm thấy buồn cười, lại có mấy phần trào phúng.

Lúc trước còn vì Tịnh Linh Thủy Liên suýt chút nữa đánh ngươi chết ta sống, bây giờ ngược lại là cung phụng người ta như ân nhân cứu mạng -- không thể không nói, Ninh Ngộ Châu thật sự là một tồn tại thần kỳ.

Tô Vọng Linh chưa từng coi khinh Ninh Ngộ Châu, lại phát hiện Ninh Ngộ Châu còn đáng sợ hơn so với suy đoán của hắn.

Ninh Ngộ Châu ngồi nghỉ ngơi ở chỗ đó, Văn Cổn Cổn vẫn ở bên cạnh hắn, móng vuốt ôm một cây trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh chậm rãi gặm, dáng vẻ nhỏ yếu vô tội kia, thực sự rất khó để người sinh ra lòng phòng bị, lại không biết nếu bàn về lực phòng ngự, Tiểu Thực Thiết thú hệ thổ này đều lợi hại hơn bất cứ người nào ở chỗ này.

Tô Vọng Linh đi tới: "Ninh công tử."

Ninh Ngộ Châu đang đả tọa mở to mắt, nhìn về phía hắn, dò hỏi: "Tô thiếu chủ có chuyện gì sao?"

Tô Vọng Linh khẽ gật đầu, bày ra Cách Âm trận ở chung quanh, mới một mặt nghiêm túc nói: "Ninh công tử, tình huống Ngục Thủy Trạch còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của ta."

Nếu không phải sợ khiến những người tu luyện này tuyệt vọng, làm cho bọn hắn ngay cả thủ trận đều mất đi lòng tin, Tô Vọng Linh cũng sẽ không chỉ nói qua loa. Hắn lo lắng chính là, chỉ sợ bọn họ kiên trì không nổi cho tới khi những lão tổ cảnh giới Nguyên Đế đó đến đây.

Ninh Ngộ Châu không nói, chỉ là nhìn hắn.

"Chắc hẳn Ninh công tử cũng đã nhìn ra, nếu không sẽ không phí nhiều tâm lực như vậy, bày ra đại trận này." Tô Vọng Linh một câu nói toạc ra.

Ninh Ngộ Châu từ chối cho ý kiến, rốt cuộc mở miệng: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play