Anh Cẩm Trình.

Trận đấu sắp bắt đầu rồi, Minh Thứ còn chưa về.

Tiêu Cẩn Lan trong lòng khó hiểu, trận trước Minh Thứ còn ứ ứ nói muốn ăn kem bạc hà, nhưng lại không nở bỏ lỡ trận đấu của anh nó, cả người quắn quýt gần nửa ngày trời, tới đấu xong rồi còn không dám đi, sợ rằng bỏ lỡ chung kết. Nửa tiếng nói sao cũng không đủ, cô còn đảm bảo với Minh Thứ nửa ngày, Minh Thứ lúc đó mới chịu chạy về lấy kem bạc hà.

Bây giờ đã sắp nửa tiếng, Minh Thứ đáng lẽ nên trở lại rồi chứ.

Tiêu Cẩn Lan bỗng nhiên thấy lo lắng, có phải Minh Thứ xảy ra chuyện gì trên đường rồi không?

Nhưng nghĩ lại, thấy không có khả năng. Nơi này cũng không phải ở bên ngoài, ra vào toàn là người quen, thì có thể xảy ra chuyện gì?

Hội thể thao chỉ diễn ra có một ngày, mấy mục đấu cuối không cần nhiều kĩ thuật, ai nhẫn nại hơn thì sẽ giành được hạng nhất. Tiêu Ngộ An lười phải luyện tập, luyện còn phải phí sức. Tiêu Mục Đình ném chai nước quýt cho cậu, trong vô thức cậu nói ra một câu không phải vị bạc bà sao? Tiêu Mục Đình giật mình ngạc nhiên, nói rằng không phải cậu thích uống vị quýt à?

Cậu nghĩ một lúc, vị quýt cũng được.

"Cậu được nhiêu cái hạng nhất rồi?" Tiêu Mục Đình hỏi.

Tiêu Ngộ An nói: "Ba cái."

Tiêu Mục Đình nói: "Vậy năm nay lại giống nữa rồi."

"Giống chỗ nào." Tiêu Ngộ An đáp: "Năm ngoái tổng có 3 mục, năm nay thêm mục này là bốn rồi."

Tiêu Mục Đình cười hai tiếng, "Còn chưa đánh mà."

Tiêu Ngộ An nói: "Chưa đánh cũng giống nhau thôi, ổn cả."

Hai đứa bọn cậu từ nhỏ việc gì cũng giỏi, với Tiêu Cẩm Trình thì giỡn cho vui, kẻ lớn sao lại so thật với người nhỏ được, mất mặt lắm, kẻ lớn phải so cùng với kẻ lớn khác, mỗi năm tới hội thể thao đều tính hết, cậu được nhiêu cái, tôi được nhiêu cái.

Trọng tài đã cho bắt đầu trận đấu, Tiêu Ngộ An cảm thấy thiếu thiếu thứ gì. Hôm nay Minh Thứ gào thét cả ngày, sao giờ lại không nghe thấy nữa? Cậu ngước sang xung quanh đám đông nhìn một vòng, không thấy Minh Thứ đâu, tới Tiêu Cẩn Lan cũng không thấy.

"Cậu nhìn thấy nhóc tì chưa?" Cậu hỏi Tiêu Mục Đình một câu.

Tiêu Mục Đình quét một vòng, tầm mắt vừa đúng đặt lên người Tiêu Cẩm Trình đang ngồi xổm trên mặt đất, "Chưa, chỉ thấy thằng khỉ con."

Khỉ con là biệt danh mới của Tiêu Cẩm Trình, do ông nội đặt, thằng nhóc tám tuổi phiền quá chừng, còn khó xử lý hơn cả khỉ.

Hai người trước mắt là đối thủ cũ của bọn cậu, thua dưới tay bọn cậu nhiều lần, nhưng cũng từng thắng qua, lần này còn chưa bắt đầu, đã phô trương thanh thế khiêu khích. Mấy cậu trai ở độ tuổi này không mấy ai nhịn nổi khi bị khiêu khích, nhưng Tiêu Ngộ An không thích thừa lời, đánh một đợt cầu sang, cho đối phương biết mặt.

Buổi trưa trên sân không nghe được tiếng trợ uy của Tiêu Cẩm Trình, chỉ có giọng mùi sữa của Minh Thứ mới tạm nổi bật. Tiêu Cẩm Trình không hét không phải vì hét không lại, chỉ là nó cũng có vài trận thi đấu, bây giờ thi xong mới có sức gào cổ vũ cho hai ông anh í ẹ này.

Tiêu Ngộ An đánh phát cầu vừa rồi đã không còn chú ý tới ngoài sân nữa, đối mặt với hai người có thể thắng cậu và Tiêu Mục Đình, trình độ đương nhiên phải có, lúc trước bọn cậu thua là vì khinh địch, lần cuối cùng tham gia hội thể thao trong khu viện này, nói thế nào cũng không được lơi lỏng. Đối phương cũng quyết lấy được quán quân lần này, nên phát huy toàn lực, hai bên ngang tài ngang sức đánh tới giằng co qua lại.

Tới thời khắc mấu chốt cuối cùng, Tiêu Ngộ An mãi mê đánh cầu, hoàn toàn không chú ý rằng Tiêu Cẩm Trình không hét nữa.

Tiêu Cẩm Trình ngay khúc quan trọng bị Tiêu Cẩn Lan kéo đi, nó đang coi hăng máu, hận không thể chạy lên cầm hai cây vợt đó vung lên múa quẩy, thì đã nghe tiếng Tiêu Cẩn Lan nói là không thấy Minh Thứ đâu nữa.

"Thế mà cũng không thấy nữa?" Tiêu Cẩm Trình chưa từng nghe nói qua đứa nào ở trong khu này mà tìm không thấy.

"Chị sợ em nó chạy ra ngoài rồi." Tiêu Cẩn Lan nói: "Bà nội nói em ấy vốn không về nhà. Phải làm sao đây? Em ấy mới có năm tuổi."

Tiêu Cẩm Trình nghịch thì nghịch, nhưng gặp chuyện thì cũng là đứa đáng tin, con trai nhà họ Tiêu bọn nó là vậy, bề ngoài không nói, nhưng nội tâm rất vững chãi.

"Tính nó như vậy sao dám ra ngoài một mình? Không có khả năng. Với lại nó nôn nóng muốn xem Tiêu Ngộ An thi đấu, người khác kêu nó đi nó còn không thèm đi."

Tiêu Cẩn Lan nói:"Nhưng chị và bà nội đều tìm khắp nơi rồi, không thấy người đâu. Không lẽ ở đây mà còn gặp kẻ xấu?"

Đầu Tiêu Cẩm Trình lập tức hiện ra một người, cắn răng kèn kẹt, "Còn chưa chắc. Chị, em biết là đứa nào rồi, chị quay lại báo cho Tiêu Ngộ An với Tiêu Mục Đình một tiếng, kêu bọn họ đánh xong thì tới con dốc đá."

Dốc đá đó là con dốc bị bỏ hoang trong khu này, ngày thường không có ai tới, lúc trước Tiêu Cẩm Trình cũng không biết có một nơi như vậy, cũng là lần trước Trần Thiết và đám anh em của hắn đưa nó tới, nó mới biết.

Nó từng ở đó chịu thiệt thòi, nên có ấn tượng vô cùng đậm sâu với đám người Trần Thiết, lúc sáng nó thấy Trần Thiết đang lùm xùm gì đó với Tiêu Ngộ An, Lúc đó Tiêu Ngộ An còn đang bế Minh Thứ, Thằng hèn này nhất định không thể làm gì Tiêu Ngộ An nên mới bắt Minh Thứ kéo đi.

Vậy mà nhịn được à? Ăn hiếp nhà họ Tiêu tới tận cửa rồi.

Tiêu Cẩm Trình nổi giận đùng đùng chạy đi, quả nhiên Minh Thứ ở chỗ này, Trần Thiết cũng ở đó, còn thêm tận ba thằng bạn tốt của Trần Thiết. Bốn đứa mười một tuổi, vây quanh một đứa năm tuổi, đánh thì chưa đánh, nhưng lụm cỏ đuôi chó trên đất ném vào Minh Thứ, một mình Minh Thứ bé tí ti như thế, chạy hướng vào cũng bị người chắn lại, chỉ đành rụt cổ tránh né.

Trần Thiết càng quá đáng, cầm lấy cỏ đuôi chó vả lên mặt Minh Thứ, không mạnh bao nhiêu, nhưng nhìn vào thì thấy giống y như ăn bạt tay vậy.

Tiêu Cẩm Trình nhìn nóng cả mắt, cũng không vì lần trước bị Trần Thiết ăn hiếp mà lo lắng, ngay lập tức xông lên.

Minh Thứ sợ muốn chết rồi, nó bị Trần Thiết khiêng lên vai đem tới đây, cả đường đều la hét, nhưng đường mà Trần Thiết chọn là đường nhỏ, mọi người đều đang xem thi đấu, không ai nhìn hay nghe thấy được nó.

Lúc bị vứt xuống đất nó bị dọa cho chết khiếp, muốn khóc lại không dám khóc, chỉ rằn giọng gọi anh ơi. Trần Thiết khó chịu khi nó gọi anh, từ anh đó không phải đang gọi Tiêu Ngộ An sao? Tiêu Ngộ An và Trình Việt hả hê, thì thằng nhóc giọng đầy mùi sữa này cũng sẽ hả hê theo, không phải giành được hạng nhất à, đáy mắt hiện lên đầy vẻ coi thường đám nhóc bọn nó.

Hắn cũng không muốn làm gì Minh Thứ, thằng nhóc nhỏ vậy hắn không xuống tay được, lần trước đánh Tiêu Cẩm Trình, là do Tiêu Cẩm Trình động thủ trước, hắn mới trả đũa lại. Mục đích hắn đánh là muốn dọa Minh Thứ thôi, muốn dạy nó lần sau thấy hắn phải ngoan ngoãn chút, đừng tưởng có Tiêu Ngộ An chống lưng cho thì lên mặt. Hắn muốn dọa Minh Thức khóc, kết quả con ngươi chỉ ngậm nước, ứ cả nửa ngày, nén túi nước mắt vững tới nổi không rớt hột nào.

"Anh mày thi đấu xong rồi?" Thấy Tiêu Cẩm Trình hừ hừ xông tới, Trần Thiết không hoảng không lo đẩy Minh Thứ ngã ra sau mình, "Vậy chúng nó đâu? Sao chỉ có mình mày rồi? Làm chó xung phong hả?"

Tiêu Cẩm Trình biết mình đánh không lại, nhưng Minh Thứ ở đằng sau gọi nó anh Cẩm Trình ơi, nó nghe mà nóng ruột, xông lên xô một cái. Nhưng người Trần Thiết quá khỏe, cái xô đấy chẳng thể đẩy ngã được hắn.

Trần Thiết cười cười giương tay, không chút nương tay, túm mạnh đầu của Tiêu Cẩm Trình. Tiêu Cẩm Trình không tránh được, cũng chống không nổi, một chốc sau đã ngã xuống đất.

Trần Thiết cuộn tay thành nắm đấm, "Giống với lần trước, là mày đánh tao trước."

Bốn người vây quanh nó, Tiêu Cẩm Trình hiểu lần này trốn không thoát, nên ôm chặt lấy đùi của một đứa trong đám đó hét lên: "Chạy mau! Đi tìm Tiêu Ngộ An!"

Minh Thứ không hề chạy, kéo áo Trần Thiết, giọng nghẹn hết cả, nhưng nước mắt vẫn không hề rớt xuống, "Anh không được đánh anh ấy."

Tiêu Cẩm Trình bị đạp mấy cái, nó đánh không lại người ta, là vì không đủ sức với không cao thôi, chứ kĩ thuật đánh nhau nó không kém ai hết, cơ thể cũng linh hoạt, chỉ mới vài quyền, đám anh em của Trần Thiết vậy mà đều bị thương hết.

Kẻ bắt nạt nó, còn bắt nạt em trai nhà họ Tiêu bọn nó, nó sẽ không cho bọn đó sống yên, nó chuyên nhắm vào điểm yếu mà đánh, đánh không trúng thì tính sau, nhưng chỉ cần nó đánh trúng, thì thốn khỏi bàn.

Ngay cả xích mích với người khác Minh Thứ còn chưa từng trải qua, nên giờ bị dọa tới ngốc rồi. Lúc Trần Thiết ném nó xuống đất, nó liên tiếp ứ lên vài tiếng, nó có một tật xấu, đó là lúc sợ cái gì, hay không biết nên nói gì thì sẽ tự kêu ứ ớ, nhưng nó càng kêu, thì đám người đó cười càng hăng, xong lại ném mấy thứ cỏ đuôi chó và mấy viên đá lên người nó. Nó muốn chạy, nhưng đâu đâu cũng là đùi chân người khác. Truyện Trinh Thám

Nó nhớ tới lần trước Tiêu Cẩm Trình cầm súng bắn nó, Tiêu Ngộ An nói rằng nó phải hất nước anh ấy, đổi lại lần này thì chắc là nên ném trả về. Nhưng nó không dám. Tiêu Cẩm Trình làm thế là vì giỡn chơi nó thôi, nhưng đám người này là đang bắt nạt nó thật, nó sợ lắm. Nhưng mà lúc Tiêu Cẩm Trình xông tới nó tự dưng không sợ nữa, Tiêu Cẩm Trình kêu nó mau chạy, nó sao có thể chạy được, anh Cẩm Trình tới bảo vệ nó, nó cũng phải bảo vệ anh Cẩm Trình.

Cuối cùng trận này Tiêu Ngộ An và Tiêu Mục Đình cũng gian nan giành được phần thắng, trọng tài còn đang tuyên bố giải á quân thuộc về ai, thì Tiêu Cẩn Lan đã chạy vọt sang.

Lúc Tiêu Ngộ An cùng với Tiêu Mục Đình đuổi tới nơi, Minh Thứ đang bị Trần Thiết quật ngã trên đất, trên mặt Trần Thiết có một dấu chân, cũng chả biết Minh Thứ làm cách nào giẫm lên nữa.

Minh Thứ vẫn luôn nén nhịn không khóc, lúc thấy Tiêu Cẩm Trình tới cũng không khóc, nhưng lúc thấy anh nó đến rồi, cái túi đó lại nhịn không nổi nữa, nước mắt lập nước rơi xuống.

"Oaaa——!!!"

Hết chương 18.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play