Làn sóng không khí mạnh mẽ kia hất hai người một thỏ bay ra khỏi rừng Tử Linh trúc.
Văn Kiều theo sóng khí kia, lăn xuống núi, đồng thời một tay nhấc nam nhân bên người lên, một đường chạy như điên ở bên trong rừng Tử Linh trúc, sau khi vọt ra khỏi rừng Tử Linh trúc, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Ninh Ngộ Châu lại bị khiêng lần nữa: "..."
Thật ra hắn đã rất quen thuộc hành vi bị tiểu thê tử khiêng lên mỗi lần muốn chạy trốn rồi.
Được rồi, cứ để nàng khiêng đi.
Ninh Thất Hoàng tử Đông Lăng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thừa cơ quay đầu xem xét tình huống sau lưng.
Chỉ thấy trong rừng Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc mới vừa rồi còn một mảnh yên bình, hai con yêu thú khổng lồ chém giết ở trong đó, nơi bọn nó đi qua, cây trúc màu tím ngã đầy đất, từng làn sóng khí sinh ra lúc bọn nó đánh nhau đập xuống dưới núi, phát ra tiếng vang ầm ầm trong rừng trúc.
Cũng may lúc này hai con thú khổng lồ đã đánh nhau đến đỏ mắt, không có chú ý tới hai người một thỏ đang chạy trốn.
Hoặc là bọn họ quá nhỏ yếu, ở trong mắt hai con yêu thú khổng lồ kia, không đáng để lo, không thèm nhìn bọn họ.
Văn Kiều bọn họ chạy rất nhanh, cho đến khi chạy ra khỏi phạm vi chiến đấu của hai con cự thú kia, bọn họ mới dừng lại, lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn sang, lập tức bắt gặp một con gấu lớn đem một con sói khổng lồ quăng ra ngoài, sau đó nhanh chóng nhào tới chặn con sói khổng lồ, con sói khổng lồ nghiêng đầu sang chỗ khác cắn vào con gấu lớn kia, trong nháy mắt máu bắn tung toé.
Phương thức chiến đấu tương đương dã man thô bạo, lại tràn ngập rung động.
Đại khái là thân thể của bọn nó quá mạnh mẽ, loại phương thức trực tiếp vật lộn chém giết này càng tràn ngập cảm giác lực lượng cường đại, càng trực tiếp rung động thị giác.
Văn Kiều nhìn thấy đau lòng một trận, thật lo lắng cho gốc Trúc Vương Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc kia sẽ bị hai con cự thú này phá hủy.
Có thể tiến hóa thành Trúc Vương không dễ dàng, Trúc Vương Tử Linh trúc kia còn có thể dựng dục Quỳnh Ngọc Tương, khó khăn đến cỡ nào.
Hai người một thỏ trốn trong một sơn động ở gần đó, Ninh Ngộ Châu bày ra trùng điệp phòng ngự trận ở xung quanh, tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu của hai con cự thú trong rừng trúc kia.
Hai con cự thú từ đỉnh núi đánh tới dưới núi, sau đó tiếp tục chém giết ở gần đó.
Nơi bọn nó đi qua, một mảnh hỗn độn, không nói khu rừng Tử Linh trúc bị tổn hại nghiêm trọng, đại thụ xung quanh cũng ngã đổ không ít, yêu thú và linh thú ở gần đó nghe hơi đều bỏ chạy.
Hai con cự thú thực lực tương đương, một đường đánh lẫn nhau, đều bị thương, lông của bọn nó đẫm máu, lại bởi vì thực lực tương đương, không thể phân ra thắng bại.
Văn Kiều nhìn chằm chằm hai con cự thú vừa đánh vừa tàn phá bừa bãi đã đi về nơi xa kia, may mắn hiện tại bọn họ quá nhỏ yếu, không thể khiến bọn nó chú ý.
"Phu quân, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?" Văn Kiều hỏi.
Lúc trước nàng và Văn Thỏ Thỏ đi chặt Tử Linh trúc, căn bản không ý thức được xảy ra chuyện gì, thậm chí không biết hai con cự thú này xuất hiện lúc nào. Nghĩ đến bọn họ ở cạnh hai con cự thú mà không biết, Văn Kiều hoảng sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cảnh tỉnh bản thân có phải là quá buông lỏng rồi hay không, vậy mà không có một chút cảnh giác nào, thậm chí không phát hiện hai con cự thú đáng sợ xuất hiện ở xung quanh.
Ninh Ngộ Châu giống như biết nàng đang suy nghĩ gì, nói ra: "Cũng không phải là nàng không có phát hiện, là bởi vì bọn nó đột nhiên xuất hiện."
"Đột nhiên xuất hiện?" Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, trầm giọng nói: "Xuất hiện trước chính là con sói lớn kia, sau đó mới là con gấu lớn, bọn nó giống như đột nhiên xuất hiện từ một phía khác của rừng Tử Linh trúc. Ta nghĩ, chắc hẳn nơi đó có một không gian cho chúng nó hoạt động."
Văn Kiều a một tiếng, nhìn về phương hướng hai con cự thú kia biến mất.
Mặc dù không nhìn thấy thân ảnh của bọn chúng, nhưng động tĩnh truyền đến từ nơi xa, cùng sóng khí tản ra ở xung quanh, vẫn có thể cảm giác được hai con cự thú vẫn còn chiến đấu, bất phân thắng bại.
Sau khi đi tới nơi được tạo thành từ những tòa đảo bay lên từ trong hồ này, đoạn đường này có chút bình tĩnh, mặc dù có thể nhìn thấy một số yêu thú bộ dáng quái dị, nhưng hầu hết chỉ là cấp thấp, không có lực sát thương gì, khiến Văn Kiều cho rằng nơi này cũng không nguy hiểm, nào biết được không có chú ý một chút, vậy mà chạy ra hai con cự thú thực lực cường đại.
"Phu quân, hai con cự thú kia không giống yêu thú, nhưng lực lượng của bọn chúng rất cường đại, bọn nó là cái gì?" Văn Kiều hỏi, có chút khó hiểu.
Hai con cự thú kia quả thực rất cường đại, đứng ở trước mặt bọn nó, khiến cho người ta nổi lên một loại ý niệm không dám phản kháng từ trong lòng.
"Bọn nó là yêu thú." Ninh Ngộ Châu suy tư nói: "Đại khái bởi vì nơi này là bí cảnh, không có lôi kiếp hóa hình, cho nên dù thực lực của bọn nó đã đột phá cấp chín đỉnh cao trở thành yêu thú cấp vương, cũng không thể hóa hình, nhưng thực lực của bọn nó sẽ một mực tăng trưởng, thực lực hai con yêu thú kia, đoán chừng đã đạt tới cấp vương."
Cấp vương?
Đó chẳng phải tương đương với người tu luyện có tu vi cảnh giới Nguyên Tông sao?
Văn Kiều rốt cuộc giật mình, khi yêu thú thăng lên cấp vương, liền có thể độ lôi kiếp hóa thành hình người, trở thành yêu tu.
Yêu tu đương nhiên khác yêu thú, khí tức thuộc về yêu thú trên thân cực kì nhạt, là một loại lực lượng khác ngưng tụ thành. Văn Kiều chưa từng gặp yêu tu, cho nên khí tức trên thân hai con cự thú vừa rồi đã đạt tới trình độ yêu tu, mới cảm thấy bọn nó không giống yêu thú.
Nhìn hai con cự thú biến mất ở nơi xa kia, Văn Kiều không khỏi thất thần một lát, bị sự cường đại của bọn nó làm cho rung động không thôi.
Văn Thỏ Thỏ cũng nhìn qua vị trí hai con cự thú kia, tương lai nó cũng sẽ trở nên cường đại giống như chúng.
Cho đến khi rốt cuộc không còn cảm giác được khí tức hai con cự thú kia, có thể là đã đánh tới nơi xa, bọn họ mới đi ra từ chỗ ẩn thân, nhìn một mảnh hỗn độn ở xung quanh.
Nơi vốn dĩ giống như vùng đất phúc, bởi vì bị hai con cự thú tàn phá bừa bãi, giống như thừa nhận tai ương từ thiên nhiên.
"Thật lợi hại.." Văn Kiều cảm khái từ đáy lòng: "Đáng tiếc lại không cách nào hóa hình."
Bí cảnh tương đương với một không gian phong bế, ngăn cách với ngoại giới, tương tự cũng ngăn cách thiên đạo.
Thậm chí bên trong bí cảnh có một bộ pháp tắc áp chế sinh linh sinh tồn ở nơi này, bọn nó cường đại hơn nữa, cũng không thể phá vỡ trói buộc của pháp tắc trong bí cảnh, chỉ có thể một mực duy trì hình thú, cho đến khi bọn chúng hết sạch tuổi thọ.
Bọn họ trở lại rừng Tử Linh trúc.
Văn Kiều rất quan tâm gốc Trúc Vương kia, đây chính là bảo bối có thể sinh ra Quỳnh Ngọc Tương, Văn Kiều hi vọng nó không có việc gì.
Nhưng mà hai con cự thú kia tàn phá bừa bãi, khiến khu rừng Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc này bị phá hư không ít, những nơi cự thú đi qua Tử Linh trúc bị ép gãy toàn bộ, thậm chí bùn đất lật ra bên ngoài, bị nhổ tận gốc.
Đi vào chỗ Trúc Vương, bọn họ nhìn thấy gốc Trúc Vương kia cũng bị ép gãy trên mặt đất, vũng Quỳnh Ngọc Tương bị bùn đất bao phủ, vốn dĩ còn để lại một lớp Quỳnh Ngọc Tương cũng dính đầy bùn đất.
Văn Kiều mau chóng đi tới, cẩn thận nâng đỡ gốc Trúc Vương bị ép gãy trên mặt đất kia, xem xét vị trí bị đứt gãy của nó, phát hiện còn có thể nối lại, lập tức dùng linh lực nối lại cho nó.
Trúc Vương Quỳnh Ngọc Tử Linh là linh thực cấp mười, Văn Kiều dùng một ngày thời gian, không ngừng nuốt mật chi bổ sung linh lực, mới nối xong chỗ bị đứt gãy của nó.
Trúc Vương lần nữa trở nên tinh thần rạng rỡ, hơn nữa còn chảy ra không ít Quỳnh Ngọc Tương.
Ninh Ngộ Châu cười nói: "A Xúc, xem ra gốc Trúc Vương này rất cảm tạ sự hỗ trợ của nàng, còn không mau đi lấy Quỳnh Ngọc Tương?"
Quỳnh Ngọc Tương này tương đương với tinh hoa của Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, là quà tặng của Trúc Vương đối với thiên nhiên, so với việc Văn Kiều chủ động hấp thu những tinh khí từ cỏ cây kia càng tốt hơn, hơn nữa bọn nó ngưng tụ không dễ dàng, mười năm một giọt, trăm năm mười giọt, ngàn vạn năm mới có thể tích tụ được một vũng Quỳnh Ngọc Tương này.
Mà bây giờ, Trúc Vương này vậy mà chủ động phân tách Quỳnh Ngọc Tương, không cần nghĩ cũng biết, đây là quà nó tặng cho Văn Kiều, cảm tạ sự trợ giúp của nàng.
Tuy rằng gốc Trúc Vương này còn chưa sinh ra linh trí, nhưng vạn vật đều có linh, sẽ theo bản năng cảm tạ sinh linh từng trợ giúp bọn chúng.
Văn Kiều hết sức cao hứng, tranh thủ thời gian dùng ống trúc đựng chúng, sau khi rót vào vào hai ống trúc, vội vàng nói: "Đủ rồi, không cần cho nữa."
Lập tức phân tách ra hai ống trúc Quỳnh Ngọc Tương, cành lá gốc Trúc Vương này lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được ảm đạm không ít.
Văn Kiều đành phải nuốt mấy khối mật chi, chờ linh lực trong cơ thể khôi phục được kha khá, lại chuyển vận cho nó một chút linh lực, để nó khôi phục tinh thần một chút.
Nàng là người có lòng biết ơn đối với vạn vật, có thể điều này cũng có liên quan đến chuyện nàng chuyển hóa ra yêu thể, yêu thể có thể khiến cho nàng càng nhạy cảm hơn và cảm giác được cảm xúc của những sinh linh chưa ra đời linh trí trên thế gian, trong lòng tràn đầy kính sợ và lòng biết ơn đối với bọn chúng, vì vậy làm việc kiểu gì cũng sẽ lưu lại một tay, đồng thời sẽ vô thức trợ giúp một số sinh linh cần hỗ trợ.
Kế tiếp Văn Kiều thử khôi phục những Tử Linh trúc bị đè gãy kia, giống như những Tử Linh trúc bị nhổ tận gốc, trồng chúng nó một lần nữa, bị ép gãy nhánh thì giúp chúng nó khôi phục, chỉ là những cây bị vỡ nát tận gốc, nàng cũng không có cách nào.
Văn Thỏ Thỏ đi theo bên người nàng, hỗ trợ đào hố đất.
Một người một thỏ loay hoay khí thế ngất trời, hai con Hoàng Tinh Kiến quá nhỏ, không giúp đỡ được cái gì, đành chạy theo đám bọn họ.
Ninh Ngộ Châu ở bên cạnh nhìn xem, khóe môi cong lên một độ cong cực kì dịu dàng, con ngươi ôn nhuận như ngọc phản chiếu một màn này.
Bọn họ bỏ ra hai ngày thời gian, rốt cuộc đem Tử Linh trúc bị hai con cự thú phá hỏng khôi phục được bảy tám phần, cho dù tinh lực đầy người, Văn Kiều cũng mệt mỏi phải cần ngồi ở bên cạnh Trúc Vương nghỉ ngơi một lát.
Ninh Ngộ Châu lau vết đất dính trên mặt cho nàng, ấm giọng nói: "A Xúc cực khổ rồi."
Văn Kiều cười rộ lên với hắn: "Không khổ cực, dù sao chỉ là chuyển vận một chút linh lực, ăn mấy khối mật chi là được rồi."
Ninh Ngộ Châu chỉ là nhìn nàng, khẽ nở nụ cười.
Văn Kiều bị hắn cười đến có chút xấu hổ, cảm thấy lúc này hắn cười lên thật dịu dàng, bị hắn lây nhiễm, giống như toàn bộ thế giới đều trở nên ôn nhu, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Phu quân, chàng cười đến thật là dễ nhìn, rất dịu dàng."
Ninh Ngộ Châu ý cười càng sâu, than nhẹ một tiếng: "Đó là bởi vì A Xúc rất dịu dàng, lây nhiễm ta."
Nàng ôm lấy thiện ý chân thành nhất đối với thế giới này, thiện ý kia sẽ lây nhiễm sinh linh xung quanh, nguyện ý đáp lại thiện ý của nàng. Thế giới này bởi vì nàng, nguyện ý trở nên dịu dàng.
Mà hắn cũng là nguyện ý.
Nghỉ ngơi một lát, bọn họ đi dạo xung quanh Tử Linh trúc, vẫn không thấy hai con cự thú kia trở về, tâm tư Văn Kiều lại bắt đầu lung lay.
"Phu quân, chúng ta có muốn qua bên kia nhìn xem không?" Văn Kiều chỉ về phía bên kia ngọn núi.
Lúc trước hai con cự thú kia đột nhiên nhảy ra từ nơi đó, suýt chút nữa lan đến gần bọn họ.
Ninh Ngộ Châu suy nghĩ, nhanh chóng đồng ý, nếu như hai con cự thú kia trở về, cùng lắm thì bọn họ trốn vào trong không gian, không cần lo lắng gì cả.
Hiếm khi Văn Kiều cảm thấy hứng thú, Ninh Ngộ Châu sẽ không tạt nước lạnh vào nàng, ngược lại sẽ còn trải đường tốt cho nàng, để cho nàng có thể ngẩng đầu một đường hướng về phía trước.
Bọn họ đi vào chỗ đỉnh núi, phát hiện phía bên kia ngọn núi, địa thế dốc đứng, một ít Tử Linh trúc sinh trưởng rất thưa thớt, nhưng không có nhiều bằng trước mặt. Nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dốc đứng dưới sườn núi, vẫn còn có một khe hở, khe đất này cũng không lớn, nhưng dáng vẻ nhìn rất sâu, hai con cự thú kia chính là bò lên từ nơi này.
"Chúng ta vào xem."
Văn Kiều nói, lôi kéo Ninh Ngộ Châu ngự kiếm bay xuống phía dưới.
Khe đất nhìn từ phía trên không lớn, nhưng hai con cự thú có thể leo ra từ đó, có thể thấy được nó cũng không tính là nhỏ, lúc bọn họ bay xuống, chú ý tới xung quanh có một ít dấu vết bị yêu thú leo lên, hiển nhiên thường xuyên có yêu thú leo lên.
Nghĩ đến hai con cự thú bò ra từ nơi này, bọn họ đều bắt đầu cảnh giác, càng cẩn thận.
Nhưng mà cho đến khi bọn họ sắp hạ xuống chỗ sâu trong khe đất, cũng không phát hiện có cự thú gì đáng sợ.
Không gian dưới khe đất này cực lớn, hơn nữa linh khí nơi này nồng đậm, khiến linh thực xung quanh điên cuồng sinh trưởng, thậm chí mọc hết sức kì lạ.
Văn Kiều bọn họ rơi xuống một chiếc lá to lớn, lá cây lung lay, vậy mà thật sự đỡ được bọn họ.
"Phu quân, chàng nói nơi này sẽ có một đầu linh mạch hay không?" Hai mắt Văn Kiều sáng lên mà nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu nhìn xung quanh một chút: "Chắc là có."
Văn Kiều lập tức nhiệt tình, nàng từng nói muốn tìm một đầu linh mạch đưa cho hắn, nhưng vẫn không tìm được, nếu nơi này có.. Nhìn xung quanh một chút, nên được tính là vô chủ?
Đầu linh mạch trong sông ngầm dưới lòng đất tại sa mạc lưu động, bởi vì liên quan đến sự sinh tồn cùng tu hành của người tu luyện và yêu thú trong sa mạc lưu động, bọn họ không thể mang nó đi, nhưng nơi này là bí cảnh, mang đi cũng không sao cả.
Nghĩ đến liền làm, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, hai con Hoàng Tinh Kiến bắt đầu tìm kiếm linh mạch ở xung quanh.
Kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm theo hướng linh khí dày đặc nhất, luôn có thể tìm được.
Ninh Ngộ Châu nhìn xem một người một thỏ cùng hai con Hoàng Tinh Kiến nhiệt tình mười phần, không khỏi bật cười, chậm rãi đi sau lưng bọn họ, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút.
Ban đầu ở đầu sông ngầm dưới lòng đất, cũng là Ninh Ngộ Châu chỉ điểm Văn Kiều tìm được linh mạch, Văn Kiều rất tin tưởng hắn, cảm thấy trên thế giới này không có gì phu quân nhà nàng không biết, phu quân chàng cũng sẽ không chỉ điểm lung tung, đều là trong lời nói có ý sâu xa.
Lần tìm kiếm này, lại phát hiện không gian trong khe đất này có rất nhiều hang động, bởi vì linh khí sung túc, xung quanh mọc đầy thực vật to lớn rậm rạp, che phủ mọi thứ, rất dễ dàng xem nhẹ.
Văn Kiều xốc lên thực vật chắn trước hang động, hướng vào trong nhìn một chút, phát hiện hang động này rất sâu, quanh co khúc khuỷu, không biết thông hướng nơi nào. Kế tiếp nàng lại xem xét xung quanh hang động, trong lòng hiểu rõ, nói ra: "Phu quân, chàng nhìn vết tích nơi này, nơi này chắc hẳn là chỗ cư trú của một trong hai con cự thú lúc trước."
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, nói ra: "Nơi này linh khí rất nồng nặc, chúng ta vào xem."
Sau đó bọn họ cùng nhau tiến vào hang động này.
Hang động này quả nhiên rất sâu, bọn họ đi thật lâu, rốt cuộc đi vào một cái hang động càng lớn, trong nháy mắt liền nhìn thấy linh thạch cực phẩm chất đống trong hang động, từng khối hiện ra linh quang màu vàng ấm áp.
Trên vách tường xung quanh cũng khảm nạm không ít linh thạch, không cần nhìn cũng biết, nơi này có một cái linh mạch, hơn nữa sản lượng của mạch linh thạch này không tệ, những khối linh thạch kia khảm nạm dày đặc trong lớp đất.
"Đây là linh thạch thuộc tính thổ." Ninh Ngộ Châu nói.
Linh thạch cũng chia chủng loại, trực tiếp nhất là năm hệ thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, giống như đầu linh thạch bọn họ gặp được trong sông ngầm dưới lòng đất tại sa mạc lưu động, là thuộc tính thủy.
Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ đều hết sức vui mừng: "Phu quân, chúng ta hãy đào linh mạch ở nơi này đi."
Có linh mạch, sẽ không còn liên lụy tốc độ tu luyện của hắn, chờ tu vi của hắn thăng lên, không gian liền có thể thăng cấp, sau đó có thể trồng càng nhiều linh thảo nha.
Ninh Ngộ Châu thấy bọn họ tràn đầy phấn khởi, cười nói: "Vậy thì đào đi."
Dù sao hai con cự thú kia cũng không biết là con nào ở chỗ này, hơn nữa thế lực bọn nó ngang nhau, một trận này đoán chừng sẽ đánh đến lưỡng bại câu thương, chắc hẳn sẽ không trở lại.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị đào linh thạch, đột nhiên một bức tường đất lặng yên không một tiếng động dựng thẳng lên sau lưng bọn họ, bao phủ về phía bọn họ..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT