Chương 33: Vị huynh đài "củ cải"

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Diệp Tinh không có cách nào, cũng chịu chấp nhận chuyện Giang Thiếu Bạch sẽ không làm gia sư cho nó rồi .

Trịnh Li thấy Diệp Tinh không còn bám lấy mình đòi Giang lão sư dạy học nữa, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trịnh Li cùng Diệp Thâm ngồi nói chuyện ở phòng khách.

“Mấy ngày nữa, chính là đại thọ của Diệp lão gia tử .”

“Không biết lão gia tử thích lễ vật gì đây.” Diệp Thâm thuộc chi thứ của Diệp gia nhưng cũng được hưởng không ít vinh quang của dòng họ, chuyện lão gia tử đại thọ , Diệp Thâm vẫn thập phần coi trọng.

Chỉ cần được lão gia tử để mắt, sẽ có vô số chỗ tốt.

Trịnh Li cũng có chút khó xử, suy nghĩ một chút, quyết định đưa ngọc khí, đây là ngọc dưỡng thể, tuy rằng lão gia tử hẳn cũng không thiếu thứ này.

Trịnh Li nhìn tới phòng Diệp Tinh thoáng qua, nói: “Đến lúc đó, đưa Tiểu Tinh cùng đi đi.”

Diệp gia tiểu bối Diệp Miểu, cực kỳ chán ghét thuật sư, nhưng lão gia tử đối với thuật sư lại rất là tin phục, lão gia tử đại thọ, hẳn sẽ có thuật sư xuất hiện, Trịnh Li muốn nhờ thuật sư xem qua cho Diệp Tinh.

Trịnh Li cảm thấy Diệp Tinh mấy ngày nay, tựa hồ vui vẻ rất nhiều.

Tuy rằng Diệp Tinh mấy ngày nay thường xuyên ầm ĩ muốn ăn gà, nhưng thật ra không trực tiếp ăn.

Bảo mẫu nói, tiểu thiếu gia gần đây hành vi có chút cổ quái, ví dụ như, Diệp Tinh từ trên mạng mua mao cầu, đồ thiêu hủy, cả người thoạt nhìn thần thần thao thao, có đôi khi, thường xuyên nói chuyện với cái khác gỗ.

Nếu không phải công việc này tiền lương cao, bảo mẫu đã sớm từ chức, Diệp Tinh trong phòng mới thêm một cái gỗ điêu khắc, bà ta luôn cảm thấy cai khắc gỗ kia đang sống.

Diệp Thâm gật gật đầu, nói: “Cũng đúng.”

Diệp Thâm cũng có thể cảm nhận được con trai thay đổi, lúc trước thằng bé luôn nhát gan, gần đây có vẻ gan lớn hơn nhiều.

Diệp Tinh nghe được cha mẹ muốn đưa mình đến đại đường Diệp gia còn rất cao hứng, thằng bé tuổi còn nhỏ, lớn lên đáng yêu, vẫn luôn được mọi người trong Diệp tộc hoan nghênh.

……

Giang Thiếu Bạch thừa dịp mọi người đang ngủ liền lẻn ra ngoài, đem toái ngọc chôn vào bên trong chậu hoa, đặt Tụ Linh Trận ở dưới đáy chậu hoa.

Có toái ngọc cùng Tụ Linh Trận, đặt củ cải lên rồi đem lên ban công hóng nắng.

Ở trong ký túc xá người chăm thực vật khoogn ít, nhưng chăm củ cải thì tương đối hiếm thấy.

Giang Thiếu Bạch có danh hiệu"Hòa nhã", "Mạnh mẽ", "Anh hùng", giờ lại thêm một danh hiệu: huynh đài "Củ cải”.

Giang Thiếu Bạch nhìn trên diễn đàn trường, bỗng nhiên lại có thêm bài viết nói hắn chăm dưỡng củ cải.

"Hiện tại, con người thật đúng là nhàm chán a!” Giang Thiếu Bạch nằm trên giường, không biết nói gì, hắn không phải chỉ dưỡng củ cải sao? Như thế cũng làm người ta đại kinh sao?

Lý Vũ Hàm cười cười, nói: “Nếu là người thường trong phòng có thêm củ cải cũng sẽ không có gì, nhưng chúng ta là Học viện Phong Vân, làm gì cũng vô cùng áp lực”.

Giang Thiếu Bạch có chút hồ nghi nói: “Phải không? Tôi ở trường học nổi danh như vậy?”

Lý Vũ Hàm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Hai ngày trước, Bách Quang Vũ, còn bởi vì lái siêu xe vận chuyển củ cải mà lên hot search, ngay sau đó Giang Thiếu Bạch liền ở trong ký túc xá dưỡng củ cải, tự nhiên sẽ có người biết.

Giang Thiếu Bạch vuốt cằm, nói: “Tôi lớn lên vốn đã đẹp trai, soái khí ngời ngời, không gia nhập giới giải trí thật là phí phạm".

Lý Vũ Hàm ló đầu ra, nói: “Lão tứ, cậu có thể thử nha, làm đại minh tinh gì gì đó không tồi đâu, so với làm nhân viên công vụ, tiền lớn hơn rất nhiều’.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Làm minh tinh đương nhiên rất tốt, nhưng phải thường xuyên xuất đầu lộ diện, người như tôi không thích hợp giới giải trí phức tạp.”

Quách Phạn gật gật đầu, nói: “Lão tứ, phẩm vị cậu không ổn, xác thật không thích với giới giải trí.”

Giang Thiếu Bạch hung hăng trừng mắt nhìn Quách Phạn liếc mắt một cái, Quách Phạn bị trừng đến ái ngại.

Giang Thiếu Bạch từ trên giường bò dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua.

Giang Thiếu Bạch thị lực kinh người, nhìn rõ ràng thấy có người bên đối diện đang chụp lén, Giang Thiếu Bạch nhìn về phía người kia, trong lòng hiện lên vài phần cười nhạo.

Tục ngữ nói rất đúng, nhiếp ảnh nghèo thì suốt đời vẫn vậy, chụp cái gì chứ, củ cải thì có cái gì để chụp, suốt ngày không co việc gì làm sao.

“Lão tứ, củ cải này của cậu, hình như lớn hơi nhanh rồi đó!” Bách Quang Vũ tràn đầy tò mò đi quanh chậu củ cải ngó ngó nghiêng nghiêng.

Giang Thiếu Bạch nhìn Bách Quang Vũ, nói: “Là cậu đi nói với bên ngoài, tôi chăm củ cải là vì bổ thân thể? Đến nỗi không cần nhân sâm, mà là dùng củ cải, còn vì củ cải này lớn lên giống nhân sâm nên trồng nó?”

Bách Quang Vũ: “Cái này sao……”

Giang Thiếu Bạch khẽ hừ một tiếng, nói: “Đừng có giảo biện, việc này chỉ có một người biết.”

Quách Phạn trừng mắt nhìn Bách Quang Vũ, nghiêm mặt nói: “Lão đại, cậu sao có thể ở bên ngoài tùy tiện nói bậy thế, lão tứ là nhân vật lợi hại, còn cần đến bổ thân thể.” Quách Phạn quay đầu, có chút nịnh nọt nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Lão nhị, chậu củ cải này thật sự là lớn rất nhanh, cậu chăm kiểu gì vậy?”

Giang Thiếu Bạch ngó Quách Phạn, nói: “Lão nhị, gần đây duyên với con gái thật không tồi!” Giang Thiếu Bạch cảm thấy hiện tại bên ngoài nhiều người biết hắn dưỡng củ cải bổ thân như vậy, hẳn có một phần công lao của Quách Phạn.

Quách Phạn ngượng ngùng cười cười, nói: “Cái này sao, cái này sao……”

Giang Thiếu Bạch nhìn Bách Quang Vũ cùng Quách Phạn, nói: “Củ cải chính là củ cải, có cái gì đẹp.”

Bách Quang Vũ cùng Quách Phạn, nhịn không được hai mặt nhìn nhau, thấy từ Giang Thiếu Bạch không moi được nội tình gì, liền vây quanh củ cải nhìn ngó. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play