Ngày họp phụ huynh của trường tiểu học đều có cùng một khung giờ, bên lầu khối lớp nhỏ Minh Thứ hiện đang rầu rĩ không vui đứng rụt trên hành lang, còn bên lầu khối lớp lớn Tiêu Cẩm Trình đang run rẩy sợ hãi các thứ. Ba nó nay đi họp phụ huynh cho nó.
Nhà họ Tiêu và nhà họ Minh điểm này rất khác nhau, tuy rằng ở nhà đều có ông bà nội chăm nom, nhưng tới thời khắc quan trọng cần tham dự, ví dụ như ngày họp phụ huynh, ngày khai giảng, trong trường có hoạt động thi đấu gì đó thì bên phía ba mẹ sẽ sắp xếp thời gian tham dự, chứ không phải chuyện gì cũng vứt cho ông bà không lo.
Tiêu Cẩm Trình thì ngược lại mong ba mình không tới dự họp, không thì cô út đi cũng được, nhưng mấy tiết mục như họp phụ huynh thì làm sao mà thiếu phần ba mẹ nó chứ, làm nó rầu rĩ quá nè.
Lúc Minh Thứ không vui thường sẽ muốn đi tìm anh nó, nhưng anh nó đang ở trường trung học, chỉ đành đi kiếm anh Cẩm Trình.
Thật ra nó không dám đi lên lầu khối lớp lớn, người ở nơi đó toàn cao to lực lưỡng, nhưng nó bây giờ không muốn ở lại nơi này.
Bởi vì lần này là lần họp phụ huynh đầu tiên của năm, mọi người đều đứng chờ ở trên hành lang, bon chen láo nháo nói về ba mẹ của người khác làm sao, nó nghe rõ hết, có rất nhiều người nói chỗ ngồi của Minh Thứ tại sao lại là ông nội, ba mẹ của Minh Thứ đâu?
Lời nói của trẻ nhỏ vô hại, mấy bạn học nói tới nói lui, thế là có người nhỏ tiếng nói rằng có khi nào Minh Thứ không có ba mẹ hay không? Lại có người nói rằng ông cụ đó chắc là ba của Minh Thứ.
Minh Thứ rất khó chịu, cảm giác như tất cả mọi người đều nhìn nó, những ánh mắt đó giống như lửa vậy, không ngừng thiêu đốt bên chân nó. Nó cố tránh né, tránh đến hành lang nối dài giữa lầu khối lớp nhỏ và lớp lớn từ khi nào cũng không hay.
"Anh ơi..." Nó nhỏ giọng dẩu môi, nghĩ rằng nếu anh mình ở đây thì tốt quá.
Trên hành lanh dài có rất nhiều người, nó đã lùn, còn bị người chen tới đẩy lui, mới tới được địa bàn của khối lớp bốn.
Tiêu Cẩm Trình đang lo âu, thầy cô các lớp đang phát phiếu điểm cho phụ huynh, kì nghỉ hè này nó mãi chơi quá, tính ham chơi tới giờ vẫn chưa thu về, học kì trước thi cuối kì nó khó khăn lắm mới vào nổi top 5 cả lớp, đợt này lại bị đá ra, lát về thể nào cũng bị nghe hát.
Kết quả vừa xoay người, đã thấy Minh Thứ ngơ ngác đứng trong đám đông, nhìn trái ngó phải, không biết đang tìm thứ gì.
Nó nhanh chóng chạy tới, đem người túm lại, hung hăng nói, "Nhóc tới đây làm gì?"
Lúc nãy Minh Thứ vừa buồn vừa khẩn trương. Nó chưa từng lên đây, sợ lắm. Nhưng mà thấy anh Cẩm Trình rồi thì thở ra một hơi, "Em tới tìm anh."
"Tìm anh làm gì? Tới coi anh bị xấu mặt hả?"
Minh Thứ khó hiểu, "Hả?"
Tiêu Cẩm Trình tức lắm, "Tối nay ba anh xúc anh rồi!"
"Bác cả đi họp phụ huynh cho anh sao?" Ba của Tiêu Cẩm Trình là bác cả của Tiêu Ngộ An, Minh Thứ học vòi theo Tiêu Ngộ An gọi.
Tiêu Cẩm Trình nói: "Đúng á, xin nghỉ để kịp về dự. Thiệt là, có việc thì hổng cần về đâu mà. Cô út và bác hai đi giùm là được rồi."
Minh Thứ nghe xong, trong lòng thấy chua chát, nhỏ tiếng nói: "Em cũng muốn ba em đi họp phụ huynh cho em."
Tiêu Cẩm Trình nghe không rõ, "Hả?"
Minh Thứ không nói nữa. Nó cảm thấy anh Cẩm Trình rất đáng ghét, cố ý huênh hoang với nó được ba đi họp phụ huynh cho.
Các thầy cô còn phải đưa phát cho phụ huynh rất nhiều thứ, họp tới một tiếng rưỡi rồi còn chưa họp xong, Tiêu Cẩm Trình là một tên không thể ngồi yên, nên xách Minh Thứ xuống lầu mua kem tuyết ăn.
Ngày thường Minh Thứ thích ăn mấy thứ ngọt ngọt. Tiêu Ngộ An và Tiêu Mục Đình thì lớn rồi, không thích ăn đồ của con nít, Tiêu Cẩn Lan thì lại càng là một thiếu nữ mẫu mực, mỗi ngày đều đòi giảm cân. Đồ ăn vặt nhà họ Tiêu thường là Tiêu Cẩm Trình và Minh Thứ chia ra ăn dần.
Hiện tại trời chuyển lạnh rồi, kem tuyết kem que trong nhà cũng hết sạch, nên Tiêu Cẩm Trình và Minh Thứ toàn lén ăn.
Tiêu Cẩm Trình ban đầu còn nghĩ bao Minh Thứ ăn kem, bé nhóc này thường hay cười hi ha nói với nó rằng cám ơn anh Cẩm Trình, kết quả người ta không thèm phản ứng lấy một cái, còn nói rằng bây giờ không được ăn kem tuyết, còn đòi cáo trạng cho anh nó biết.
Tiêu Cẩm Trình sắp tức bay màu rồi.
Kem tuyết không ăn, xiên cay cũng không ăn, hai anh em tụi nó không muốn trở về dãy lầu học, nên ngồi bên sân thể dục chơi.
Ngày họp phụ huynh ở bên trường trung học thì họp sớm hơn, sau kì thi tháng đã họp rồi. Tiêu Mục Đình biết hôm nay trường tiểu học phải họp phụ huynh, nên sau khi tan học không thèm đá banh nữa, hí hửng khi người gặp họa kêu Tiêu Ngộ An tới, cùng đến trường tiểu học coi Tiêu Cẩm Trình gặp xui xẻo.
Ngày họp phụ huynh của Tiêu Cẩm Trình, giỡn chứ đó là một chuyện đại hỉ của nhà họ Tiêu đó, cả nhà đều vui vẻ, kẻ khoái chí nhất chính là Tiêu Mục Đình.
Hai người đến vừa kịp, mọi người còn họp chưa xong, chỉ thấy Tiêu Cẩm Trình và Minh Thứ ngồi chung một chỗ, cả hai đều buồn rầu.
Tiêu Mục Đình vui lắm.
Tiêu Ngộ An thấy Minh Thứ như vậy, thế nhưng lại nhíu mày.
"Anh ơi!" Mắt thấy Tiêu Ngộ An tới, tâm trạng Minh Thứ lập tức chuyển tốt, nhanh chóng chạy sang.
Tiêu Ngộ An thấy nó như vậy, thì chưa trực tiếp hỏi nó làm sao. Bình thường bé nhóc này không như vậy, hôm nay không vui đến thế, nhất định là có liên quan tới kì họp phụ huynh này. Chắc là vì thi không tốt, bị thầy cô nhắc nhở rồi.
Không bao lâu, khối lớp một đã họp xong. Minh Hãn đó giờ chưa từng đổi sắc mặt, bây giờ thì càng ngược lại không hiện ra nét mặt nghiêm nghị. Nhưng Tiêu Ngộ An vẫn nhận ra được ông ấy không vui, bởi vì khi cậu xin phép Minh Hãn rằng chút nữa sẽ về chung với Minh Thứ, Minh Hãn lập tức từ chối, trực tiếp dẫn Minh Thứ về nhà.
Lúc bị nắm đi Minh Thứ không ngừng xoay đầu lại nhìn, ánh mắt cầu cứu.
"Gay rồi gay rồi! Minh Thứ bây giờ là tương lai của tôi!" Tiêu Cẩm Trình nhảy dựng, "Bọn tôi thoát không khỏi vận mệnh vì điểm kém mà phải bị ăn đòn!"
Tối đến, Tiêu Cẩm Trình đúng thật là bị xử lý như trên. Nhưng Tiêu Ngộ An không chung vui cùng Tiêu Mục Đình, cậu có hơi lo cho Minh Thứ. Nhưng sân nhà cách vách vẫn luôn im ắng, không nghe được mấy tiếng rầy trách gì truyền qua.
Ngày hôm đó, Tiêu Ngộ An đi đón Minh Thứ, Minh Thứ vừa ra đã nắm tay cậu, còn nhét cho cậu vài viên kẹo sữa hạnh nhân.
"Gì đấy?" Tiêu Ngộ An cảm thấy Minh Thứ hôm nay là lạ.
Nhà họ Minh gần như không ăn đồ vặt, khi Minh Thứ thèm, thì Minh Thứ sẽ sang nhà họ Tiêu ăn xong gói đem về một ít. Kẹo sữa hạt nhân kiểu này thì bọn nhóc không thích, vì cảm thấy loại này chỉ có mấy cụ mới ăn, Minh Thứ nhét cho cậu, chắc là có chuyện cần mình giúp.
"Anh ơi, anh lấy đi, cái này ăn ngon lắm." Minh Thứ nói.
Tiêu Ngộ An sờ đầu của nó, "Ai đã nói là kẹo sữa hạt hạnh nhân dở vậy nhỉ?"
Minh Thứ y a một tiếng, mặt đỏ lên, không dám nhìn anh mình nữa, "Cơ mà em chỉ có kẹo sữa hạnh nhân thôi."
"Cho anh kẹo sữa hạnh nhân làm gì?" Tiêu Ngộ An cố ý hỏi: "Làm sai chuyện gì rồi à?"
Minh Thứ ra sức lắc đầu.
"Vậy là có chuyện muốn nhờ anh?"
Lần này Minh Thứ không lập tức lắc đầu ngay.
Tiêu Ngộ An nói: "Không biết làm bài tập? Hay là chủ nhật muốn đi đâu đó chơi?"
Minh Thứ đáp: "Đều không phải."
"Vậy thì là gì?"
Minh Thứ ngập ngừng. Tiêu Ngộ An bỏ kẹo lên nón hoodie của nó.
Đi gần hết nửa đoạn đường, trường tiểu học đã ngay phía trước, Minh Thứ mới nói rằng: "Anh ơi, về sau anh đi họp phụ huynh cho em có được không?"
Tiêu Ngộ An không ngờ rằng nhóc con này dùng kẹo hạnh nhân "hối lộ" cậu, là vì muốn cậu giúp đi họp phụ huynh cho. Nhưng mà cậu đâu thể nào đi họp cho Minh Thứ được, cậu cũng chỉ mới học cấp hai thôi.
"Ngày hôm qua ông nội đi họp cho em, em bị mọi người cười chê, bọn họ nói rằng em không có ba mẹ." Minh Thứ một mình buồn cả đêm, xong lại tự an ủi mình. Mẹ không về thì thôi vậy, ba không tới họp cũng chẳng sao, nó còn anh của nó mà.
Anh nó đi họp cho nó là được rồi không phải sao?
Anh nó thương nó tới vậy, nhất định sẽ chịu thôi, vả lại nó còn tặng anh nó kẹo hạnh nhân nữa.
Nó đang đợi anh nó nói được với nó.
Tiêu Ngộ An hay chiều theo Minh Thứ, nhưng chuyện lần này cậu chiều không được. Buổi sáng rất vội, cậu chưa kịp để ý đến suy nghĩ của Minh Thứ, đã nói: "Chuyện này không được. Anh không đi họp cho em được."
Minh Thứ trong lòng đã đoán trước kết quả.
Nhưng bây giờ quả mà nó đã đoán đó chớp mắt đã héo rũ mất rồi.
Hết chương 27.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT