Xuất ngoại."Hai người khi nào đưa con về nhà ông nội?" Học kì sau lớp sáu, Minh Thứ đã hỏi Ôn Nguyệt một chuyện y vậy.
Nó chuyển tới trường nội trú Xán Tâm đã được hơn một năm, cũng cách xa anh cũng hơn một năm mấy rồi. Học kì trước biểu hiện khá tốt, thành tích xuất sắc, tới chủ nhiệm lớp còn khen rằng, nó bây giờ so với hồi mới đến như hai người khác nhau vậy, đã hoàn toàn hòa nhập được với cả lớp.
Mà trong khoảng ngày nghỉ trở về nhà chỉ được một tháng một lần này, nó gần như cũng không còn tranh chấp với Ôn Nguyệt, Ôn Nguyệt thậm chí có lần còn dẫn nó đi tham gia tiệc xả giao tối.
Nó đã cao lên nhiều, so với nam sinh cùng tuổi còn nhỉnh hơn đôi chút, khoát lên bộ lễ phục mà Ôn Nguyệt chuẩn bị cho, càng lộ rõ nét sang trọng tuấn tú.
Chuyện Ôn Nguyệt nhờ vả nó, nó đều phối hợp, hồi Tết về nhà họ Ôn, biểu hiện của nó cũng rất thỏa đáng 一一 Ít nhất không còn bày ra vở kịch náo loạn như năm ngoái.
Ôn Nguyệt đôi khi nhìn nó ánh mắt cũng không còn vẻ phòng bị cảnh giác như năm nào, dường như còn nảy sinh ra một thứ tình cảm mẹ hiền, cho dù nó vô cùng mỏng manh nhợt nhạt.
Lúc nó còn bé thứ nó khát vọng nhất đó là sự yêu thương chiều chuộng của Ôn Nguyệt, nhưng hiện giờ cái thứ yêu thương chiều chuộng này đối với nó mà nói lại không đáng nhắc tới. Nó chỉ là sau khi nếm trải niềm đau xót mà người đồng tuổi chưa từng được nếm qua xong, thì nhanh chóng trưởng thành, không tính lại vùng vẫy làm lãng phí thời gian, nó phải lợi dụng tình mẹ đó của Ôn Nguyệt, để trở về bên cạnh anh nhanh nhất có thể.
Không kịp đề phòng nghe nhắc tới chuyện này, Ôn Nguyệt ngây ra một khắc, tình mẹ mỏng manh trong mắt tan biến, ánh mắt lại trở về lạnh nhạt, "Trở về làm gì? Nền giáo dục ở đó có hơn nổi Xán Tâm không?"
Minh Thứ nói: "Nhưng con hai kì nghỉ rồi không được về. Con nhớ ông nội."
Ôn Nguyệt nhíu mày, đường nhìn như tia sáng như quét hình rơi xuống người nó.
Nó nói tiếp: "Nghỉ hè con được về không?"
Vấn đề này nó thật ra cũng không cần đáp án của Ôn Nguyệt, bởi vì trễ nhất là kì nghĩ hè này, nó nhất định phải trở về. Anh tốt nghiệp cấp ba, có lẽ phải ra ngoài học đại học, nếu còn không về, nó chẳng biết lúc nào mới có thể được gặp lại anh nữa.
Ôn Nguyệt lộ ra một nụ cười đối phó, "Đương nhiên là được."
Minh Thứ gật đầu, quay về phòng mình.
Học kì này chỉ còn chừng một tháng cuối, trong lớp không khí tốt nghiệp đã ngập tràn. Trường học cấp cho mỗi một học sinh một quyển sổ bạn cùng lớp trống trơn, sau khi bọn họ thiết kế lại có thể dùng nó đưa cho người khác ghi lại thông tin cá nhân và lời chúc.
Minh Thứ tuy rằng là bạn học giữa chừng bị thêm vào lớp, nhưng hơn một năm này đã khiến cho nó trở thành một trong những học sinh được bạn bè trên lớp hoan nghênh nhất, người tìm nó ghi sổ bạn học không ít, thế nhưng còn quyển sổ của nó lại không đưa cho bất kì ai.
"Thật hâm mộ cậu quá, lên trung học đã có thể đi ra ngoài học rồi." Lớp trưởng là một cậu bạn có gương mặt tròn, có hơi ngâm, ấy mà lại hơi giống một trong mấy cục than từng đánh nhau với nó hồi lớp một, một bên vừa đợi nó ghi sổ bạn học, một bên cảm thán: "Còn tớ hả, tuy rằng thành tích tốt, nhưng vẫn phải đau khổ học sáu năm, tham gia thi trung học phổ thông. Ơi, mệnh xấu mà."
Minh Thứ dừng bút, "Gì mà đi ra ngoài học?"
"Hứ cậu còn giả vờ! Hôm qua lúc tớ giúp chủ nhiệm lớp ghi tài liệu, đã thấy hết rồi!" Lớp trưởng liếc mắt, "Cậu sắp đi nước ngoài đó, mẹ cậu còn bàn với chủ nhiệm rồi."
Minh Thứ vốn không rõ chuyện đi hay không đi nước ngoài là sao, chẳng có người nào nói với nó mình phải xuất ngoại, mà không lâu trước đó Ôn Nguyệt còn bảo đảm với nó rằng, nghỉ hè sẽ cho nó về nhà ông nội.
"Cậu sao á?" Lớp trưởng quơ quơ tay, "Sao mà còn ngạc nhiên hơn cả tớ vậy? Không phải chứ, tới bản thân cậu còn không biết à?"
Sắc mặt Minh Thứ không tốt lắm, đang tận lực khắc chế tâm trạng hoảng loạn ấy.
"Tôi biết mà." Nó không muốn để người khác nhận ra, miễn cưỡng cười cười, "Nhưng chuyện này nhà tôi không muốn để nhiều người biết quá, cậu đừng nói ra ngoài nhé."
Lớp trưởng làm động tác kéo khóa miệng, "Yên tâm yên tâm, viết lời chúc cho tớ nhanh nhanh đi, cứ viết là 'Chúc cậu lên trung học trở thành anh đẹp trai' đi, há há há, cậu sao lại không vui vậy? Ra nước ngoài là một chuyện tốt mà..."
Vì để chứng thực lời nói của lớp trưởng, vào giờ nghỉ trưa Minh Thứ lén chui vào văn phòng của chủ nhiệm lớp, ý đồ tìm ra cái giấy tốt nghiệp đó, đằng sau tên của nó đúng thật kèm theo bốn chữ cay mắt "Dự định xuất ngoại".
Đặt tài liệu về chỗ cũ, đóng lại hộc bàn xong, Minh Thứ bỗng dưng bình tĩnh đến lạ.
Ánh nắng ngày đầu hạ từ cửa sổ chói vào, chiếu lên tấm lưng của nó, cơ thể dường như xảy ra lên một loại phản ứng hóa học mâu thuẫn, nghiệm không thấy chỗ ấm áp nào, lồng ngực thế nhưng lại lạnh đến mức làm cho nó phải rùng mình.
Khuôn viên trường bấy giờ rất yên tĩnh, thầy cô và bạn học đều đang nghỉ trưa, nó nghe thấy tiếng tim mình đang đập ầm ĩ, chúng nó như những chiếc búa nặng nề đánh lên trên mặt trống, làm cho toàn bộ lượng nước đã tích lũy trên mặt trống trong một năm này dâng lên hết cả.
Nó vẫn luôn nhẫn nhịn, nó chưa từng nghĩ đến Ôn Nguyệt và Minh Hào Phong đã tính sẵn chủ ý vứt nó ra nước ngoài 一一 Mà trong mắt của người khác, xuất ngoại tựa như một chuyện đáng được vui vẻ đáng được chúc mừng, nó không cần tham gia thi trung học và đại học.
Nhưng nó không chấp nhận.
Anh từng tham gia thi trung học, nay sắp sửa sẽ tham gia thi đại học.
Vậy thì nó sẽ không từ bỏ hai mục thi này.
Lúc về nhà lần cuối trước khi tốt nghiệp, Minh Thứ đặt sổ bạn học trên bàn ăn, dùng giọng điệu ngây ngô song kèm theo đó là lễ phép hỏi: "Mẹ ơi, lên trung học con sẽ đi đâu học?"
Ôn Nguyệt cứng người, "Trung học thực nghiệm, con sẽ về thăm nhà ông nội đến trung tuần(*) tháng tám, sau khi trở về chúng ra sẽ đi làm thủ tục nhập học."
*trung tuần 中旬: Từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.
Trung học thực nghiệm là trường trung học tốt nhất thành phố Ngôn, Minh Thứ nhìn vào mắt của Ôn Nguyệt, biết rằng bà ta đang gạt mình.
Sau khi ăn cơm xong, nó xách cặp và sổ bạn học lên, "Vậy con về phòng làm bài tập đây."
Ôn Nguyệt thật ra nhận ra Minh Thứ hơi kì lạ, nhưng bà vô thức không muốn mình nghĩ quá nhiều.
Trung học thực nghiệm chỉ là một tấm bảng hiệu, bà và Minh Hào Phong đã bàn rồi, đợi khi Minh Thứ tốt nghiệp tiểu học Xán Tâm, sẽ đưa nó xuất ngoại.
Hơn một năm trước, là bà đón Minh Thứ từ nhà họ Minh về, bà cảm thấy mình nên làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Nhưng bây giờ, khăng khăng đòi đưa Minh Thứ đi cũng vẫn là bà.
Bà chịu hết nổi rồi. Cho dù Minh Thứ ở trường nội trú, bà vẫn cảm thấy mình bị kiềm chế, bà nổ lực diễn vai một người mẹ tiêu chuẩn, còn dẫn Minh Thứ đi tiệc xã giao của bà, nhưng vẫn thế, vẫn chịu không nổi.
Bà không nên sinh ra Minh Thứ.
Nó xuất hiện trên đời này là để tới đòi trách nhiệm với bà.
Nhưng nếu đưa Minh Thứ trở về như thế, vậy thì cũng không được. Những hành vi năm trước của Minh Thứ đã dọa đến bà, một khi trở về khu viện lớn đó, bà không chắc chắn rằng Minh Thứ có trở thành một đứa điên tùy thời có thể làm hại đến người khác hay không.
Minh Hào Phong cũng không đồng ý đưa Minh Thứ trở về.
Kết quả bàn bạc của bọn họ đó là, đưa Minh Thứ xuất ngoại. Bọn họ không dạy nổi Minh Thứ, vậy cứ cho Minh Thứ ở xa bọn họ, đổi một môi trường bắt đầu làm lại.
Có lẽ, có lẽ Minh Thứ càng thích hợp phương pháp giáo dục ở nước ngoài hơn?
Đến nổi đồng ý cho Minh Thứ trở về thăm ông nội, chuyện đó là không thể nào. Cô cảm thấy Minh Thứ đang gạt cô, Minh Thứ vốn muốn gặp không phải là ông bà nội, mà là mấy đứa trẻ nhà họ Tiêu đó.
Bà không thích Minh Thứ, nhưng lại sinh ra một loại độc chiếm vặn vẹo với Minh Thứ, phát hiện Minh Thứ thân thiết với người ngoài, bà cảm thấy không vừa lòng. Rõ ràng bà mới là mẹ ruột của Minh Thứ.
Sau khi Minh Thứ trở về phòng ngủ, song lại không làm bài tập, ngồi một lúc sau, thì đem tiền tích góp moi ra hết. .
ngôn tình hàiNó biết rất rõ ràng, muốn từ trong cái nhà này trốn đi, cơ hội còn lại không còn nhiều, không thể đợi đến dịp hè, từ trường học trốn ra thể nào cũng dễ dàng hơn từ trong nhà.
Nó hiện tại cũng không được liên lạc với anh, anh sắp phải thi đại học, nếu biết chuyện nó bỏ nhà đi sẽ lo lắng.
Nó thong thả sắp xếp hết mấy đồ cần mang đi 一一 Không nhiều, chỉ có tiền, lá thư mà anh gửi đến, còn có hai sợi chuỗi nó từ đầu chí cuối vẫn mang theo bên mình, cùng với lá thư cam kết anh viết.
Ngày nghỉ trở về nhà kết thúc, Minh Hào Phong lái xe chở Minh Thứ về trường tiểu học Xán Lâm, hứa rằng sẽ tới tham gia lễ tốt nghiệp nửa tháng sau.
Khi chỉ vừa lên tiểu học, Minh Thứ mong mỏi Minh Hào Phong đến họp phụ huynh cho nó, hiện tại Minh Hào Phong nói lời này, cậu chỉ ngoan ngoãn cười cười.
"Được ạ, ba."
Tiểu học Xán Tâm nằm ở lưng chừng sườn núi, quản lý học sinh vô cùng nghiêm ngặt, nhưng Minh Thứ biết một con đường xuống núi, nó bắt buộc phải hành động vào ban đêm, buổi sáng rất dễ bị phát hiện.
Nó trù tính thời gian, chỉ cần nó bắt chuyến xe đường dài rời khỏi thành phố Ngôn trước khi vào tiết buổi sáng, vậy thì tính là đã thành công được một nửa.
Đến lúc đó phát hiện không thấy nó đâu nữa, chủ nhiệm lớp lập tức liên lạc với Minh Hào Phong và Ôn Nguyệt, thì nó cũng ngồi trên xe rồi, nó đã điều tra qua tuyến đường, chỉ cần nó không bắt xe khách liên thành trực tiếp giữa hai nơi, thì gần như sẽ không bị tìm được trước lúc về đến nhà.
Tiền của nó đủ để nó "lượn lách" trở về thành phố nơi mà mình đã lớn lên.
Thứ tư, sau khi học tiết hoạt động buổi tối, đám học sinh nhao nhao trở về kí túc xá.
Vì khối lớp sáu sắp tốt nghiệp, nên thầy cô cũng nới lỏng quản lý học sinh lớp sáu đôi chút, để cho bọn họ ở lại một lúc ở phòng học, chuẩn bị lễ tốt nghiệp.
Minh Thứ đeo cặp, im lặng quan sát một vòng, đang tính chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy Phó Ánh bàn trên gọi mình, "Minh Thứ, cậu phải phát biểu mà, lại đây luyện tí!"
Minh Thứ nói: "Hôm nay tôi không khỏe, ngày mai đi."
Phó Ánh không hề nghi ngờ, vẫy tay đáp: "Vậy cậu về sớm ngủ đi nha!"
Minh Thứ ở trường tiểu học Xán Tâm thật ra nhận được rất nhiều thiện ý, những bạn học cùng lớp bị ba mẹ "vứt vào" ngôi trường nội trú này, gia đình ít nhiều gì cũng sẽ không giống với một số gia đình bình thường, điều này khiến cho bọn họ càng thêm quý nhau.
Trước khi chui qua lỗ trên tường ở phía tây của sân trường, Minh Thứ ngừng lại một lát ngắm nhìn về phía lầu dạy học còn đang sáng đèn kia, sau cúi người chào một cái, nhỏ giọng nói: "Tạm biệt."
Đường xuống núi khó đi vô cùng, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đi được nửa tiếng sau trong lòng Minh Thứ vẫn lộ ra cảm xúc lạnh lẽo sợ hãi. Nó té ngã một cái, chân bị trẹo, không nghiêm trọng, nhưng cứ đi tiếp là sẽ đau.
Nó không dám đi trên đường lộ công cộng trên sườn núi, sợ rằng đôi khi sẽ bắt gặp một hai chiếc xe tống về trường, chỉ đành trốn ở trong cánh rừng kế bên đường lộ, vất vả mà xuống núi.
Bốn giờ sáng, nó cuối cùng cũng xuống được núi, mà chỗ này cách bến chờ xe chạy đường dài vẫn còn khoảng một đoạn.
Dưới núi có xe taxi, nhưng nó không dám bắt, nhịn xuống cơn đau chạy về hướng bến xe khách đường dài.
Khi đường chân trời tô hiện lên một sắc xanh nhạt, cậu đã mua được tấm vé xe đầu tiên, sau khi nhai nuốt vội một cái bánh kếp xong mới chạy lên xe, ngồi ngay hàng thứ hai từ dưới đếm lên, dùng nón che đi mặt mình.
Tài xế là một người đàn ông trung niên, đánh giá nó nửa ngày, "Ê, nhóc con nhà nào mà mới sáng sớm đã tới ngồi xe thế?"
Nó cứng mặt đáp: "Mẹ cháu bệnh rồi, cháu phải trở về thăm bệnh. Chú à, khi nào thì xe chạy ạ?"
"Ồ, có hiếu đấy!" Tài xế cười hê hê, tặng nó một cái bánh bánh mì, thêm một cây xúc xích.
Hết chương 51.