Nam Ngữ đi theo sau Hàn Nhược Uyên, hai người bọn họ đi ra ngoài đài truyền hình, bây giờ đang là buổi trưa, nắng gắt xuyên qua từng tán lá cây, hơi nóng từ mặt đường như hun nóng tất cả mọi vật.
“Cô và tôi đi phát hết chỗ này nhé.”
Nam Ngữ gật đầu, lúc nhìn đống tờ rơi này cô cũng đoán được rồi, đưa mắt ra bên ngoài, cô bỏ tay áo sơ mi xuống, Hàn Nhược Uyên cũng khoác áo chống nắng vào, nói với cô.
“Lần sau cô hãy mang một chiếc áo chống nắng đi, làm những việc như thế này phải chuẩn bị kĩ càng.”
Cô ta đến chỗ máy để nước tự động, lấy hai chai nước rồi đưa cho cô một chai.
“Tôi đi trước đây.”
Hàn Nhược Uyên cất bước đi, Nam Ngữ cũng không chần chừ đến những con phố đông đúc để phát tờ rơi, nhưng bây giờ đang là lúc nắng gắt, không có mấy ai ra đường, thỉnh thoảng có người chạy xe qua hoặc ngồi phần lớn trong các quán cà phê. Nam Ngữ đi qua mấy ngôi nhà đóng cửa, lén thả vào đó nhưng lúc này có một người phụ nữ trung niên nhìn thấy thế, khó chịu lớn tiếng với cô.
“Lại là mấy người à? Suốt ngày đi phát tờ rơi ở đây, đuổi mãi không hết!”
Bà ta cầm lấy tờ rơi ném trở lại vào mặt cô.
“Mau đi nơi khác đi!”
Sau đó quay ngược trở lại vào trong nhà đóng sầm cửa lại, Nam Ngữ cúi xuống nhặt tờ rơi ban nãy, vuốt lại nó cho phẳng phiu, trước đây cô cũng từng bị những tờ rơi này làm phiền cho đến khi làm công việc này, cô mới hiểu sự vất vả của nó.
Nhớ đến gương mặt hả hê của Nghiêm Bách Thụy, khí thế của cô lại tăng lên ngùn ngụt.
“Mới chỉ có thế này thôi thì đã là gì, cố lên Nam Ngữ!”
Cô tiếp tục đi khắp các con phố, gặp ai cũng đưa, một số người đàn ông thấy cô xinh đẹp liền trêu chọc nhưng Nam Ngữ mặc kệ bỏ đi, mới đi được một lúc mà mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, Hàn Nhược Uyên lúc này cũng phát được kha khá, quay lại tìm cô, khi nhìn thấy chồng tờ rơi chẳng vơi đi chút nào kia của cô, cô ta thở dài nói.
“Cô còn nhiều vậy cơ à, chúng ta phải phát hết một thùng đó trong ngày hôm nay đấy.”
Hàn Nhược Uyên ngồi xuống bên cạnh cô, thấy dáng vẻ Nam Ngữ phờ phạc cũng không tiện thúc giục, gương mặt cô đỏ lên vì nóng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt cô lại long lanh sáng ngời.
“Cô đừng lo, tôi nhất định sẽ phát hết chúng.”
Nam Ngữ khát khô cổ họng, mở chai nước ra uống một hơi vơi gần nửa chai mới thấy đỡ. Hàn Nhược Uyên lên tiếng.
“Nhìn cô cũng không đến nỗi nào, cô đã mắc lỗi gì mà để bị chuyển xuống bộ phận này vậy?”
Cô nở nụ cười châm biếm, lí do này có nên nói ra hay không? E rằng cô ta biết thì cũng không tin, mà tin cũng chẳng làm gì được.
“Lí do cũng không có gì, tôi đi phát tờ rơi tiếp đây.”
Cô đứng dậy, Hàn Nhược Uyên dường như cũng hiểu cô không muốn nói ra, gật đầu rồi thôi.
Nam Ngữ xoay người định đi, bỗng nhiên lúc này có một người đàn ông không biết từ đâu lao ra, túm lấy tóc của Hàn Nhược Uyên, vừa túm vừa chửi.
“Mày đây rồi! Ông tìm mày mãi! Mày tưởng có thể trốn à?!”
Người đàn ông đó nhìn rất hung dữ, tay còn cầm chai rượu chửi bới lung tung, cô lập tức chạy đến giúp Hàn Nhược Uyên nhưng cô ta lại đẩy cô ra.
“Tôi không sao đâu! Cô đi đi.”
Nam Ngữ không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Nhược Uyên đã bị kéo đến một con ngõ nhỏ, cô chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đuổi theo.
Hàn Nhược Uyên bị anh ta túm cổ áo rồi tát cho một cái, người đàn ông đó có quan hệ như thế nào với cô ta mà đánh cô ta như vậy? Cô không thể thấy chết không cứu nhưng ban nãy cô ta còn đuổi cô đi. Nam Ngữ tạm thời đứng nép vào một góc xem tình hình thế nào, giọng của người đàn ông kia rất lớn nên cô có thể nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện.
“Mày giỏi lắm, dám lẻn trốn đi, cái công việc chết bầm này thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ?! Biết điều thì mau đưa hết tiền đây cho tao!”
Anh ta nắm tóc Hàn Nhược Uyên, lục lọi trong túi áo cô ta, lúc tìm thấy tiền rồi mới buông tha, còn nói với cô ta lúc này đang ngã dưới đất.
“Lần sau phải đưa hết tiền cho tao đấy! Đừng có để tao phải điên lên.”
Anh ta còn bồi thêm cho cô ta một cú đá vào người, Nam Ngữ thấy anh ta đi rồi mới chạy đến đỡ Hàn Nhược Uyên dậy, gò má cô ta in dấu năm ngón tay bị tát lúc nãy, nhìn thấy cô vội vàng hốt hoảng đứng dậy.
“Tôi bảo cô đi đi rồi mà, cô còn quay lại làm gì.”
“Tôi không thể bỏ mặc cô.”
Hàn Nhược Uyên bỗng ngẩn người nhìn Nam Ngữ, ánh mắt cô kiên quyết mặc cho dáng vẻ cô thảm thương không kém cô ta là bao.
“Anh ta là ai vậy?”
Cô hỏi tiếp.
“Anh ta…là chồng tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT