Nam Ngữ không hề biết là Mộ Hàn cũng biết chuyện, hơn nữa người bán đứng cô còn là cậu con trai đáng yêu Gia Kỳ, cô đứng trước cửa phòng khách sạn, hít sâu một hơi rồi mới nhấn chuông.

Tiếng chuông vừa vang lên, chưa đầy mười giây cánh cửa đã mở ra.

Vừa nhìn thấy Nam Ngữ, ánh mắt Phó Từ đã thay đổi, dục vọng ánh lên trong mắt anh ta không che giấu dừng lại ở phần ngực đầy đặn phập phồng sau lớp vải, sau đó lại di chuyển xuống đôi chân dài thon mịn nõn nà, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của cô.

Trong đầu cô có suy nghĩ muốn chọc mù hai con mắt bẩn thỉu đó của anh ta ngay lập tức, Phó Từ nở nụ cười đắc ý nói với cô.

“Bạn gái cũ, cô đúng là rất đúng giờ đấy nhỉ.”

Anh ta đứng sang một bên làm động tác mời

“Vào đi.”

Cô lườm anh ta một cái rồi đi vào, lúc đi qua Phó Từ còn hít sâu mùi hương trên người cô giống như rất thèm thuồng, Nam Ngữ bèn nổi da gà.

“Phó Từ, tôi đã đến đây theo đúng ý anh rồi, quyển nhật ký của tôi đâu?”

Anh ta nhếch môi cười, ấn cô xuống ngồi xuống ghế sofa nhưng cô phản kháng, anh ta nhún vai, tự mình ngồi xuống trước mặt cô, hai chân vắt chéo, sau đó mới thản nhiên nói.

“Nam Ngữ à, cô vội vàng thế làm gì, chúng ta hàn huyên tâm sự một lát đi.

“Tôi chẳng có chuyện gì để nói với anh cả!”

Anh ta bị ảo tưởng hay sao? Hàn huyên? Nam Ngữ thầm cười khẩy, đúng là tên điên mà.

“Mau giao nhật ký của tôi ra đây!”

Phó Từ cười haha.

“Cái bản tính kiêu căng ngạo mạn đó của cô bao năm qua vẫn không thay đổi nhỉ? Cô nên biết bản thân của mình bây giờ ở đâu rồi hẵng mở miệng nói chuyện đi.”

Ánh mắt của anh ta quét qua cơ thể cô một lần nữa, còn liếm môi một cái, Nam Ngữ nắm chặt tay thành nắm đấm, nhịn xuống, nghiến răng hỏi.

“Anh muốn gì?”

“Trước tiên là ngồi xuống đi, uống rượu tâm sự với tôi nào…”

Phó Từ chỉ vào chỗ bên cạnh mình.

“Phó Từ, bây giờ chúng ta chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa, năm xưa anh lên giường với Nam Xuyên trong khi anh nói yêu tôi, chuyện đó tôi có nên tính toán với anh không?”

Nhắc lại chuyện cũ, anh ta lại thấy hối hận vì thực ra anh ta không hề thích Nam Xuyên, khi đó là tại cô ta dỗ ngon ngọt nên anh ta mới qua lại với cô ta.

“Nam Ngữ, cô làm như năm xưa chỉ có mình tôi có lỗi với cô hay sao? Thế còn việc tôi cung phụng cô rồi cô lên giường với thằng khác thì sao? Cô luôn miệng nói rằng không muốn ai động vào mình, thế mà nháy mắt đã đi lăng loàn với thằng đàn ông khác.”

Cô không thể nào nghe thêm cái giọng điệu bẩn thỉu này của anh ta nữa, anh ta không nhận lỗi về mình, cũng chẳng bao giờ thừa nhận rằng mình sai.

“Lúc đó anh không tin tôi, tôi nói Nam Xuyên đã bỏ thuốc tôi, anh đi tin cô ta rồi bênh vực cô ta. Sao? bây giờ lại chán cô ta, muốn quay lại với tôi à?”

Phó Từ cười khẩy, nghĩ là cô đang biện minh, chỉ vào ly rượu ở trên bàn nói

“Nam Ngữ, nếu cô uống hết ly rượu này thì xem như mọi chuyện tôi sẽ xí xóa.”

Cô không muốn dây dưa với anh ta thêm nữa, thế là không nghĩ ngợi gì cầm ly rượu uống cạn, trong khi đó nụ cười gian xảo chậm rãi lan ra trên khuôn mặt của Phó Từ.

“Được rồi chứ?”

Cô dốc ngược ly rượu xuống, không còn một giọt nào.

Phó Từ vỗ tay khen ngợi cô, anh ta đột nhiên đứng dậy rồi đè cô xuống ghế. Nam Ngữ hét lên

“Anh làm cái gì vậy?!”

“Haha! đến lúc nào rồi mà cô còn giả vờ không biết nữa hả Nam Ngữ? Tôi đã nói là tôi muốn cô hầu hạ tôi, rên rỉ dưới thân tôi rồi cơ mà…”

Ánh mắt anh ta tràn đầy ham muốn của dục vọng, bàn tay sờ mó khắp người cô, muốn cởi khóa váy của cô ra.

Nam Ngữ không chịu vung tay tát Phó Từ một cái, nhưng lúc này mới phát hiện ra là toàn thân chẳng còn một chút sức lực nào, cô nhìn ly rượu trên bàn, thì ra là nó đã bị bỏ thuốc!

“Buông ra!”

Cô vẫn cật lực vùng vẫy, càng vùng vẫy thì anh ta lại càng thích thú hơn

“Nam Ngữ, để tôi xem xem dưới thân tôi cô có rên rỉ như ở dưới thân thằng đó không? Tôi sẽ hành hạ cô, khiến cô phải quỳ dưới thân tôi mà phục vụ!”

Phó Từ dùng sức xé rách cái váy, hai bầu ngực trắng trẻo đầy đặn được che bởi chiếc áo lót đen gợi cảm tức thì lộ ra, ánh mắt anh ta vừa nhìn thấy thì yết hầu đã không nhịn được mà lên xuống kịch liệt. Còn cơ thể cô đã dần phản ứng mà nóng dần lên, Nam Ngữ cố gắng cắn môi tới mức bật máu để duy trì sự tỉnh táo, trong lúc này cô cảm thấy thật bất lực, chẳng lẽ cô cứ thế mà bị anh ta cưỡng hiếp hay sao…?

Trong đầu cô bất giác hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Hàn, anh lúc nào cũng có mặt kịp thời để cứu cô, vậy mà cô lại lạnh nhạt mắng anh…

“Rầm!”

Cánh cửa phòng lập tức bị một lực mạnh đạp bay ra, Phó Từ giật mình sợ hãi nhìn ra thì thấy một người đàn ông ánh mắt sắc lạnh, anh ta còn lớn tiếng quát

“Này! Anh là ai mà dám xông vào đây hả? Bảo vệ đâu?!”

Mộ Hàn không nói năng gì, ánh mắt nhìn qua Nam Ngữ bị đè dưới ghế, quần áo bị xé rách lộ cả da thịt, còn Phó Từ chỉ còn mỗi chiếc quần đùi trên người.

Mộ Hàn tức giận, vẻ mặt vô cùng đáng sợ lại gần anh ta, không báo trước đạp cho Phó Từ một cái vào bụng, anh ta bị đau rên lên nằm dưới sàn ôm bụng, lồng ngực anh phập phồng, ánh mắt hung hăng như muốn giết chết Phó Từ.

Hàn Đàm Diệp ở phía sau cũng không dám can ngăn, bởi vì đây là lần đầu tiên anh ta thấy Mộ Hàn tức giận đến mức như thế.

Anh ta còn chưa hiểu tại sao Mộ Hàn lại làm thế thì anh đã bế thốc Nam Ngữ ở trên ghế sofa lên, còn cởi áo khoác của mình trùm lên người cô, lúc này lí trí cô đã mờ mịt vì thuốc, hai tay vòng qua cổ anh cọ cọ vào người anh, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi đỏ áp vào bên cổ anh, Nam Ngữ chỉ cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, vòng tay này rất mạnh mẽ và ấm áp.

Mộ Hàn vừa nhìn đã biết là cô gái ngốc nghếch này bị bỏ thuốc, bình thường cô còn không cho anh chạm vào, còn dáng vẻ ngây ngô đầy ham muốn lúc này lại cứ sán đến, đôi tay mềm mại cứ sờ soạng khắp người anh.

“Đi bệnh viện.”

Anh thản nhiên ôm cô vào trong xe dưới con mắt bao nhiêu người dưới khách sạn, ở trên xe Mộ Hàn vẫn như cũ để cô ngồi lên đùi mình, Hàn Đàm Diệp ngồi ở ghế phụ lái mà ánh mắt cứ liếc qua bọn họ. Nam Ngữ bấy giờ đã vô cùng khó chịu, cứ cọ tới cọ lui trên người anh, bàn tay lần sờ xuống dưới tức thì bị anh túm chặt lấy.

“Em làm gì đấy?”

Cô chu môi lên đáng yêu, cười với anh, người đàn ông này thật là đẹp a...Nam Ngữ sờ lấy nó, gương mặt ghé sát vào anh, đôi môi hai người lập tức cách nhau rất gần.

“To quá cơ.”

Tay cô chạm vào thứ đó bên dưới anh, sắc mặt Mộ Hàn đen lại, còn Hàn Đàm Diệp nín cười, cô gái ngốc nghếch này có biết mình đang nói gì không đấy?

“Tôi chưa bao giờ được sờ vật nào to như thế này cả...ưm…”

Anh đã dùng đôi môi mình để ngăn lại những lời cô định nói, làn môi cô mềm mại ngọt ngào còn vương chút rượu quyến rũ, trong lòng lại khó chịu, lần sau phải cấm không cho cô uống rượu mới được. Nam Ngữ lại như cá gặp nước, cuồng nhiệt đáp lại anh, cả người cô giống như cỏ cây thiếu nước mà chỉ có anh mới có thể tưới mát nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play