Lúc rời khỏi đáy đầm, Ninh Ngộ Châu đặc biệt bày vài trận pháp bên cạnh hang động bị bọn họ đập ra, đem trận cách ly và huyễn trận dung hợp lại với nhau, che giấu vị trí linh mạch dưới đáy đầm.
Có lẽ có một ngày nào đó, cũng có người tu luyện lại tới đây, phát hiện đầu linh mạch này, nhưng mặc kệ như thế nào, có thể ẩn giấu bao lâu thì ẩn giấu bấy lâu.
Không có ai không động tâm với linh mạch, nhưng quà tặng của thiên địa cho toàn bộ sinh linh, khi càng nhiều sinh linh cần thêm ân trạch, Văn Kiều vẫn hi vọng nó có thể tiếp tục ở lại chỗ cũ của mình, mà không phải bị ai đó ích kỷ chiếm hữu.
Kế tiếp, bọn họ trở lại bên trên đầm nước.
Vừa ra khỏi đầm nước, một cột nước ào ào phun đến, Văn Kiều nắm lấy Ninh Ngộ Châu, thân thể vọt lên từ trong nước, giẫm lên cột nước giữa không trung lao về phía bờ bên kia, rời xa chiến trường trong nước.
Sau khi bọn họ đứng vững, quay người nhìn lại, liền nhìn thấy cách đó không xa, Nham Mãng và Văn Thỏ Thỏ đang đem yêu thú Cá Nóc phồng lên làm cầu mà đánh, ngươi quất tới ta đập lại, khiến cho bọt nước văng khắp nơi, chọc con Cá Nóc kia tức thành một viên thịt.
Nhìn thấy Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu xuất hiện ở trên bờ, Văn Thỏ Thỏ liền vứt bỏ con Cá Nóc kia, chân đạp ở trên đầu Cá Nóc, mượn lực nhảy đến trên bờ, nhảy mấy cái liền đến trên bờ vai Văn Kiều, dùng lông xù trên thân thể mình cọ nàng.
Mầm non nhỏ rời đi nửa tháng nay, có thể nghĩ nó nhớ nàng bao nhiêu.
Nửa tháng này, bọn họ đều vội vàng đào linh thạch dưới đầm nước.
Bởi vì Nham Mãng không giúp đỡ được cái gì, nên Văn Kiều để nó trở lại trên mặt nước, cùng Văn Thỏ Thỏ coi chừng con yêu thú Cá Nóc cấp tám kia, đừng giày vò nó chết, nhưng cũng đừng để nó trở về, để tránh công kích bọn họ.
Nham Mãng, Văn Thỏ Thỏ và Cá Nóc đều là yêu thú cấp tám, trong đó Văn Thỏ Thỏ có thực lực mạnh nhất, nó là cấp tám hậu kỳ. Có Văn Thỏ Thỏ và Nham Mãng cùng một chỗ áp chế, mỗi lần Cá Nóc bị hai yêu thú đánh giống như quả cầu, mấy ngày nay, dưới thác nước, đầm nước và thuỷ vực xung quanh đều thành chỗ đánh nhau của chúng nó, khiến vô số yêu thú trong nước sợ hãi chạy mất.
Thấy Văn Thỏ Thỏ bỏ chạy, Nham Mãng cũng vứt con Cá Nóc kia sang một bên, vội vàng trượt lên bờ, chạy đi tìm Văn Kiều đòi linh đan.
Thân thể bành trướng thành quả cầu của Cá Nóc đã xẹp xuống, phát hiện hai con yêu thú kia không ở đây, vội vàng ẩn vào trong nước, lập tức biến mất ở dưới đầm nước, tốc độ nhanh chóng, giống như sợ hai con yêu thú kia lại liên thủ ép nó trở về, xem nó như quả cầu mà đánh.
Lúc này Văn Kiều cho Nham Mãng hai bình linh đan, nói ra: "Khoảng thời gian này ngươi vất vả rồi."
Nham Mãng vô cùng vui vẻ nuốt hai bình linh đan vào bụng, chờ đến lúc muốn ăn lại phun ra.
Đối với đám yêu thú mà nói, không có nơi nào an toàn hơn là giấu ở trong thân thể mình, ngay cả khi Văn Thỏ Thỏ đạt được linh đan, cũng thích giấu ở túi trong má của nó, mặc dù không gian không lớn, nhưng tốt xấu cũng an toàn.
Kế tiếp bọn họ lại đi hái một số độc thảo bên bờ tồn trữ, dự định rời khỏi vùng không gian này.
Lúc Nham Mãng biết được bọn họ muốn đi, cả con rắn đều mất mác.
Mặc dù lúc gặp nhau cũng không quá vui vẻ, nhưng ở chung mấy ngày nay, Nham Mãng đã bị món canh cá và linh đan của Văn Kiều thu mua, thân thiết với bọn họ giống như đồng bạn.
"Tê tê tê!" Có thể không đi sao?
Văn Kiều một mặt nghiêm túc nói: "Không được, nơi này có gì tốt? Quá nhỏ, lại không tự do."
Nham Mãng nghe được hồ đồ, nơi này rất tốt mà, là địa bàn của nó, còn sinh trưởng rất nhiều độc thảo, đói bụng có thể bắt vài tiểu yêu thú gần đây để ăn, rất tự do.
Văn Kiều biết từ lúc con Nham Mãng này khai linh trí vẫn luôn ở lại nơi này, chưa bao giờ rời đi, nó trông coi một gốc Kim Tu Hắc Sí Điệp cấp chín. Nếu như không có ngoài ý muốn, nó sẽ trở thành yêu thú thủ hộ gốc Kim Tu Hắc Sí Điệp cấp chín đó, đợi đến lúc Kim Tu Hắc Sí Điệp trưởng thành, liền ăn vào, có thể khiến thực lực của nó tăng lên rất nhiều.
Chỉ là không nghĩ tới, sau khi người Hắc Nham Hiệp phát hiện nơi này, không chỉ cướp đi Kim Tu Hắc Sí Điệp, vì lợi dụng độc thảo ở nơi này, thậm chí cưỡng ép khế ước con Nham Mãng này, để nó canh giữ ở chỗ này, không cho phép những sinh linh khác tới gần.
Bây giờ đám cướp Hắc Nham Hiệp chết thì chết, trốn thì trốn, đúng lúc người tu luyện khế ước Nham Mãng chết rồi, khế ước này tự nhiên cũng giải trừ, Nham Mãng cũng coi như may mắn khôi phục tự do.
Tuy là như thế, nhưng Nham Mãng vẫn chưa từng rời khỏi nơi này, quả thực không hiểu được thế giới bên ngoài như thế nào, đối với nó mà nói, nơi này chính là chỗ tốt nhất.
Văn Kiều cũng không giải thích với nó quá nhiều, chỉ nói: "Về sau nếu ngươi có thể may mắn hóa hình, ngươi có thể đến thế giới bên ngoài nhìn xem."
Vì cảm tạ nó hỗ trợ mấy ngày nay, Văn Kiều lại cho nó hai bình linh đan, dặn dò nó vài câu, bọn họ liền rời khỏi nơi này.
** *
Vài ngày sau, Văn Kiều bọn họ trở lại hẻm núi Hắc Nham Hiệp.
Lúc rời khỏi mạch nước ngầm, Văn Kiều thuận tay mang theo khối dị thạch kia.
Dị thạch thực sự quá nặng, Ninh Ngộ Châu và Văn Thỏ Thỏ muốn giúp đỡ cũng không có cách, chỉ có thể nhìn nàng khiêng một khối đá lớn hơn mình mấy lần khó khăn di chuyển về phía trước. Cũng bởi vì như thế, kéo dài chút thời gian, mới có thể tốn vài ngày để đi ra bên ngoài hẻm núi một lần nữa.
Trong hẻm núi, đám Yêu Lang còn chưa đi.
Nghe thấy một trận âm thanh ma sát, đã thấy một tảng đá lớn lăn ra từ một thông đạo.
Thể tích dị thạch kia gần như chống đỡ toàn bộ thông đạo, chỉ có thể chậm rãi di chuyển theo đường đi, nếu không phải Thanh Dực Yêu Lang ngửi được khí tức hai người Văn Kiều đằng sau dị thạch, đã tưởng rằng kẻ địch xuất hiện.
Sau khi vất vả đẩy dị thạch ra khỏi hang, Văn Kiều thở phì phò, chào hỏi mấy con yêu thú kia: "Chúng ta đã về rồi, đã tìm được thuốc giải cho sói con."
Thanh Dực Yêu Lang phát ra tiếng ngao ô vui vẻ, bước tới cọ cọ nàng.
Văn Kiều cười hì hì sờ cánh bọn chúng, hỏi: "Mấy hôm nay không có xảy ra chuyện gì chứ?"
Nhóm Yêu Lang bắt đầu ngao ô ngao ô báo cáo với nàng.
Kỳ thật cũng không có xảy ra chuyện gì, có vài người tu luyện nghe nói đám cướp Hắc Nham Hiệp bị tiêu diệt nên đặc biệt chạy tới xem xét tình huống, không ngờ vậy mà lại có vài con Yêu Lang ngồi xổm ở đây, bị dọa đến mau chóng bỏ chạy, sợ trở thành khẩu phần lương thực của Yêu Lang.
Việc này một truyền mười, mười truyền trăm, bây giờ người ở các thành tu luyện trong sa mạc lưu động đều biết, Thanh Dực Yêu Lang chiếm đoạt Hắc Nham Hiệp, biến nó trở thành địa bàn của bọn chúng.
Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng trong thời gian ngắn, đoán chừng không có người nào dám chạy tới Hắc Nham Hiệp chiếm địa bàn, sẽ một mực phơi nó ở nơi đó.
Thấy không có việc gì, bọn họ liền về ốc đảo Thanh Nham.
Về phần khối dị thạch kia, Ninh Ngộ Châu hiến dâng vài sợi dây thừng đặc biệt luyện chế, buộc nó lại, sau đó đặt trên người vài con Yêu Lang, để nhóm Yêu Lang mang về.
Vì thế, tốc độ Thanh Dực Yêu Lang chậm hơn rất nhiều, bay cực kì không ổn. Lúc trở lại ốc đảo Thanh Nham, mấy con Yêu Lang phụ trách gánh dị thạch mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển, đầu lưỡi vươn ra giống như chó, bộ dáng mệt muốn chết.
Văn Kiều có chút xấu hổ, đút mỗi con một viên linh đan.
Nhóm Yêu Lang đạt được linh đan tinh thần phấn chấn, chạy đi chơi trong hồ nước.
Kế tiếp Văn Kiều bọn họ đến hang động của Lang Vương.
Vừa đi vào, liền bị sói con bay tới với đôi cánh thịt nhỏ rung động đụng vào trên người.
Văn Kiều ôm lấy sói con, chào hỏi Lang Vương đang dưỡng thương trong nham động: "Lang Vương, chúng ta đã về rồi, cũng tìm được thuốc giải, có thể giải độc cho sói con."
Nghe được tin tức này, Lang Vương vô thức đứng lên, có thể thấy được nó hết sức kích động đối với chuyện này.
Hai ngày sau, đôi mắt sói con rốt cuộc khôi phục bình thường.
Mắt sói con giống như Lang Vương, là màu vàng nâu, vào ban đêm lại biến thành màu lam hoặc màu xanh lá, có thể phát sáng trong bóng đêm, rất có thần thái.
Con mắt khôi phục bình thường khỏi phải nói sói con vui vẻ cỡ nào, chạy khắp nơi bên trong ốc đảo Thanh Nham, sau đó ngậm váy Văn Kiều, muốn Văn Kiều chơi đùa với nó, lăn qua lặn lại khắp nơi.
Sau khi đôi mắt sói con khỏi hẳn, Ninh Ngộ Châu tiếp tục luyện đan cấp địa.
Bởi vì vẫn chưa luyện thành Thiên Nguyên đan, vì không muốn tiếp tục lãng phí linh thảo, Ninh Ngộ Châu lựa chọn ra tay từ một số linh đan cấp địa phổ thông dễ luyện, tính toán đợi thuần thục đến không sai biệt lắm, lại luyện Thiên Nguyên đan.
Khi Ninh Ngộ Châu thành công luyện ra Ngũ Chuyển Đại Hoàn đan cấp địa, Văn Thỏ Thỏ có chút ghét bỏ.
Bởi vì không phải đan cực phẩm, hơn nữa cũng không phải là đan thượng phẩm, chỉ là đan hạ phẩm. Văn Thỏ Thỏ đã kén chọn đến mức không phải cực phẩm không ăn, làm sao có thể ăn đan hạ phẩm? Cho dù là đan hạ phẩm cấp địa cũng không được.
Văn Thỏ Thỏ nghiêm túc kháng nghị với Ninh ca ca, không thể dùng đan hạ phẩm đuổi nó.
Ninh Ngộ Châu mặt không biểu tình: "Ngươi không muốn cũng được, ta đưa cho những yêu thú khác."
Ninh ca ca chuyển tay đưa cho những Yêu Lang trong ốc đảo Thanh Nham.
Nhóm Yêu Lang cực kỳ yêu thích, nhóm Yêu Lang nhận được Ngũ Chuyển Đại Hoàn đi ra ngoài, ngậm rất nhiều linh thảo bọn nó tìm được đưa cho Ninh ca ca làm thù lao.
Văn Thỏ Thỏ: "..."
Nó có một loại ảo giác địa vị khó giữ được.
Sợ đám Thanh Dực Yêu Lang kia thật sự trở thành sủng vật trong lòng Ninh ca ca, Văn Thỏ Thỏ vội thay đổi thái độ, lấy lòng đi theo bên cạnh Ninh ca ca, cố gắng muốn lật cái bụng của mình cho Ninh ca ca sờ, để hắn xem ở phần nó là yêu thỏ nhỏ đáng yêu, tuyệt đối đừng xách một con Yêu Lang tới làm sủng vật trong lòng.
Nhưng cố gắng của Văn Thỏ Thỏ đều là uổng phí.
Vào lúc sói con mò đến tìm Ninh ca ca muốn linh đan, Ninh ca ca tiện tay đưa một viên Ngũ Chuyển Đại Hoàn đan cho nó.
Sói con ăn một cách ngon lành, sau khi ăn xong hướng Ninh ca ca kêu ngao ô, sau đó Văn Thỏ Thỏ trơ mắt nhìn Ninh ca ca luôn luôn không thèm để ý những yêu thú khác vậy mà đưa tay sờ sờ đầu sói và cánh thịt nhỏ, bộ dáng vô cùng hài lòng.
Văn Thỏ Thỏ sấm sét giữa trời quang.
Ninh ca ca vậy mà lại chủ động đi sờ yêu thú khác, phải biết, nó ở cùng Ninh ca ca lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng được hắn vuốt ve, ngay cả khi nó lật bụng nhỏ cho hắn, hắn cũng không thèm sờ.
Văn Kiều từ bên ngoài tiến vào, thấy Văn Thỏ Thỏ giống cọc gỗ ngồi xổm ở nơi đó, cười hỏi: "Văn Thỏ Thỏ, ngươi sao vậy? Sao hôm nay không đi ra ngoài chơi?"
Văn Thỏ Thỏ cứng đờ ngẩng đầu nhìn nàng, nhảy vào trong ngực tỷ tỷ, lật cái bụng về phía nàng.
Văn Kiều thuận thế sờ soạng một chút, lông trên bụng Văn Thỏ Thỏ mềm mại, xúc cảm vô cùng tốt.
Sau khi phát hiện tỷ tỷ vẫn trước sau như một thích sờ bụng nó, Văn Thỏ Thỏ rốt cuộc thở phào, quyết định về sau phải lấy lòng Ninh ca ca thật tốt, không thể lại ghét bỏ Ninh ca ca luyện linh đan không phải đan cực phẩm, hơn nữa phải âm thầm loại trừ con sói con được Ninh ca ca vuốt ve kia đi.
Thế là bắt đầu từ ngày đó, Văn Thỏ Thỏ thay đổi thói quen cùng Văn Kiều đi chơi khắp nơi, mỗi ngày đều ở trong nham động nhìn Ninh Ngộ Châu luyện đan, mới đầu Văn Kiều không biết vì sao nó muốn thủ ở đó, chẳng qua về sau nghe Văn Thỏ Thỏ nói lo lắng của mình, Văn Kiều trầm mặc, sau đó không quan tâm nó nữa.
Kỳ thật Văn Kiều cũng cảm thấy Văn Thỏ Thỏ vậy mà ghét bỏ linh đan cấp địa phu quân nàng luyện là đan hạ phẩm, khiến cho nàng có chút không vui, cảm thấy Văn Thỏ Thỏ không thông cảm cho sự vất vả của phu quân nhà nàng.
Nào biết không chờ nàng giáo dục Văn Thỏ Thỏ phải hiểu được đạo lý biết quý trọng, Ninh Ngộ Châu đã bất động thanh sắc giáo dục một trận, thế là Văn Kiều cũng không cần ra tay.
Hiện tại xem ra, phương pháp giáo dục của Ninh ca ca rất tốt.
Những ngày tiếp theo, Văn Kiều tu luyện trong sa mạc lưu động, thỉnh thoảng theo nhóm Thanh Dực Yêu Lang đi tìm yêu thú ma luyện võ kỹ trong sa mạc, đặc biệt bận rộn.
Ninh Ngộ Châu thì lưu lại bên trong ốc đảo Thanh Nham luyện đan.
Sau hai năm như vậy, tu vi Văn Kiều rốt cuộc tăng lên tới cảnh giới Nguyên Không sơ kỳ.
Ngay lúc Văn Kiều lo lắng tu vi Ninh Ngộ Châu quá thấp, chuẩn bị dành chút thời gian nhắc nhở hắn cùng nhau tu luyện, qua mấy ngày, Ninh Ngộ Châu cũng đem tu vi tăng lên tới cảnh giới Nguyên Mạch sơ kỳ.
Văn Kiều: "..."
Được rồi, mặc dù mỗi lần phu quân nhà nàng luôn luôn tùy tiện liền tăng tu vi, nhưng tốt xấu không cần nàng quan tâm.
** *
Sau khi tu vi tăng lên tới cảnh giới Nguyên Mạch, Ninh Ngộ Châu luyện đan cấp địa thuận tay hơn, bắt đầu thử luyện Thiên Nguyên đan.
Trong hai năm nay, Lang Vương một mực dưỡng thương ở trong nham động, chưa hề lộ diện ở bên ngoài.
Đối với chuyện này, trong sa mạc lưu động liền truyền ra tin tức, trong trận chiến lúc trước giữa Lang Vương và vị Ô đại nhân cảnh giới Nguyên Tông hậu kỳ của Hắc Nham Hiệp, Ô đại nhân bỏ mình, Lang Vương cũng bị thương nặng, tuổi thọ không còn bao nhiêu.
Chỉ cần Lang Vương vừa chết, Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc không có yêu thú cấp chín tọa trấn, sớm muộn sẽ bị những yêu thú khác trong sa mạc lưu động đánh đến tận cửa, cướp đoạt vùng ốc đảo Thanh Nham màu mỡ kia, Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc không còn uy thế.
Ngay cả người trong các thành tu luyện đều cho rằng như vậy, nhìn chằm chằm vào ốc đảo Thanh Nham bên này, dự định chỉ cần Lang Vương vừa chết, bọn họ sẽ tranh thủ thời gian tới nhặt nhạnh chỗ tốt. Phải biết ốc đảo Thanh Nham bị Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc chiếm lấy, tài nguyên cực kỳ phong phú, chỉ cần tùy tiện đoạt một chút tài nguyên bên trong, cũng đủ cho bọn họ dùng.
Nhưng bọn họ chờ rồi chờ, đợi hai năm, cũng không thấy Yêu Lang khác công kích ốc đảo Thanh Nham, trong lòng đều đang kinh ngạc.
Lang Vương kỳ thật không có bị thương sao?
Ngoại giới không biết rõ tình hình ốc đảo Thanh Nham, cộng thêm Thanh Dực Yêu Lang thỉnh thoảng bay ra ốc đảo Thanh Nham, tìm linh thảo khắp nơi, hơn nữa tranh đoạt không ít linh thảo với người tu luyện, dẫn đến bọn họ có chút oán niệm với đám Thanh Dực Yêu Lang này, lại không biết tại sao đám Thanh Dực Yêu Lang này đột nhiên đổi tính, bắt đầu tranh đoạt linh thảo với người tu luyện.
Thanh Dực Yêu Lang đương nhiên sẽ không giải thích, tất nhiên là đoạt linh thảo đưa cho luyện đan sư, sau đó lại có linh đan cấp địa ăn nha.
Bỏ ra thời gian nửa tháng, Ninh Ngộ Châu rốt cuộc luyện ra Thiên Nguyên đan, hơn nữa là Thiên Nguyên đan cực phẩm.
Lúc luyện thành Thiên Nguyên đan, mùi hương của linh đan tràn ngập nồng đậm trong nham động, Văn Thỏ Thỏ một mực canh giữ trong nham động hai lỗ tai dựng đứng lên, mắt nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu đem linh đan thu hồi, lấy một viên Thiên Nguyên đan đưa đến chỗ Lang Vương.
Lang Vương đợi hai năm, rốt cuộc đợi được Thiên Nguyên đan.
Sau khi nuốt xuống Thiên Nguyên đan, yêu đan Lang Vương hoàn toàn được chữa trị, thương thế cũng gần như khỏi hẳn, mặc dù cảnh giới có chút bất ổn bởi vì bị thương, nhưng chỉ cần thương thế tốt lên, sau đó bỏ chút thời gian củng cố, sớm muộn sẽ tốt.
Sau khi thương thế tốt lên, Lang Vương tặng quà cám ơn cho bọn họ.
"Ngươi muốn mang bọn ta đi đâu?" Văn Kiều hỏi thăm.
Lang Vương ô một tiếng, ra hiệu hai người cùng nó qua đó.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cùng đi sau lưng Lang Vương, hướng về phía chỗ sâu trong một mảnh Thanh Nham mà đi.
Ốc đảo Thanh Nham trừ một mảnh ốc đảo kia, nhóm hang động màu xanh đứng lặng bên trong ốc đảo kia có chút cao lớn, bởi vì nơi này là chỗ ở của nhóm Yêu Lang, vì vậy Văn Kiều không có đi dạo kỹ càng, bình thường hoạt động bên trong ốc đảo.
Hai người theo Lang Vương càng đi càng sâu, nhiệt độ xung quanh cũng phát sinh thay đổi, từ cực nóng biến thành mát lạnh.
Văn Kiều nghĩ, chẳng lẽ ở đây cũng có một mạch nước ngầm sao? Có lẽ là mạch nước ngầm bên phía Hắc Nham Hiệp chảy qua bên này?
Trong lúc nàng suy đoán, rốt cuộc tới mục đích.
Đây là một hang động cực kỳ rộng rãi, bọn họ đứng trước cửa hang, từ trên cao nhìn xuống có thể đem toàn bộ không gian trong hang thu hết vào mắt, hơn nữa cũng nhìn thấy yêu cốt khổng lồ tỏa ra khí tức đáng sợ trong nham động to lớn này.
Mặc dù chỉ là một bộ yêu cốt, nhưng uy áp mạnh mẽ mà không tiêu tán kia vẫn khiến cho người ta có thể cảm giác được tu vi khi còn sống của chủ nhân bộ yêu cốt này, nhất định không thấp hơn cảnh giới Nguyên Thánh, thậm chí có thể là yêu cốt của yêu tu sắp độ kiếp phi thăng lưu lại.
Yêu cốt có màu trắng như ngọc, mỗi một cây đều cực kỳ hoàn mỹ, vậy mà không có một chút tạp chất tì vết nào, có thể thấy được khi còn sống chủ nhân yêu cốt đã đem tu vi luyện đến cực hạn, dùng lực lượng rèn luyện cốt nhục, khiến nó hoàn mỹ không một tì vết.
Lang Vương hướng bọn họ ô một tiếng, lại nhìn về phía cỗ yêu cốt kia.
Văn Kiều kinh ngạc nhìn nó, chần chờ hỏi: "Ngươi muốn đem bộ yêu cốt này tặng cho chúng ta?"
Lang Vương nhẹ nhàng gật đầu, có chút không nỡ nhìn xem bộ yêu cốt này, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi không nỡ.
Văn Kiều vô thức nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.
Mặc kệ là trị liệu đôi mắt sói con, hay là luyện đan cho Lang Vương, tất cả đều là công lao của Ninh Ngộ Châu.
Việc duy nhất nàng làm là giúp Lang Vương dẫn đường tìm được sói con, cũng không có làm ra chuyện gì xứng đáng đến mức khiến cho Lang Vương tặng nàng một bộ yêu cốt cảnh giới Nguyên Thánh quý giá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT