Văn Kiều bọn họ nhìn thấy hành vi của tiểu Thực Thiết thú, đều không nói gì.
Trong lòng bọn họ có một dự cảm xấu nhất, lại không thể nói cho tiểu Thực Thiết thú một lòng ngóng trông nương nó trở về, như vậy quá tàn nhẫn.
Nhưng mà Bạch Hùng vẫn không có trở về.
Bọn họ đã đào linh thạch mười ngày trong hang động này, mỗi ngày nhìn thấy con tiểu Thực Thiết thú kia ngồi xổm nhìn quanh cửa hang, may mắn nó còn nhớ rõ lời dặn dò của nương nó, không dám mạo hiểm đi ra ngoài, để tránh bị yêu thú lợi hại hơn phát hiện xem như đồ ăn ăn hết.
Văn Kiều từ chỗ Tiểu Thực Thiết thú biết được, có không ít yêu thú cấp cao thực lực cường hãn sinh tồn trên mảnh đại lục thiên đảo này, chẳng qua mỗi con yêu thú đều có địa bàn của mình, bình thường không có việc gì, phần lớn thời gian bọn nó đều ở trong địa bàn của mình, sẽ không dễ dàng vượt qua ranh giới.
Sau khi bọn họ đi vào đại lục thiên đảo, không có yêu thú cấp cao nào ở chỗ bọn họ đến, mới có thể một đường bình an tới đây.
Mặc dù Bạch Hùng không ở đây, nhưng xung quanh khe đất này còn lưu lại hơi thở của nó, trong thời gian ngắn còn có thể chấn nhiếp những yêu thú kia, nhưng sau một khoảng thời gian, Bạch Hùng kia còn chưa trở lại, sau khi hơi thở của nó biến mất, đoán chừng nơi này sẽ bị yêu thú cường đại khác cướp đi. Dù sao nơi này có một đầu linh mạch, linh lực nồng đậm, là chỗ tu luyện thượng hạng, mặc kệ yêu thú đã có linh trí hay chưa, đều sẽ vô thức lựa chọn chỗ có lợi này tu hành.
Đến lúc đó, chỉ sợ tiểu Thực Thiết thú này sẽ gặp nguy hiểm.
Văn Kiều hi vọng con Bạch Hùng kia bình an vô sự, tiểu Thực Thiết thú này không có mẫu thân cường đại che chở, muốn sống sót tại loại địa phương khắp nơi đều là hung thú này cũng không dễ dàng.
Nửa tháng sau khi Bạch Hùng rời đi, con tiểu Thực Thiết thú kia rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng nghẹn ngào, sau đó lộn nhào lăn đến trước mặt Văn Kiều, hai móng ôm lấy chân của nàng, kêu lên ô ô.
Văn Kiều bị nó làm cho có chút mềm lòng, nhưng sau khi nghe hiểu ý của nó, không khỏi kinh ngạc: "Ngươi muốn chúng ta dẫn ngươi đi tìm nương ngươi?"
Tiểu Thực Thiết thú gật đầu, nhìn nàng bằng một đôi mắt ngấn nước.
Đại khái là huyết mạch phụ mẫu cường đại, mặc dù tiểu Thực Thiết thú vẫn là con non, nhưng đã là yêu thú cấp chín, đã mở linh trí, có chút thông minh, có thể nghe hiểu được tiếng người. Chỉ là bởi vì kinh nghiệm đánh nhau còn không có phong phú bằng Văn Thỏ Thỏ, cộng thêm có rất nhiều yêu thú cấp cao trên đại lục thiên đảo này, cho thấy nó là một con tiểu Thực Thiết thú cấp chín không có tác dụng gì.
Mặc dù Văn Kiều rất đồng tình tiểu Thực Thiết thú này, nhưng nghĩ tới con yêu sói khổng lồ cũng là cấp vương kia, liền có chút do dự.
Nàng phải bận tâm đến phu quân nhà nàng và Văn Thỏ Thỏ cùng với an nguy của bọn họ.
Chẳng qua tiểu Thực Thiết thú này cũng rất đáng thương.
Văn Kiều nghĩ nghĩ, nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, chàng và Văn Thỏ Thỏ chờ ở đây, ta dẫn nó đi tìm con Bạch Hùng kia."
Nếu như gặp phải nguy hiểm, nàng liền biến thành mầm non nhỏ, đồng hóa với thực vật xung quanh.
May mắn nơi này có linh thực ở khắp nơi, rất thuận tiện cho nàng che giấu bản thân. Nào biết Ninh Ngộ Châu lại không đồng ý: "Ta cùng đi với các nàng." Hắn nhìn thoáng qua con tiểu Thực Thiết thú đang ôm lấy chân Văn Kiều: "Nếu quả thật gặp nguy hiểm, ta có thể trốn vào trong không gian."
Văn Kiều vỗ đầu một cái, giật mình nói: "Đúng rồi, ta lại quên mất."
Ninh Ngộ Châu hơi mỉm cười, trong lòng biết không phải nàng quên, mà là nàng chưa bao giờ nghĩ tới muốn ỷ lại không gian của hắn, vì vậy lúc suy nghĩ chuyện gì, sẽ xem nhẹ sự tồn tại của không gian.
Ninh Ngộ Châu cũng không có tận lực nhắc nhở, không gian mặc dù an toàn, nhưng không quan trọng hơn việc khiến bản thân mạnh mẽ, nếu như gặp phải nguy hiểm, cứ trốn vào trong không gian, sẽ gây bất lợi đối với việc tu hành, dần dà, đạo tâm cũng bởi vậy mà dao động.
Sau khi Văn Kiều đồng ý mang tiểu Thực Thiết thú đi tìm nương nó, lúc này liền xuất phát.
Nàng đặt tiểu Thực Thiết thú trên bờ vai, tiểu Thực Thiết thú vội dùng móng vuốt bám lấy bờ vai của nàng.
Văn Thỏ Thỏ ngồi xổm trên bả vai còn lại của nàng, nhìn từ xa, giống như hai bên bờ vai của nàng điểm xuyết một con mao cầu, một con là mao cầu trắng, con còn lại là mao cầu đen trắng, trông còn rất đáng yêu.
Ninh Ngộ Châu thấy được hình tượng mới của nàng, không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Mặc dù hai con mao cầu rất đáng yêu, nhưng Ninh Ngộ Châu cảm thấy, đáng yêu nhất chính là A Xúc nhà hắn.
Văn Thỏ Thỏ mặc dù rất mất hứng vì tiểu Thực Thiết thú chiếm cứ bả vai còn lại của Văn Kiều, nhưng nghĩ tới nếu như tiểu Thực Thiết thú bị Văn Kiều ôm, nó càng mất hứng hơn, đành phải ngầm đồng ý như thế.
Sau khi rời khỏi khe đất, bọn họ trở lại trong rừng trúc.
Ninh Ngộ Châu bày ra trận ngăn cách và huyễn trận ở xung quanh khe đất, che giấu khe đất này, để tránh người tu luyện khác phát hiện bên trong có giấu càn khôn, lấy đi đầu linh mạch kia.
Được Văn Kiều hỗ trợ, rừng Tử Linh trúc đã khôi phục được kha khá, nhìn không ra vết tích đã từng bị nghiền ép lúc hai con cự thú đánh nhau. Mà gốc Trúc Vương Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc kia cũng có màu sắc cực kì tươi tốt, chẳng qua vũng Quỳnh Ngọc Tương bên cạnh Trúc Vương đã khô rồi.
Bây giờ Văn Kiều biết nơi này là địa bàn của Thực Thiết thú, Quỳnh Ngọc Tương này cũng coi là vật sỡ hữu của Thực Thiết thú, hơn nữa còn là thứ Bạch Hùng và Thực Thiết thú để dành dưỡng con non, nghĩ đến mình lấy của người ta nhiều Quỳnh Ngọc Tương như vậy, cũng có chút xấu hổ, thầm nghĩ lần này mang tiểu Thực Thiết thú đi tìm nương nó, nguy hiểm thì nguy hiểm, coi như là thù lao lấy Quỳnh Ngọc Tương của người ta.
Rời khỏi rừng Tử Linh trúc, Văn Kiều bọn họ nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, phát hiện dấu vết hai con cự thú kia lưu lại khi chiến đấu đã gần như biến mất.
Chẳng qua cũng có thể hiểu được, linh khí trên đại lục thiên đảo này so với những nơi khác càng dày đặc, nơi này linh thực sinh trưởng cũng rất tốt, coi như bị tàn phá nghiêm trọng, chỉ cần nửa tháng thời gian, lại sinh trưởng lần nữa.
Bọn họ một đường đi về phía hai con cự thú lúc trước biến mất.
Nhưng mà sau khi đi một đoạn đường, phát hiện dấu vết hai con cự thú kia lưu lại đều bị linh thực sinh trưởng bao phủ một lần nữa, đã không tìm được.
Văn Kiều liền để hai con Hoàng Tinh Kiến dẫn đường.
Hoàng Tinh Kiến đầu tiên dùng hai sợi râu khoác lên móng vuốt tiểu Thực Thiết thú, trên người tiểu Thực Thiết thú có khí tức của Bạch Hùng, thuận tiện cho bọn nó ghi lại, sau đó liền bay về nơi xa.
Bọn nó bay lúc cao lúc thấp, hiển nhiên cũng không quen dùng cánh phi hành, nhưng linh thực nơi này tươi tốt, bất lợi cho việc bò, chỉ có thể thử phi hành.
Văn Kiều bọn họ ngự kiếm đi theo sau lưng hai con Hoàng Tinh Kiến, đồng thời phải chú ý hoàn cảnh xung quanh, để tránh vô ý xông vào địa bàn của những yêu thú cấp cao kia.
Lại đi thêm một đoạn đường như thế, bọn họ gặp được mấy người tu luyện.
Ánh mắt Ninh Ngộ Châu hơi ngừng lại, liền hiểu rõ những người tu luyện này chắc hẳn cũng học phương pháp của bọn họ, đi tới mảnh đại lục thiên đảo này.
Cách thời gian bọn họ đi vào đại lục thiên đảo này đã hơn nửa tháng, những người tu luyện khác sẽ đến cũng không kỳ quái.
Hai con Hoàng Tinh Kiến lập tức trốn vào bên trong linh thực rậm rạp phía dưới, thân hình của bọn nó nhỏ, cộng thêm khí tức thuộc về yêu thú trên thân dao động không lớn, không chú ý căn bản là không có cách phát hiện.
Văn Kiều cảnh giác nhìn bọn hắn.
Bên trong mấy người tu luyện kia có người có tu vi cảnh giới Nguyên Linh, nếu đánh nhau, dù không biết thắng bại như thế nào, nhưng bọn họ sẽ rất chật vật.
May mắn những người này chỉ nhìn hai người một chút, liền dời ánh mắt, bay về phía khác. Mảnh đại lục thiên đảo này rất lớn, có rất nhiều bảo vật ở xung quanh, không cần thiết đem thời gian lãng phí trên chuyện giết người đoạt bảo.
Văn Kiều nhẹ nhàng thở ra, âm thầm xoa bóp ngón tay, về sau càng phải cẩn thận hơn một chút.
Biết đã có người tu luyện cũng đi tới mảnh đại lục thiên đảo này, Văn Kiều ít nhiều có chút lo lắng.
Nếu con Bạch Hùng kia thật sự xảy ra chuyện, lại bị người tu luyện tới đây phát hiện, chỉ sợ tình cảnh Bạch Hùng càng nguy hiểm hơn. Dù sao đối với người tu luyện mà nói, cả người yêu thú cấp cao đều là bảo vật, nếu con yêu thú cấp cao kia còn bị thương rất nặng, bọn họ không ngại thêm một mồi lửa, giết chết nó.
Hoàng Tinh Kiến tiếp tục dẫn đường ở phía trước.
May mắn sau đó bọn họ không có gặp được người nào, một đường đi qua, Hoàng Tinh Kiến mang theo bọn họ đi vào trong rừng rậm ẩm ướt với những cây đại thụ cao chót vót sinh trưởng, đi tới một chỗ sinh trưởng đầy linh thực giống cây dương xỉ trong rừng cây.
Tiếp theo, bọn nó xoay quanh tại chỗ sinh trưởng đầy linh thực giống cây dương xỉ này.
Văn Kiều thần sắc hơi động, để hai con Hoàng Tinh Kiến lui lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm ở chỗ này.
Lần tìm kiếm này, Văn Kiều phát hiện dưới những linh thực giống cây dương xỉ này có một cái hố sâu thẳm, nhìn xuống phía dưới, lít nha lít nhít linh thực giống dương xỉ che khuất phía dưới, khiến cho bọn họ không thấy rõ tình huống phía dưới.
"Đi xuống xem một chút." Ninh Ngộ Châu nói, đã có thể xác định, con Bạch Hùng kia ở phía dưới.
Về phần con sói khổng lồ kia, Ninh Ngộ Châu nhìn xung quanh một chút, thực lực con sói kia và Bạch Hùng này không sai biệt lắm, coi như không chết, cũng bị thương cực nặng, cho dù gặp được cũng không cần lo lắng.
Nơi này ngược lại thích hợp ẩn náu, mặc kệ con Bạch Hùng này sống hay chết, chắc hẳn nó vẫn còn ở đó.
Tiểu Thực Thiết thú dùng móng vuốt bám lấy bả vai Văn Kiều, thăm dò nhìn vào bên trong, trong miệng phát ra tiếng ô ô.
"Ta đi xuống trước, chàng ở phía sau, cẩn thận một chút." Văn Kiều dặn dò hắn, đưa tay nhéo nhéo lông đuôi của tiểu Thực Thiết thú.
Có tiểu Thực Thiết thú này ở đây, mặc kệ con Bạch Hùng kia bây giờ như thế nào, hẳn là sẽ không mạo muội ra tay với bọn họ. Nếu như Bạch Hùng muốn ra tay với bọn họ, Văn Kiều liền ném tiểu Thực Thiết thú qua đó, để tiểu Thực Thiết thú ngăn cản nương nó.
Mặc dù đồng ý với tiểu Thực Thiết thú giúp nó tìm nương, Văn Kiều cũng không phải không suy nghĩ gì, đương nhiên phải đảm bảo an toàn cho đám người bọn họ trước rồi lại bàn chuyện khác, tiểu Thực Thiết thú tồn tại, chính là bảo đảm tốt nhất.
Ninh Ngộ Châu ôn hòa ừm một tiếng, không tranh với nàng.
Kế tiếp Văn Kiều lấy ra một thanh linh kiếm, vừa bay xuống, vừa chém sạch những linh thực giống cây dương xỉ chặn đường, để tránh quét trúng Ninh Ngộ Châu ở đằng sau.
Phát hiện hành vi cẩn thận này của nàng, Ninh Ngộ Châu cười nhẹ nhàng tiếp nhận.
Còn chưa tới đáy hang, Văn Kiều đã ngửi được mùi máu tươi như ẩn như hiện, con tiểu Thực Thiết thú trên bờ vai kêu lên ô ô, thân thể tròn vo nhảy lên phía trước, lập tức lăn xuống phía dưới.
Văn Kiều thấy cách mặt đất không xa, nên cũng không có ngăn cản nó.
Chờ sau khi bọn họ xuống dưới, liền nhìn thấy một con gấu lớn nằm dưới đáy hố, cùng tiểu Thực Thiết thú ghé vào trên thân gấu lớn thương tâm nghẹn ngào.
Nhìn ở khoảng cách gần, con gấu lớn này càng đáng sợ hơn, thân thể của nó đè lên những linh thực giống cây dương xỉ ở gần đó, chiếm cứ không gian không nhỏ, cũng may mắn linh thực giống cây dương xỉ ở đây rất tươi tốt, mới có thể che giấu thân ảnh của nó. Hơn nữa những linh thực giống cây dương xỉ này phát ra một loại khí tức cỏ cây dày đặc, có thể che lấp mùi máu tươi trên người nó, hoàn toàn che giấu sự tồn tại của nó.
Lúc này Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều hiểu, vì sao Bạch Hùng chọn trốn ở chỗ này.
Vậy mà lúc này, bộ lông màu trắng của con gấu lớn dính đầy máu, bộ lông đều bị nhuộm thành màu đỏ, máu chảy ra nhuộm đỏ cả vùng đất dưới thân nó.
Tiểu Thực Thiết thú ghé vào trên người nó, cọ đến không ít máu, nhưng con Bạch Hùng này vẫn không có động tĩnh, khí tức trên thân cũng như có như không.
Vẻ mặt Văn Kiều ngưng lại, tình huống của Bạch Hùng còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng.
Hai người rơi xuống bên cạnh Bạch Hùng, Ninh Ngộ Châu kiểm tra thân thể Bạch Hùng một chút, lấy ra một viên linh đan đút nó ăn.
Văn Kiều nhìn thấy con tiểu Thực Thiết thú đáng thương kia, hỏi: "Phu quân, nó còn có thể cứu sao?"
Ninh Ngộ Châu lắc đầu, tiếc nuối nói: "Yêu đan của nó đã nát, trên người có nhiều vết thương trí mạng, sống đến bây giờ đã không dễ dàng."
Mặc dù trên người bọn họ không ít linh đan cứu mạng, nhưng đáng tiếc thời gian bọn họ tìm được con Bạch Hùng này quá muộn, bỏ lỡ thời cơ cứu nó.
Văn Kiều im lặng.
Có lẽ là linh đan sinh ra hiệu quả, khí tức như có như không trên thân Bạch Hùng rốt cuộc ổn định một chút, chậm rãi mở to mắt.
Khi cảm giác được xung quanh có khí tức lạ lẫm, đôi mắt sắc bén bị máu nhuộm đỏ của Bạch Hùng quét tới, trong miệng thử phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, lộ ra một hàm răng sắc bén, Văn Thỏ Thỏ sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng tỷ tỷ nó, cặp móng bám lấy y phục của nàng, không đến mức rớt xuống đất.
"Ô ô ô.." Tiếng kêu của tiểu Thực Thiết thú kéo lực chú ý của Bạch Hùng trở về, phát hiện con non mình cũng ở đây, điều này khiến Bạch Hùng càng phòng bị.
Chẳng qua phòng bị chỉ là trong nháy mắt, có lẽ là tiểu Thực Thiết thú đã nói gì đó với nó, ánh mắt nó nhìn về phía Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều dần dần nhu hòa.
Nhìn thấy phản ứng của nó, Văn Kiều cảm thấy Bạch Hùng này không hổ là yêu thú cấp vương, linh trí của nó rất cao.
Từ khi đi vào trung ương đại lục, trong số những yêu thú Văn Kiều gặp được, cảm thấy linh trí Lang Vương Thanh Dực Yêu Lang trong sa mạc lưu động là cao nhất, không nghĩ tới linh trí con Bạch Hùng này cũng giống như thế, nó hiểu rất rõ tình cảnh bây giờ của mình.
Bạch Hùng sắp phải chết.
Chỉ cần nó vừa chết, không có mẫu thân bảo hộ, tiểu Thực Thiết thú còn chưa trưởng thành, căn bản không có cách bảo vệ đầu linh mạch dưới rừng Tử Linh trúc kia, thậm chí không có cách nào bảo vệ mình.
Ánh mắt Bạch Hùng rơi xuống trên thân hai nhân tu.
Tuổi thọ của yêu thú so với nhân loại càng dài dằng dặc, đặc biệt là yêu thú tu luyện tới cấp vương.
Nó sống rất lâu, cũng đã từng gặp nhân tu đi tới mảnh đại lục giam cầm bọn chúng này, chẳng qua khi đó nó còn không phải là yêu thú cấp vương, hầu hết lúc gặp được nhân tu đều trốn đi. Chờ thực lực của nó cường đại đến mức không sợ những nhân tu kia, nó không cần lại trốn đi, nhưng đáng tiếc bởi vì một mực không cách nào hóa hình, không thể câu thông với những nhân tu kia, cộng thêm sự kiêu ngạo thuộc về yêu thú cấp vương, khiến nó không muốn bị nhân tu khế ước, mất đi tự do, vì vậy nó cũng không thể nào hiểu rõ tình huống thế giới bên ngoài.
Ở trong trí nhớ của nó, cách mỗi trăm năm, mảnh đại lục này sẽ phát sinh chấn động, kế tiếp sẽ có khối vụn từ phía dưới bay lên, những khối vụn kia sẽ mang theo nhân tu đến từ bên ngoài đi lên. Cho đến hai tháng sau, những khối vụn bay lên kia sẽ hạ xuống một lần nữa, vòng đi vòng lại.
Chẳng qua những điều này cũng không ảnh hưởng đến sinh linh bên trong mảnh đại lục này, bọn nó cũng không có hứng thú đối với mấy người này.
Bây giờ nhìn thấy hai nhân tu kia, Bạch Hùng liền rõ ràng lại có nhân tu mượn những khối vụn phía dưới bay lên đây.
Bạch Hùng nhìn con non ghé vào trên người nó nghẹn ngào kêu to với ánh mắt phức tạp, mặc dù thực lực của nó không yếu, nhưng ở mảnh đại lục thiên đảo này, có rất nhiều đại yêu thú cấp vương, một con non cấp chín không tính là gì.
Mặc dù yêu thú có tuổi thọ dài hơn nhân tu, nhưng yêu thú tu luyện khó khăn, muốn tăng thực lực lên càng khó khăn, lại càng không cần phải nói hóa hình.
Yêu thú trên mảnh đại lục này, mặc kệ là thực lực gì, đều không thể hóa hình.
Linh trí Bạch Hùng không thấp, thỉnh thoảng từ chỗ những nhân tu đi vào đại lục thiên đảo này biết được, thật ra bọn nó sinh sống ở bên trong một bí cảnh, quy tắc trong bí cảnh này trói buộc những yêu thú sinh trưởng ở đó, để bọn chúng không có cách nào độ lôi kiếp hóa hình, vĩnh viễn chỉ có thể là thú.
Mà yêu thú bên trong bí cảnh, nếu như muốn rời khỏi bí cảnh, biện pháp duy nhất, chính là thành lập khế ước với nhân tu.
Chỉ cần được nhân tu khế ước, liền có thể đi theo nhân tu rời khỏi bí cảnh trói buộc bọn chúng, đạt được cơ hội hóa hình. Cái giá phải trả là mất đi tự do, trở thành khế ước thú của nhân tu, sinh tử do nhân tu quyết định.
Mặc dù Bạch Hùng khát vọng hóa hình, thoát ly trói buộc thân thú, nhưng nó cũng không muốn trở thành khế ước thú của nhân tu, cả một đời bị người ta khống chế.
Nhưng nó sắp phải chết, con non của nó không có cách nào giữ vững rừng Tử Linh trúc, cũng không thể giữ vững linh mạch dưới rừng trúc, nó không thể không tính toán cho con non của mình.
Ánh mắt Bạch Hùng rơi xuống trên thân Văn Kiều, kêu vài tiếng trầm thấp.
Văn Kiều tiến lên, kinh ngạc nói: "Ý ngươi là muốn ta khế ước tiểu Thực Thiết thú? Chẳng phải yêu thú các ngươi không muốn bị khế ước trói buộc sao?"
Bạch Hùng lại kêu ô ô vài tiếng.
Văn Kiều lập tức hiểu rõ, tất cả vẫn là vì tiểu Thực Thiết thú.
Bạch Hùng quyết định để cho nàng khế ước tiểu Thực Thiết thú, không chỉ là sợ tiểu Thực Thiết thú bị yêu thú cấp cao khác giết chết, đồng thời cũng hi vọng bọn họ mang tiểu Thực Thiết thú rời khỏi bí cảnh, để tương lai nó có thể độ kiếp hóa hình, thoát ly trói buộc thân thú.
Hiện giờ tiểu Thực Thiết thú vẫn là một con non, thừa dịp bây giờ nó còn không hiểu chuyện, khế ước với nó, phản ứng của nó sẽ không quá mãnh liệt. Nếu như chờ nó mạnh lên, đoán chừng tiểu Thực Thiết thú sẽ không muốn bị người khế ước, trói buộc tự do, sinh tử theo người.
Ngoài ra, Bạch Hùng cảm thấy, nhân tu có thể nghe hiểu được thú ngữ, vốn cũng không phải là người tu luyện bình thường, cộng thêm trên người nàng còn có một loại khí tức không khỏi khiến cho yêu thú thân cận, vô thức sẽ lựa chọn tin tưởng nàng.
Cho nên, Bạch Hùng mới có thể ra quyết định này.
Bạch Hùng lại gầm nhẹ vài tiếng.
Chỉ cần bọn họ đem tiểu Thực Thiết thú mang đi, đồng thời bảo hộ nó tu luyện đến hóa hình, đầu linh mạch dưới rừngTử Linh trúc liền đưa cho bọn họ.
Văn Kiều nói: "Ta không muốn khế ước yêu thú."
Bạch Hùng sững sờ nhìn nàng, kế tiếp lại nghe nàng nói: "Nếu như tiểu Thực Thiết thú muốn đi theo chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ che chở nó, khế ước nó thì." Nàng nhíu mày: "Chờ sau khi rời khỏi bí cảnh, ta sẽ giải trừ khế ước, ngươi không cần lo lắng."
Bạch Hùng mừng rỡ gầm nhẹ vài tiếng, để con non của nó khế ước với nhân tu đúng là có chút bất đắc dĩ, nếu đối phương không khế ước con non của nó, như vậy càng tốt hơn.
Bạch Hùng thật sự cao hứng, Văn Kiều cũng rất cao hứng.
Bởi vì Bạch Hùng muốn đem đầu linh mạch kia đưa cho bọn họ, có đầu linh mạch này, lông xù bụ bẫm, tròn vo cũng có rồi, nhân sinh lập tức trở nên viên mãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT