"Không muốn làm ca tối nữa?" Quản lý tiệm tiện lợi cười ha ha, rất dễ nói chuyện, nghe Minh Thứ nói muốn thay thứ tự ca, thì đồng ý ngay, "Được thôi, cậu cũng làm đủ buổi ca tối rồi, cũng nên đổi lại, luân phiên với nhau. Sáng sáu giờ cậu làm được không?"
Minh Thứ muốn là ca sáu giờ này, "Được mà anh Liêu."
Quản lý thấy hành lý trong phòng nghỉ đã dọn đi, "Nhóc con, anh cậu đón cậu về nhà rồi hả?"
Khuôn mặt Minh Thứ thả lỏng, dáng vẻ hăm hở càn rỡ đó của thiếu niên muốn giấu cũng chẳng được, "Dạ, ảnh về rồi."
Khi vừa đến làm việc ở cửa hàng tiện lợi, Minh Thứ đã kể hình tình của mình cho quản lý nghe. Trong tiệm đều biết cậu đến để tìm anh, nhưng cũng có phần giấu phần che đậy, cậu không nói với người ta cậu không chỉ đến tìm anh, mà còn đến để theo đuổi anh.
Quản lý vỗ xuống vai của cậu, "Vậy tôi cũng yên tâm rồi, tôi nói thằng nhóc cậu ha, một thân một mình tha hương tới đây, chẳng có nơi để dừng chân, ngủ ở phòng nghỉ miết cũng ngộp."
Chuyện xếp ca ở cửa hàng tiện lợi đã được giải quyết, Minh Thứ lại suy nghĩ ca làm ở tiệm trà sữa.
Khi trước Tiêu Ngộ An chưa trở về, cậu xếp thời gian làm việc của mình chật kín không kẽ nghỉ, một ngày không làm việc thì cũng là ngủ, chẳng có tí thời giờ rảnh rỗi để làm việc khác.
Bây giờ thì phải thay đổi thôi.
Cậu làm tận hai phần công việc là vì cần tiền, từ giây phút rời khỏi nhà họ Minh, cậu sẽ không động một đồng xu nào của nhà đó, tất cả những khoản chi thu về sau đều phải tự mình gánh vác.
Có điều hai phần việc này chiếm hết thời gian gần nhau giữa cậu và Tiêu Ngộ An, cậu không vừa lòng.
May mà tiệm trà sữa không chỉ có mỗi nhân viên cố định, mà còn có bán thời gian. Minh Thứ thương lượng với chị Li quản lý muốn mình chuyển thành nhân viên thời vụ, chỉ làm năm tiếng từ 2h30 đến 7h30.
Chị Li nói: "Lần trước thằng nhóc Tiểu Vệ đòi chuyển làm thời vụ là do bận theo đuổi bạn gái, còn cậu là muốn mần gì?"
Minh Thứ cứng họng.
Chắc là cậu không thể nói mình cũng tính theo đuổi bạn trai đâu ha...
"Do mệt ạ. Thấy hơi không tiêu." Dáng cậu cao, thế mà sau hè lại đâm chồi thêm một khoảng, khoác lên mình bộ thể thao trắng tinh ngăn nắp chống lấy eo, cả người đều như đang tỏa sáng.
Chị Li là người dễ thấu hiểu, cười đáp: "Măng mới lớn đâu có dễ không tiêu như vậy, chị thấy cậu còn tươi lắm."
Minh Thứ cong môi cười, vô ý vén tóc mái trước trán.
"Đi thay đồ, làm việc mau." Chị Li hối: "Đừng có phóng điện với người chị này."
Mỗi ngày làm việc từ sáu giờ sáng đến bảy giờ rưỡi tối, chỉ vài ngày Minh Thứ đã thích ứng được.
Mà ngay sau đó tám giờ tối Tiêu Ngộ An từ trong đơn vị ra về, thấy từ trong đêm lập lòe đầy màu sắc, có một bóng người tay chân dài mảnh, chàng trai trẻ trùm lên đầu chiếc nón hoodie của đồ thể thao màu xám bạc đang vẫy tay với mình.
"Anh!" Minh Thứ một tay khác cầm túi trà sữa, bởi vì mấy ánh đèn lấm tấm sắc màu xung quanh, nên ngũ quan cùng đường nét đang dần dần trưởng thành của cậu còn sắc nét hơn ban ngày.
Vốn ra Tiêu Ngộ An phải tới bãi đậu xe ngoài trời, thế mà lúc này lại dừng xuống bước chân.
Minh Thứ nhanh nhẹn chạy tới, giọng nói nghe mà hưng phấn vô cùng, "Em tới đón anh tan làm."
Tiêu Ngộ An cau mày, nhìn thẳng vào đôi mắt Minh Thứ.
Minh Thứ ở nhà anh cũng được một tuần rồi, hai người không ai nhắc đến chuyện năm ngoái.
Vì anh bận, mỗi ngày đều phải đi sớm về khuya. Còn Minh Thứ tối đến phải đi làm, về sau thay thứ tự ca, nên sáng ra đi làm còn sớm hơn cả anh. Khi anh vệ sinh cá nhân bước ra, lúc nào cũng có thể thấy bánh bao socola, bánh bao đậu đỏ ở tiệm tiện lợi đặt ngay trên bàn, hoặc là cháo bát bảo, cháo mộc nhĩ có hạn sử dụng ba ngày.
Thật ra anh không hay ăn sáng ở nhà, đa số toàn đến đơn vị giải quyết. Mấy thứ Minh Thứ lụm về anh không thích ăn, nhưng cũng không thể vứt bỏ. Mỗi lúc anh đem chúng bỏ vào cặp, luôn có cảm giác mình được Minh Thứ chăm ăn.
Vả lại khi trước anh còn vì lời của Trác Dịnh, cảm thấy Minh Thứ giống một nhóc mèo.
Vậy kiểu này là bị "con mèo" trong nhà "nuôi ngược" rồi hả?
Nhưng "con mèo" trừ chuyện tha thức ăn ở tiệm tiện lợi về, thì dường như chẳng còn mấy kỹ năng chăm ăn nào khác. Anh tám giờ hơn về nhà, Minh Thứ đã thay xong đồ ngủ, ngồi một cục ôm đầu gối trên ghế sofa, tìm anh đòi ăn.
Qua thêm hơn hai tháng, Minh Thứ sắp tròn mười chín, thân người cao vượt trội, nếu chỉ xem bề ngoài, thì anh không thể coi Minh Thứ như bé con nữa.
Thế mà khi Minh Thứ tìm anh đòi ăn, dùng giọng nói pha chút tủi thân nói "Anh ơi, em thấy hơi đói bụng rồi", anh lại cảm thấy đứa nhóc này vẫn là bé con hay bám dính mình ngày nào.
Trong nhà ít khi bật bếp, vì phiền hà. Trong đội đều cung cấp một ngày ba bữa, lúc Minh Thứ chưa đến, anh sẽ ăn ở căn tin rồi mới về nhà. Ngày nghỉ mới có hứng ra ngoài mua thức ăn, trở về làm hai mặn một chay.
Nhưng tên nhóc đòi hỏi tới rồi, đâu thể bỏ đói được.
Kế bên tiểu khu có một khu chợ bán đồ tươi nhỏ, lúc anh đi ngang qua sẽ thuận tiện mua vài thứ, xong làm mấy món nhà đơn giản.
Anh làm gì Minh Thứ cũng thích ăn, lượng cơm của cậu chàng nhiều, chỉ một lúc đã càn quét sạch chén dĩa.
Trước khi ăn Minh Thứ không thể động tay, nên sau bữa đã dành việc rửa chén lau bếp. Thường việc nhà làm xong cũng sắp xỉ mười giờ, sớm năm giờ rưỡi Minh thứ còn phải dậy, nên khi chúc ngủ ngon với anh xong đã nằm xuống sofa.
So với bé con kéo tay anh vòi ngủ năm ngoái, Minh Thứ bây giờ yên phận đến khả nghi.
Nhưng cái bộ dáng yên phận bên ngoài này hình như sắp chịu không nổi nữa rồi.
Tiêu Ngộ An vươn tay, kéo cái nón làm trang trí kia xuống.
Tiếp xúc bỗng dưng mà tới này làm Minh Thứ giật mình, khi tay Tiêu Ngộ An lướt khẽ sang bên tai cậu, cậu thậm chí còn nghe thấy được tiếng mái tóc bị cọ xát.
Cọ xát thì sẽ mang theo nhiệt.
"Dư hơi." Tiêu Ngộ An nói: "Xa thế kia."
Từ nhà lên đội chỉ cách khoảng tầm 5km, lái xe thì nhanh, chứ còn theo Minh Thứ không xe không giấy phép, chỉ có thể chen ở xe điện ngầm, vừa mệt, còn lãng phí thời gian.
Minh Thứ nghiền ngẫm lời này, Tiêu Ngộ An như vầy chẳng phải đang xót cậu sao? Trong lòng lập tức thấy mỹ mãn, "Không hề gì, dù sao về sớm cũng không có cơm ăn, không bằng tới đón anh cùng nhau về."
Vừa nói, cậu vừa chà túi giấy trà sữa trong tay, "Em đóng gói trà sữa mà, vừa làm đó, bên trong có topping, uống dằn bụng trước."
Tiêu Ngộ An nói: "Em chỉ dựa vào căng hải, đón sao đây?"
Minh Thứ vui vẻ, quay lưng với Tiêu Ngộ An, vung hai tay sang hai bên, giống như một chú chim cánh cụt, "Là căng hải thì không được đón à? Không ấy anh lên đây, em cõng anh. Vậy được tính là tới đón rồi chứ gì?"
Tiêu Ngộ An cất tiếng cười, mở khóa xe, "Lên xe."
Minh Thứ nhanh chóng chui vào xe, ngồi bên ghế phó lái đeo đai an toàn.
Trước khi về nhà hai người cùng nhau mua đồ ăn, ngày thường Minh Thứ không đặt món, Tiêu Ngộ An làm gì cậu ăn nấy, hôm nay cũng chẳng rõ có phải vì mình tự đích thân đi chợ hay không, còn nào lựa nào chọn.
Tiêu Ngộ An nhìn cậu, "Ngày mai viết cho anh cái danh sách đi."
Minh Thứ vừa tính nói dạ, bỗng dưng lại ngậm về, "Em không chịu, ngày mai em vẫn muốn tới đón anh, anh, anh dắt em tới mua."
"Không sợ mệt thật sao?"
"Anh cứ để em đón anh đi."
Tiêu Ngộ An không cản. Mà chuyện này thật ra cũng không cản nổi. Cái cặp chân dài đó nằm trên người Minh Thứ, Minh Thứ muốn chạy đi đâu, đó là tự do của Minh Thứ.
Trước giờ Tiêu Ngộ An hay chiều Minh Thứ, thói quen nhiều năm không thể đổi trong một hai ngày.
Minh Thứ thông minh lanh lợi, nói phải tiến tới từng bước, được tới đâu chắc tới đấy, vậy thì phải làm theo vậy, không được hoảng loạn.
Cứ thế qua thêm một tuần, Minh Thứ lại vạch ra kế hoạch. Hiện giờ cậu không thể mua được xe, nhưng cậu có thể học lái xe, sau đó đi thi bằng lái, vậy thì có thể làm tài xế của Tiêu Ngộ An.
Tuy rằng hè năm cuối cấp rất dài, nhưng vẫn không đủ. Minh Thứ tính tới tính lui, thời gian bây giờ vẫn chẳng đủ dùng. Hai phần công việc này cậu không muốn phải bỏ lỡ cái nào, còn phải tiết kiệm nữa mà. Nếu như muốn học bằng lái, thì buộc phải bỏ một việc.
Kết quả cậu bàn việc này với Tiêu Ngộ An, Tiêu Ngộ An đã không thèm nể mặt cậu nói, "Không ngồi xe em lái đâu."
Cậu gấp gáp tranh biện: "Em học nhanh lắm."
"Vậy cũng không ngồi đâu." Tiêu Ngộ An cười hai tiếng, "Có điều nếu em muốn học, anh sẽ dạy em. Hôm nào nghỉ ấy, thì tới đội tụi anh tập."
Minh Thứ không ngờ mình lại đụng phải chuyện tốt như vậy, ngắm sao ngắm trăng, trông mong chờ đợi tới ngày nghỉ.
Mới đầu Dịch Trác phát hiện Tiêu Ngộ An khan khác, tập trung tinh thần nhìn chăm chăm đánh giá Tiêu Ngộ An đang đi trên hành lang.
Tiêu Ngộ An liếc mắt nhìn anh ta, "Gì đó? Trên người tôi giáp vàng hử?"
"Anh đừng nhúc nhích." Dịch Trác nói: "Để tôi chứng thực phỏng đoán bằng chính đôi mắt tôi nào!"
Tiêu Ngộ An cạn lời, đẩy đầu anh ta, "Anh đoán cái gì rồi?"
Dịch Trác ngẩng đầu, phán như đinh đóng cột, "Anh, dưới sự cảm hóa của tôi, cuối cùng cũng, rinh về một chủ tử!"
Tiêu Ngộ An: "..."
Dịch Trác hắng giọng, nói tiếp: "Tuy rằng tôi vẫn chưa có chứng cứ. Nè... Anh rõ ràng đã nuôi mèo rồi, vậy sao trên người anh không có dính một sợi lông nào thế?"
Thực ra khi nghe đến mèo, Tiêu Ngộ An đã nghĩ ngay đến Minh Thứ.
Nhưng mà nhóc con Minh Thứ dính người kia, vẫn không phải là mèo thật.
Tiêu Ngộ An lạ lùng hiếu kỳ, hỏi: "Anh nhìn ra chỗ nào mà khẳng định tôi nuôi mèo?"
"Cái này còn phải hỏi hả?" Dịch Trác xua tay, "Anh lúc nào cũng chỉ ăn cơm trưa ở căn tin, không nuôi mèo, chả nhẽ lại đi nuôi người?"
Tiêu Ngộ An: "..."
Ừ, trúng tùm lum.
"Trạng thái này của anh giống tôi quá trời, tôi muốn bên cạnh tụi nó lâu chút nữa, nên luôn ăn sáng ở nhà rồi mới ra ngoài." Dịch Trác bày ra thái độ người từng trải, "Còn đến tối hả, tôi phải phi thân về nhà đút tụi nó ăn cá khô, nếu không tụi nó đói rồi sẽ dùng con mắt ngấn nước trừng tôi, chọt đúng chỗ người ta thương lắm đấy, vậy nên chúng ta không được lãng phí thời gian ở căn tin nữa."
Tiêu Ngộ An hồi tưởng lại cảnh tượng.
Khi trước Minh Thứ đến đón anh, anh chỉ cần vừa trở về nhà, đúng thật sẽ thấy ngay bộ mặt Minh Thứ đói héo úa.
Đợi anh về nhà, đợi anh nấu cơm.
"Ờ mà anh nuôi giống mèo gì á?" Dịch Trác nói: "Sao lại không rụng lông? Nó không lăn lộn trên người anh sao?"
Tiêu Ngộ An lười giải thích, đáp đại: "Mèo ta."
"Mèo ta cũng rụng lông mà, đã vậy còn rụng rất nhiều lông." Nói dứt, Dịch Trác bỗng dưng thông suốt, thương hại nhìn Tiêu Ngộ An, "Vậy chắc là nó không dính anh rồi. Anh phải dỗ nó nhiều vào."
Tiêu Ngộ An thầm nghĩ, con này đã dính từ nhỏ tới lớn rồi, còn dỗ nữa không sợ lên tận trời?
Bổn mèo "mèo ta" còn đang ở tiệm tiện lợi chuyển hàng, quẹt mũi đánh một cái hắt xì.
"Có phải điều hòa tiệm mình mở thấp quá rồi không?" Vừa lúc quản lý đi ngang qua, "Để anh tăng cao xíu."
Minh Thứ xoa mũi, "Không sao, anh Liêu đừng làm, xíu để em làm cho."
Quản lý cười đáp: "Khách sáo gì với anh đó?"
Minh Thứ chuyển hàng xong là tan làm, sau gấp gáp chạy sang tiệm trà sữa đối diện. Chuyện lấy bằng lái xe chở Tiêu Ngộ An đi làm, tan làm bị chìm kèo, nhưng hai ngày nữa là cậu có thể đi lên đội của Tiêu Ngộ An tập lái xe.
Trời mấy hôm nay rất nóng, buổi tối khi đến đón Tiêu Ngộ An, Minh Thứ lại xách theo hai ly trà sữa được đóng gói sẵn.
Cậu ở bên đường chờ đợi, cũng không đi vào, đợi thêm một phút, là đã thấy Tiêu Ngộ An đi ra, sơ mi trắng đi liền quần tây, trông không quá cường tráng, nhưng vẫn nhìn ra có "topping". Cậu nhìn mãi nhìn mãi, đường nhìn dần dần liếc xuống phía dưới.
Bây giờ cậu đang giả vờ giống như một bậc chính nhân quân tử, thật ra trong tâm từ lâu đã dậy lòng háo sắc.
Khi Tiêu Ngộ An bận trang phục chính thức người cậu rất dễ phát nhiệt, mấy thứ suy nghĩ đó dù cho nhịn đến đâu, cũng sắp nhịn không nổi nữa.
Hết chương 69.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT