Edit: Jess93

"Chít chít!"

Mao Cầu to lớn một đường kêu chít chít, gai nhọn sắc bén phủ kín thân thể đâm thành những vết như tổ ong trên mặt đất, mọi người nhìn thấy tê cả da đầu.

Quả cầu gai lấy một loại tốc độ cực nhanh nhảy lên miệng thằn lằn cá sấu cấp chín, sau đó nhanh chóng di chuyển dọc theo đầu của nó, những nơi đi qua, lưu lại vết tích như mũi kim trên thân vảy con thằn lằn cá sấu cấp chín.

Đám người ngạc nhiên nhìn một màn này, vậy mà đâm thủng lớp vảy dày cứng rắn của thằn lằn cá sấu cấp chín kia.

Thằn lằn cá sấu cấp chín phát ra một tiếng thê lương bi thảm.

Lúc quả cầu gai di chuyển đến đầu con thằn lằn cá sấu cấp chín kia, liền đứng im bất động đậu ở đó, nhìn từ xa, giống như một viên cầu lông sinh trưởng trên đầu thằn lằn cá sấu.

Mà người tu luyện ở đây đều chú ý tới, con thằn lằn cá sấu cấp chín kêu thảm kia không chỉ có lớp vảy dày cứng rắn bị gai nhọn đâm xuyên, ngay cả cặp mắt của nó cũng bị đâm thủng, hai mắt chảy ra huyết lệ.

Dưới sự đau đớn cực độ, thằn lằn cá sấu cấp chín mạnh mẽ đâm thân thể cao lớn tới phía trước, không hề có kết cấu gì, xung quanh một mảnh hỗn độn.

Người tu luyện vốn đánh nhau với nó vội vàng tránh đi, kẻo lại sơ sẩy một cái bị nó đụng bị thương.

Nhìn thấy kết cục của thằn lằn cá sấu cấp chín, tất cả người tu luyện ở đây kinh ngạc nhìn quả cầu gai vững vàng cắm rễ trên đỉnh đầu thằn lằn cá sấu kia, bọn họ thực sự nhìn không ra quả cầu gai chỉ biết kêu "Chít chít" này là thứ gì, nhưng không hề nghi ngờ, gai bạc giống như con nhím màu trắng kia cực kỳ bén nhọn, ngay cả lớp vảy cứng rắn của yêu thú cấp chín đều có thể đâm thủng.

Đau đớn khiến con thằn lằn cá sấu kia muốn đem quả cầu gai trên đầu hất ra, nhưng mà mặc kệ nó giãy dụa như thế nào, quả cầu gai vẫn vững vàng chiếm cứ ở đó, người không biết chuyện còn tưởng rằng trên đầu con thằn lằn cá sấu cấp chín này mọc ra một quả cầu gai màu bạc.

Nhìn một lát, đám người mới phát hiện, hóa ra quả cầu gai kia đem gai của mình cắm thật sâu vào trong máu thịt thằn lằn cá sấu cấp chín, mặc kệ con thằn lằn cá sấu kia va chạm mạnh như thế nào, đều vững như bàn thạch, thậm chí còn vui vẻ kêu lên "Chít chít."

Đây rốt cuộc là yêu thú gì?

Văn Kiều cũng rất kinh ngạc, nàng nhận ra quả cầu gai này chính là con Mao Cầu lớn nhất trong sơn cốc Chúc Tiên Linh Hoa kia. Lúc những Mao Cầu đó gặp được nguy hiểm, có thể đem lông toàn thân biến thành gai nhọn, đánh lui kẻ địch.

Tại sao nó lại ở chỗ này?

Mặc dù thắc mắc, nhưng nhìn thấy Đại Mao Cầu này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa dời lực chú ý của con thằn lằn cá sấu cấp chín kia, trong lòng nàng cũng thở phào một hơi.

Lưu Vân Tiên Tử dụng tâm hiểm ác, Văn Kiều có thể phán đoán ra, thậm chí không bỏ sót ánh mắt mang theo ác ý và sát ý của Lưu Vân Tiên Tử khi nhìn về phía Thịnh Vân Thâm.

Nếu nói Lưu Vân Tiên Tử muốn dạy dỗ bọn họ vì Mộ San, giết hay không đều phải xem tâm tình của bà ta, như vậy đối với Thịnh Vân Thâm, chính là giết cho sướng.

Lưu Vân Tiên Tử muốn mượn thằn lằn cá sấu giết người, Đại Mao Cầu xuất hiện không thể nghi ngờ làm hỏng kế hoạch của bà ta.

Văn Kiều híp mắt nhìn sang, phát hiện Lưu Vân Tiên Tử quả nhiên tức điên lên, khuôn mặt xinh đẹp giống Mộ San đến mấy phần bắt đầu có chút vặn vẹo.

Dù nữ nhân lại xinh đẹp, nếu mặt mũi tràn đầy dữ tợn, cũng không đẹp nữa.

Rất nhiều người chú ý tới bộ dáng vặn vẹo kia của Lưu Vân Tiên Tử, toàn bộ đều vỡ mộng, cảm thấy Lưu Vân Tiên Tử không đảm đương nổi cái tên này, sỉ nhục cái tên "Lưu Vân."

Quả cầu gai không biết người xung quanh kinh ngạc và Lưu Vân Tiên Tử nổi giận, nó như một người thắng đâm thật chặt vào đầu thằn lằn cá sấu cấp chín, hướng về phía Văn Kiều đắc ý kêu chít chít.

Văn Kiều im lặng, thật đúng là con Đại Mao Cầu kia.

Dù không biết vì sao con Mao Cầu này xuất hiện ở đây, nhưng Văn Kiều rất lo lắng không thể nghi ngờ, trông tư thế Lưu Vân Tiên Tử, hận không thể chém giết bọn hắn ở chỗ này, không hề để ý đạo lí. Nói với những loại người này cũng không thông, chỉ có một đường chiến tới cùng mà thôi.

Hai mắt Văn Kiều lướt qua tia tàn khốc, giãy dụa đứng lên.

Ninh Ngộ Châu đỡ nàng, nhìn về phía Lưu Vân Tiên Tử ở giữa không trung, con ngươi thanh nhuận dịu dàng, dần dần mất đi ánh sáng, biến thành màu đen thuần túy.

Lúc này, Lưu Vân Tiên Tử lần nữa ra tay, Lưu Vân Sa nhẹ nhàng mỏng manh di chuyển tự nhiên như ngày đó, trực tiếp đánh về phía quả cầu gai kia.

"Cẩn thận!"

Văn Kiều nhịn không được la lên một tiếng.

Nhưng mà Đại Mao Cầu vẫn lù lù bất động, vững như bàn thạch ngồi trên đầu con thằn lằn cá sấu cấp chín đang phát cuồng kia.

Lưu Vân Sa đánh vào gai của nó, tê một tiếng, Lưu Vân Sa trông có vẻ nhẹ nhàng mỏng manh thật ra vô cùng cứng cỏi lại bị gai nhọn kia xé rách.

Người ở chỗ này ngược lại hít một ngụm khí lạnh.

Gai nhọn của quả cầu gai này không khỏi quá lợi hại, phải biết Lưu Vân Sa của Lưu Vân Tiên Tử nghe nói là linh khí cấp thiên, cho dù là yêu thú cấp chín, bị nó đánh trúng cũng sẽ bị tổn thương, trừ khi có được lớp da cứng rắn giống thằn lằn cá sấu cấp chín -- chẳng qua trông thấy quả cầu gai kia cũng có thể đâm thủng da của thằn lằn cá sấu cấp chín, có thể thấy được cực kỳ lợi hại, Lưu Vân Sa không làm gì được nó cũng không kỳ quái.

Một màn thần kỳ này khiến những người tu luyện vốn đã lui ra xa bởi vì thằn lằn cá sấu cấp chín trông thấy lại cực kỳ khiếp sợ.

Lần này Lưu Vân Tiên Tử quả thực vô cùng tức giận.

"Súc sinh từ đâu tới, cũng dám làm hỏng Lưu Vân Sa của bản tọa, cút!"

Lưu Vân Tiên Tử triệu ra một tấm khiên đen, tấm khiên đen mau chóng phóng lớn ở giữa không trung, đập về phía quả cầu gai kia.

Đừng thấy quả cầu gai cực lớn, nhưng tốc độ cũng không chậm, nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên lưng thằn lằn cá sấu, khiên đen trực tiếp nện vào trên đầu con thằn lằn cá sấu kia.

Thằn lằn cá sáu lâm vào điên cuồng bởi vì bị thương, động tác trì trệ, lắc đầu, tiếp tục mạnh mẽ đâm tới.

Chẳng qua lúc này, đám người nhìn ra được, một kích của tấm khiên đen kia khiến động tác của nó trở nên chậm chạp rất nhiều.

Khiên đen đánh một kích không thành, lần nữa đập về phía quả cầu gai kia.

Lưu Vân Tiên Tử khống chế khiên đen, dáng vẻ muốn đem con Mao Cầu làm hỏng chuyện tốt của bà ta đập dẹp như vợt bóng bàn.

Khiên đen là linh khí cấp thiên, là linh khí thiên về phòng ngự, dùng để công kích cũng được, chỉ là lúc công kích tương đối cồng kềnh, không linh hoạt bằng những vũ khí khác.

Quả cầu gai vừa kêu chít chít, vừa kéo thân thể thằn lằn cá sấu cấp chín lăn khắp nơi, xem nó như khiên thịt. Mỗi một lần khiên đen công kích đều rơi xuống trên thân con thằn lằn cá sấu kia, dù thân thể con thằn lằn cá sấu cấp chín đáng thương kia cường hãn hơn nữa, cũng không chịu được kiểu đập như thế, động tác cũng càng ngày càng chậm chạp, giống như lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống.

Người tu luyện đứng ngoài quan sát không khỏi đồng tình con thằn lằn cá sấu cấp chín này, bị một con Mao Cầu lấy ra làm khiên thịt, thực sự xui xẻo.

Cho đến khi thằn lằn cá sấu cấp chín rốt cuộc đổ ầm xuống, Lưu Vân Tiên Tử thần sắc dữ tợn, sảng khoái mà nói: "Xem ngươi còn có thể trốn đi đâu?"

Khiên đen nện xuống lần nữa.

Quả cầu gai xoẹt một tiếng, chui vào dưới bụng con thằn lằn cá sấu ngã xuống kia, quả thực là đem thân thể to lớn của con thằn lằn cá sấu kia đẩy ra, khiên đen lần nữa đập không trúng.

Quả cầu gai hướng về phía Lưu Vân Tiên Tử phát ra tiếng kêu chít chít đắc ý, tỏ vẻ nó rất lợi hại, chính là đập không được.

Đám người: "..."

Lưu Vân Tiên Tử tức giận đến cực điểm: "Ta, muốn, làm thịt, ngươi!"

Lưu Vân Tiên Tử phát hiện mình lại bị một con súc sinh trêu đùa, dưới sự phẫn nộ, vậy mà cách không đánh một chưởng về hướng quả cầu gai.

Linh lực hóa thành cự chưởng đánh bay quả cầu gai lẫn con thằn lằn cá sấu cấp chín kia.

Quả cầu gai kêu chít chít, chỉ dùng gai nhọn cứng rắn của mình chui vào con thân thể cá sấu cấp chín kia, để nó chia sẻ một nửa tổn thương cho mình. Thằn lằn cá sấu vốn đã bị khiên đen nện đến thương thế thảm trọng càng bị thương nặng hơn, đã chỉ còn lại một hơi.

Quả cầu gai này thật thông minh, có thể thấy được linh trí cực cao.

Người tu luyện ở đây nhìn xem Lưu Vân Tiên Tử mất lý trí, đuổi theo công kích quả cầu gai kia, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần khác thường, cảm thấy lúc này Lưu Vân Tiên Tử không có chút khí độ Nguyên Tông Chân Nhân nào, như một bà điên, Đạo Diễn Chân Nhân vậy mà lấy loại nữ nhân này, cũng coi như đáng thương.

Văn Kiều vốn có chút bận tâm Đại Mao Cầu này có thể bị Lưu Vân Tiên Tử hãm hại hay không, nhưng rất nhanh đã phát hiện mặc kệ Lưu Vân Tiên Tử đối phó nó như thế nào, đối với nó đều không tạo được tổn thương gì.

Mặc dù Đại Mao Cầu này không có sức chiến đấu gì, cũng sẽ không chủ động công kích, nhưng một thân gai nhọn này cũng không phải mọc ra dọa người, không chỉ có thể đâm thủng lớp vảy dày của thằn lằn cá sấu cấp chín, còn có thể chống đỡ những tổn thương khác.

Văn Kiều lặng lẽ thở phào.

Lưu Vân Tiên Tử truy sát quả cầu gai một hồi, không có cách nào đối phó với thứ mọc toàn gai nhọn cứng rắn đáng sợ này, ngược lại bản thân tiêu hao không ít linh lực, lần nữa tức giận đến không kìm được.

Khóe mắt của bà ta thoáng nhìn qua đệ tử Xích Tiêu Tông, phát hiện bọn người Dịch Huyễn vậy mà đem hai tên tiểu bối cuồng vọng tổn thương nữ nhi của bà ta bảo vệ ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, một chưởng vốn đánh về hướng quả cầu gai lại đổi thành đập về phía Văn Kiều bọn họ.

Cùng một con súc sinh phân cao thấp, không bằng thừa cơ giết bọn hắn.

Lưu Vân Tiên Tử thay đổi chủ ý, hôm nay bà ta nhất định phải đem nhi tử và tất cả đồ đệ của Thịnh Chấn Hải cùng nhau giết chết ở đây, chấm dứt hậu hoạn.

Về phần hậu quả sau khi giết bọn hắn, chỉ cần những người này đều chết hết, ai biết là bà ta giết?

Sắc mặt đám đệ tử Xích Tiêu Tông đại biến, Dịch Huyễn không lo được vết thương trên người, lúc đang chuẩn bị tiếp một chưởng này, một đạo đao khí chém tới.

Đao khí mang theo khí thế vạn quân, phá không mà đến, đánh tan một chưởng ngưng tụ từ linh lực kia.

"Ai?"

Lưu Vân Tiên Tử hét lớn một tiếng, khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo, hết lần này đến lần khác bị người ngăn cản, bà ta đã tức điên lên.

"Là ta!"

Nữ tử áo đỏ và trường đao, tư thế hiên ngang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt bọn người Dịch Huyễn, nhìn về phía Lưu Vân Tiên Tử.

Tất cả mọi người Xích Tiêu Tông kinh ngạc mừng rỡ kêu to: "Đại sư tỷ!"

Những người có quan hệ tốt với Xích Tiêu Tông cũng có chút vui mừng, Tần Hồng Đao Xích Tiêu Tông là người hoàn toàn xứng đáng đứng đầu trong thế hệ trẻ tại Thánh Vũ đại lục, mặc dù Lưu Vân Tiên Tử thành danh đã lâu, Tần Hồng Đao chỉ là một Nguyên Tông Chân Nhân vừa bước vào cảnh giới Nguyên Tông không lâu, nhưng nàng ta là đao tu, đao tu và kiếm tu đều là quái vật có thể khiêu chiến vượt cấp, Tần Hồng Đao chưa chắc sẽ thua Lưu Vân Tiên Tử.

Sắc mặt Lưu Vân Tiên Tử lập tức trở nên rất khó coi.

Vẻ mặt Tần Hồng Đao cũng cực kỳ không tốt, đặc biệt là nhìn thấy đệ tử Xích Tiêu Tông thương thế thảm trọng, còn có mấy người sư đệ sư muội của nàng ta bị thương thành như thế, trong ánh mắt nhìn về phía Lưu Vân Tiên Tử chứa sát ý lạnh thấu xương, giống như thanh trường đao Tuyết Quang trong tay nàng ta.

Nàng ta lạnh lùng thốt lên: "Lưu Vân Tiên Tử, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn trở thành kẻ địch với Xích Tiêu Tông?"

Sắc mặt Lưu Vân Tiên Tử tái xanh, im lặng hồi lâu.

Bây giờ đã xem như kết thù với Xích Tiêu Tông, cũng đã đắc tội với Thịnh Chấn Hải rồi, đáng hận lúc trước mình bị con súc sinh kia trêu đùa, không có ngay lập tức giết chết đám nhóc con Xích Tiêu Tông này.

Trong lòng bà ta hối hận, lại biết Tần Hồng Đao là một kẻ khó chơi, cho dù bà ta thành danh đã lâu, chưa chắc có thể đánh được đao tu Tần Hồng Đao này, chớ nói chi Tần Hồng Đao là do Liễu Nhược Trúc tự mình dạy nên.

Nghĩ đến Liễu Nhược Trúc, bà ta ghen ghét đến hai mắt đỏ lên, nhưng tốt xấu vẫn còn lý trí, đánh về hướng Tần Hồng Đao một chưởng sau đó xoay người rời đi.

"Đánh người liền muốn chạy? Nào có chuyện tốt như vậy!"

Tần Hồng Đao quát lạnh một tiếng, trường đao chém về phía Lưu Vân Tiên Tử, cắt ngang đường chạy trốn của bà ta, sau đó nâng đao lên lập tức chém về phía bà ta.

Trâm cài tóc của Lưu Vân Tiên Tử bị đao chém đứt, tóc tai bù xù tránh né, đặc biệt chật vật, đâu còn dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, tùy ý sử dụng thằn lằn cá sấu cấp chín công kích đệ tử Xích Tiêu Tông lúc trước?

Phong thủy luân chuyển, nói ngay lúc này.

Nhưng mà trừ Mộ Tử Minh và đệ tử Thanh Vân Tông âm thầm lo lắng, không có ai đồng tình Lưu Vân Tiên Tử.

Nhìn thấy Tần Hồng Đao đối đầu Lưu Vân Tiên Tử, đệ tử Xích Tiêu Tông lập tức nhẹ nhàng thở ra, xụi lơ trên mặt đất.

Ninh Ngộ Châu ôm lấy Văn Kiều, kiểm tra thân thể cho nàng, khuôn mặt gắt gao banh lại, nhanh chóng đút một khối mật chi cho nàng.

Thịnh Vân Thâm đỡ Dịch Huyễn lảo đảo ngã xuống, nghẹn ngào hỏi: "Nhị sư huynh, ngươi không sao chứ?"

Dịch Huyễn nuốt xuống ngụm máu vọt tới yết hầu, đang chuẩn bị lấy viên linh đan nuốt vào, Ninh Ngộ Châu gọi Thịnh Vân Thâm tới, cho hắn một nhóm mật chi, để hắn ta đem mật chi phân cho những người bị thương ở đây.

Thịnh Vân Thâm đã biết sự lợi hại của mật chi này, có thể trị nội thương và bổ sung linh lực, là đồ tốt hiếm có, vội vàng phân cho đám người, đồng thời cũng chú ý tình hình chiến đấu giữa Tần Hồng Đao và Lưu Vân Tiên Tử.

Lúc nhìn thấy Tần Hồng Đao đuổi theo Lưu Vân Tiên Tử đánh, ngay cả khiên đen Lưu Vân Tiên Tử dùng để phòng ngự cũng bị nàng ta đánh bay, kích động kêu lên: "Đại sư tỷ thật là lợi hại, Đại sư tỷ cố lên, đánh chết nữ nhân điên này!"

Lúc này Thịnh Vân Thâm vô cùng thống hận Lưu Vân Tiên Tử, căn bản không coi bà ta là tiền bối mà đối đãi, hận không thể để Tần Hồng Đao giết bà ta, cho nên nói ra cũng không kiêng nể gì cả.

Lưu Vân Tiên Tử giận tím mặt: "Tiểu súc sinh, câm miệng!"

"Tiểu súc sinh kêu người nào câm miệng vậy!" Thịnh Vân Thâm lớn tiếng dỗi trở về: "Chỉ có cho rằng mình là súc sinh, mới có thể mắng chửi người là súc sinh ở khắp nơi."

Lời này thật sự đủ độc, Lưu Vân Tiên Tử đã quen được người khen ngợi, sao có thể chịu được việc bị một tiểu bối sỉ nhục như thế, đặc biệt tiểu bối này vẫn là nhi tử của Liễu Nhược Trúc, là khúc mắc cả đời bà ta, càng hận không thể giết cho sướng.

Dưới cơn phẫn nộ, Lưu Vân Tiên Tử vậy mà mặc kệ Tần Hồng Đao, quay người liền muốn đánh chết Thịnh Vân Thâm. Tần Hồng Đao sao có thể cho phép bà ta chạy, chém xuống một đao.

Lưu Vân Tiên Tử kêu thảm một tiếng, một cánh tay bay lên cao, đã bị chặt đứt một tay.

Sự đau đớn vì mất một cánh tay khiến Lưu Vân Tiên Tử đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt của bà ta tái nhợt, cả người đều muốn điên rồi.

Lưu Vân Tiên Tử phát ra một tiếng kêu gào thê lương, cũng không biết bắt được thứ gì liền đập tới, ở giữa không trung ầm một tiếng nổ vang, cả bầu trời bị bao phủ bởi một màn sương đỏ.

"Cẩn thận!"

Tần Hồng Đao nhanh chóng lui lại, đồng thời nhắc nhở mọi người ở đây, để bọn hắn cẩn thận những sương đỏ này.

Đám người dù không biết đó là thứ gì, đều vô thức dựng thẳng linh lực che phủ, đem sương đỏ kia ngăn ở bên ngoài, nhưng cũng có người tu luyện phản ứng chậm chạp, vô ý hút sương đỏ kia vào, thân thể mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, đồng thời trên da nổi lên vô số cục u màu đỏ, đỏ đến sáng loáng, nhìn cực kỳ buồn nôn.

Những người tu luyện có cục u lớn màu đỏ kêu lên thảm thiết, không ngừng đưa tay cào cục u trên thân, đem từng cục u trên người cào nát, cực kỳ đáng sợ.

Thấy cảnh này, mọi người ở đây sợ hãi không thôi, hơn nữa cũng không thể nào tin nổi một Nguyên Tông Chân Nhân như Lưu Vân Tiên Tử, vậy mà sử dụng thủ đoạn ti tiện cỡ này đả thương người.

Lưu Vân Tiên Tử cười ha ha, giọng điệu căm hận nói: "Các ngươi đều chết đi! Chết đi! Liễu Nhược Trúc sinh súc sinh, ta muốn giết ngươi, ta muốn để Thịnh Chấn Hải hối hận! Ta muốn các ngươi đều hối hận.."

Trên mặt Tần Hồng Đao thoáng hiện tức giận, đối với Lưu Vân Tiên Tử càng ngày càng không muốn nhìn, đã sinh ra sát ý.

Lúc nàng ta đang chuẩn bị giết chết nữ nhân điên này, đột nhiên cảm giác được khác thường trong không khí, sắc mặt hơi đổi một chút.

Cùng là cảnh giới Nguyên Tông, mặc dù Lưu Vân Tiên Tử đang nổi điên, nhưng cũng có thể lập tức phát hiện được động tĩnh truyền đến từ nơi xa, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lần nữa cười ha ha: "Thú triều tới, lần này xem các ngươi còn trốn như thế nào."

Nói xong, bà ta nhún người nhảy lên, lao về phương xa.

Mặc dù Tần Hồng Đao có lòng ngăn cản, nhưng cảm giác được cơn thú triều kia sắp đến, các sư đệ sư muội đều bị thương, không nên đối đầu với thú triều, chỉ có thể từ bỏ truy sát Lưu Vân Tiên Tử.

Đột nhiên, Lưu Vân Tiên Tử đã chạy trốn lại hét thảm một tiếng, từ giữa không trung rơi vào trong đầm lầy ngập nước phía dưới.

Nhóm thằn lằn cá sấu trong đầm lầy ngập nước dồn dập hướng về phía bà ta nhào lên, mở ra cái miệng to đầy máu, muốn cắn người vừa rơi vào trong đầm lầy.

Lưu Vân Tiên Tử lại hét thảm một tiếng.

Mộ Tử Minh một mực trầm mặc đứng ở trong đám người sắc mặt đại biến, vội vàng chạy về hướng đầm lầy ngập nước, muốn cứu Lưu Vân Tiên Tử rơi xuống đầm lầy lên.

Vậy mà lúc này không có ai chú ý Lưu Vân Tiên Tử như thế nào, bởi vì bọn hắn cũng phát hiện thú triều đến, mà phương hướng thú triều đúng là vị trí của bọn họ.

"Đi mau!" Tần Hồng Đao hét lớn một tiếng.

Những người tu luyện ở đây mau chóng bỏ chạy theo hướng ngược với thú triều, cũng khiêng những người mọc cục u màu đỏ khắp người kia rời đi.

Ninh Ngộ Châu cũng ôm lấy Văn Kiều, liếc qua nơi Lưu Vân Tiên Tử biến mất, đi theo đám người chạy đi.

Hắn cụp mi xuống, che lấp toàn bộ hắc ám trong mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play