Mỗi ngày đều cùng Tiêu Trường Phong đến trường rồi cùng nhau về nhà, Lý Vân Thất rốt cuộc cũng được mở mang tầm mắt với thế lực mang tên là “ lực lượng fan cuồng”.

“ Học trưởng, có thể chuyển giùm ta bức thư này giao cho Trường Phong học trưởng được không?” Đây không biết đã là nữ sinh thứ mấy đỏ mặt thẹn thùng nhét thư tình vào tay Lý Vân Thất rồi, mấy nàng cũng không thèm đợi y mở miệng đã nhanh chóng chạy đi mất. Cuối cùng còn không quên quay lại “hăm dọa”: “ Thỉnh học trưởng nhớ đưa cho Trường Phong học trưởng đó!”

“… Lại thêm một phong thư tình.” Người cũng đã chạy đi, kia y cũng không thể trả lại thư cho người ta. Đành phải cố gắng một lần nữa vậy.

Lý Vân Thất về tới phòng học, giấu bức thư ở sau lưng, trên mặt nở một nụ cười có ý tứ lấy lòng.

Tiêu Trường Phong thản nhiên liếc mắt nhìn rồi từ từ tới gần Lý Vân Thất, tùy ý buông sách trong tay xuống. Nhéo một bên má của Lý Vân Thất, hỏi: “ Thư tình đúng không?”

Lý Vân Thất nhụt chí rụt vai lại, cầm bức thư tinh giơ ra trước mặt Tiêu Trường Phong. Quả nhiên không lừa nổi…

Tiêu Trường Phong lẳng lặng nhìn Lý Vân Thất, hoàn toàn không có ý cầm lấy. Ánh mắt bình tĩnh phóng ra mấy chữ “ Ngươi tự hiểu”.

Dưới “dâm uy” của Tiêu Trường Phong, Lý Vân Thất run rấy không hề có tiền đồ mà bị đánh gục, đành phải giơ hai tay đầu hàng, bất đắc dĩ nói: “ Ta… ta ném nó đi nha?” Nhân vật chính đáng sợ quá má ơi, người ta gửi thư tình không nhận đã đành, còn cấm y nhận giùm nữa. Haiz ~ Nhìn con giai ruột nhà mình biến thái như vậy thật sự là đau khổ lắm đó mà nào có ai thấu a ~

Tiêu Trường Phong nhìn chằm chằm Lý Vân Thất đem thư tình ném vào thùng rác mới chịu bình thường trở lại, tiếp tục mở miệng “ dạy dỗ”: “ Đây là lần cuối cùng, về sau không được nhận giùm ta mấy thứ linh tình này nữa nghe chưa?”

“ Biết rồi…” Nhìn thấy tia cảnh cáo dưới đáy mắt của nhân vật chính, Lý Vân Thất đành ngoan ngoãn thành thật. Lần này hắn thật sự sinh khí rồi, Lý Vân Thất cũng không dám lần sau loạn cầm giùm thư tình nữa đâu.

Thời gian vui vẻ nhất trong ngày đối với vị tác giả ngốc ngốc nào đó chính là giờ ăn cơm trưa nha, bởi vì y sẽ được cùng ăn với nhân vật chính đại nhân đó! Cũng không biết từ khi nào, Tiêu Trường Phong liền ngầm đồng ý cho phép Lý Vân Thất đi theo bên cạnh hắn, không chỉ ở lúc đi học, về nhà mà ngay cả thời gian nghỉ trưa, hai ngươi cũng không tách ra. Xem như, Lý Vân Thất đã phá đi giới hạn mà Tiêu Trường Phong vạch ra ban đầu.

Mà giới hạn đầu tiên đã mất thì nếu có thêm mấy cái giới hạn đằng sau cũng sẽ dễ dàng bị thổi bay đi. Quả đúng như thế, hiện giờ trong mắt Tiêu Trường Phong, Lý Vân Thất đã bước chân được vào cuộc sống của hắn.

Bởi vì Tiêu Trường Phong không thích ăn cơm ở cantin trường nên thường sẽ mang theo cơm hộp nhà làm. Lý Vân Thất luôn dính cùng với hắn tự nhiên sẽ được hưởng ké. Có thể ăn cơm do mẹ Tiêu làm, kia y cần gì phải ủy khuất bản thân đi ăn đồ ở ngoài chứ?

Lý Vân Thất ỷ vào mình là hàng xóm kiêm trúc mã của Tiêu Trường Phong mà không hề có chút xấu hổ nào luôn luôn chạy qua nhà họ Tiêu cọ cơm. Cha Tiêu cùng mẹ Tiêu thấy quan hệ giữa hai đứa nhỏ thân thiết như vậy thì rất vui vẻ, tất nhiên là cũng không ngại hành vi ăn chực của người nào đó. Đã nếm qua tay nghề của mẹ Tiêu, Lý Vân Thất thật sự không thể nào ăn thức ăn ở ngoài được nữa.

“ Hôm nay bác gái nấu có nấu món gì ngon không?”

Nhìn ánh mắt chờ mong của Lý Vân Thất, Tiêu Trường Phong không khỏi cong lên khóe miệng. Chính mình… hình như ngày càng dễ bị Vân Thất tác động thì phải, nhưng là… hắn không ghét loại cảm giác này.

Tiêu Trường đem cơm hộp lấy ra, mặc dù cách một tầng hộp nhựa ở ngoài, Lý Vân Thất vẫn ngửi được hương thơm cực kì dụ người. Lục quang bắn ra tứ phía, nhìn chằm chằm vào hộp cơm trên tay nhân vật chính, nước miếng suýt chút nữa liền chảy tỏm tỏm xuống đất.

Ngay lúc Lý Vân Thất không thể nhịn mà vương tay ra đụng vào hộp cơm, Tiêu Trường Phong nhanh tay dùng đũa ngăn y lại.

“ Đi rửa tay trước.” Tiêu Trường Phong tiện tay đặt cơm hộp lên bàn. Cầm tay Lý Vân Thất kéo hắn vào nhà vệ sinh cuối hành lang.

Lý Vân Thất nhìn bóng dáng cơm hộp ngày càng xa dần, hai mắt như hàm chứa nước mắt. Mỹ thực ngay trước mắt mà không thể ăn, khổ lắm, có ai hiểu không?

Vì để nhanh nhanh được ăn cơm, Lý Vân Thất dùng tốc độ nhanh nhất rửa tay, rồi cầm tay Tiêu Trường Phong, sử dụng tốc độ kinh người lao về phía phòng học, miệng gào to: “ Cơm hộp, I’m cominggg!”

Tiêu Trường Phong phía sau không ngừng thở dài. Cũng chỉ lúc ăn cơm, hắn mới có thể thấy Vân Thất hoạt bát như vậy, chẳng lẽ cái này chính là sức mạnh ngầm của cật hóa sao?

Ngay khi Lý Vân Thất giơ tay chuẩn bị xúc một muỗng cơm, bỗng có thanh âm từ ngoài cửa lớp vang lên đánh gãy động tác của y.

“ Vân Thất học trưởng!”

Lý Vân Thất bối rối, tay cầm đũa lơ lửng giữa không trung, giơ lên không được, hạ xuống cũng không phải… Đành phải buồn bực quay đầu lại. Di? Đây không phải là cô bé Diêu Mộng lần trước sao? Hắc hắc hắc hắc, hiểu rồi, mị lực của nhân vật chính đại nhân nhà mình đúng là không ai có thể kháng cự được a. Bất quá, Diêu Mộng này thật can đảm nha, dám đụng vào cả người trong mộng của bạn tốt luôn.

Ngẫm lại bản thân phải luôn nhớ tuân thủ theo quy tắc ‘ hỗ trợ nhân vật chính là quan trọng nhất’, Lý Vân Thất quyết định cơm hộp này đợi lát nữa thì… Ăn!

Lý Vân Thất lần thứ hai liếc về hộp cơm, cắn răng quát thầm trong lòng: đợi ta trở về nhất định sẽ ăn sạch ngươi!

Diêu Mộng hôm nay một thân váy áo hồng nhạt, đơn giản mà xinh xắn, đôi môi ửng hồng tự nhiên, khiến nàng tựa như đóa sen thanh nhã.

Diêu Mộng tuy rằng có chút kém Ngọc Linh, nhưng vẫn được xem là tiểu mỹ nữa. Huống chi lần này vì gặp người nào đó, nàng còn cố ý ăn diện tỉ mỉ, càng thêm chói lọi hơn so với ngày thường.

Lý Vân Thất treo lên mặt nạ tươi cười ngày thường đi ra tiếp chuyện: “ Hóa ra là Diêu Mộng học muội a, tìm ta có chuyện gì không?”

“ Cái kia… Vân Thất học trưởng…”

“ Sao vậy? Có chuyện gì cứ nói ra nha.”

Diêu Mộng đỏ mặt, từ phía sau lấy ra một phong thư màu hồng nhạt. “ Vân Thất học trưởng… Cái này… gửi ngươi.”

“ Cho ta?” Đây rõ ràng là một bức thư tình nha?! Chẳng phải nên đưa cho Tiêu Trường Phong sao? Lý Vân Thất thầm nghi hoặc, phản ứng cũng chậm mất hai giây. Khi y đưa tay ra tính cầm lấy thì phong thư đã bị kẻ nãy giờ đứng bên cạnh đoạt lấy.

Tiêu Trường Phong quơ quơ bức thư hồng nhạt qua lại, trên mặt nở nụ cười lạnh như băng. Thư tình? Học muội này đúng là không biết xấu hổ. “ Xin lỗi, Vân Thất đã có người mình thích. Thư này ngươi tốt nhất vẫn là nên cầm về đi.”

Lần này đến phiên Lý Vân Thất không khỏi giật mình. Y có người mình thích từ hồi nào thế? Chẳng lẽ nguyên chủ trước kia có thích thầm nữ hài nào? Lý Vân Thất toàn thân cứng đờ, nếu đã có đối tượng vậy y cũng không thể tiếp nhận tâm ý của Diêu Mộng được. Đây đều là y khổ tâm suy nghĩ cho nguyên chủ hết đó, nhỡ tương lai y “khôi phục kí ức”, không lẽ bọn họ lại kéo nhau đi đóng một hồi phim tình cảm tay ba rẻ tiền gì gì à?

Tự cho bản thân đã suy nghĩ rất thấu đáo, Lý Vân Thất liền vội vàng tươi cười, uyển chuyển từ chối Diêu Mộng: “ Diêu Mộng học muội, giống với lời Trường Phong, ta đã có người mình thích, chỉ sợ… Vô pháp tiếp nhận tình cảm của ngươi.” Nhìn đôi mắt dần ảm đạm xuống của Diêu Mộng, Lý Vân Thất cảm thấy nên làm gì đó an ủi nàng một chút, kéo kéo áo Tiêu Trường Phong, bộ dáng như nhân viên tiếp thị đang ra sức đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, “ Diêu Mộng học muội, ta vừa không đẹp trai vừa lùn tịt, thành tích thì toàn đứng thứ ba từ dưới đếm lên. Ta thật sự không thích hợp với một cô nương xinh đẹp như Diêu Mộng học muội đâu, so với ta, Trường Phong có lẽ thích hợp với ngươi hơn đó. Trường Phong tuy có hơi lạnh lùng nhưng thật ra lại rất ôn nhu nha.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Diêu Mộng không những không còn tái nhợt nữa, ngược lại mày liễu nhướng cao, khí đó tràn lên khắp khuôn mặt. Bất quá, đây không phải là ngượng ngùng mà bị nộ khí xông cho nóng cả mặt.

Âm điệu nháy mắt vọt tới quãng tám, mang theo tia chất vấn, hét: “ Vân Thất học trưởng có ý gì? Thư tình ngươi không lấy thì thôi, sao còn dám đem Trường Phong học trưởng giới thiệu cho ta?! Hừ! Ta đã nhìn lầm ngươi rồi!”

Hốc mắt nàng phiếm hồng, cố nén nước mắt, giựt lại bức thư trên tay Tiêu Trường Phong, xoay người chạy mất.

Lý Vân Thất hoàn toàn mơ hồ, giới thiệu soái ca cho nàng là sai sao? Vừa định quay sang nhờ nhân vật chính vạn năng giải thích một chút, hắn lại đi hừ lạnh với y rồi xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

“ Kỳ quái, đây là chuyện gì a?” Lý Vân Thất cảm thấy mình khôi đuổi kịp theo suy nghĩ của bọn họ nha. Diêu Mộng vì sao đột nhiên tức giận? Giới thiệu cho nàng soái ca cấp bậc cao như nhân vật chính đại nhân là chuyện tốt mà? Kia Tiêu Trường Phong tại sao cũng sinh khí vậy? Bởi vì Diêu Mộng không đủ điều kiện để gia nhập vào hậu cung của hắn, mà mình lại dám tự tiện đi mai mối lung tung hả? Haiz, tư duy của bọn trẻ ngày nay nghĩ kiểu gì cũng không thông, hay y già thật rồi? Phi phi phi, lão tử vĩnh viễn ở tuổi mười tám!!!

Trên đời ấy mà, có một số ông chú, có đánh chết cũng không chịu nhận bản thân đã già rồi.

“ Bỏ đi, ăn cơm vẫn là quan trọng nhất!” Đúng lúc Lý Vân thất đem lực chú ý của mình quay về với đồ ăn thì Tiêu Trường Phong đã ăn tới phần thứ hai.

“ Trường Phong! Không được ăn phần của ta!”

Trời vừa sập tối, hàng đèn cũ nát bên đường lóe lên ánh sáng chập chờn khiến bóng dáng con người như bị kéo ra thật dài.

Hai thiếu niên, một cao một thấp sóng vai cùng nhau đi dưới ánh đèn đêm.

Lý Vân Thất kéo quai sách, khẽ cúi đầu, trong đầu vẫn vang vọng lời Tiêu Trường Phong nói ban trưa. Thích nữ sinh a… rốt cuộc là ai nhỉ? Không nghĩ đến nguyên chủ vốn thích Tôn Cầm Hi lại từng thầm thích một người khác. Nữ thần cùng nam pháo hôi vốn đã định trước sẽ không đi tới đâu được mà.

“ Trường Phong, người ta thích có bộ dáng như thế nào?”

Đèn đường chập chờn, chớp tắt chớp sáng, Lý Vân Thất đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu hỏi.

Vấn đề này rõ ràng đã thành công làm khó Tiêu Trường Phong. Tim nhân vật chính đại nhân nhảy mạnh lên, chẳng lẽ bây giờ lại đi miêu tả chính mình sao? Đừng nói là Vân Thất muốn thổ lộ nha? Nếu y tỏ tình, mình nên phản ứng sao giờ? Hay là mình…

“ Nhất định là một nữ sinh xinh đẹp đúng không? A ha ha ha, đáng tiếc là ta đã mất trí nhớ, không nghĩ ra cái gì hết.”

Tiêu Trường Phong cả người liền chấn động. Nữ sinh? Đúng vậy, Lý Vân Thất đã mất trí nhớ… Y sẽ không nhớ được đối tượng trước đây của mình, nam hay là nữ… Lý Vân Thất từng thích hắn đã biến mất, y hiện giờ có khả năng sẽ thích người khác đi?

“ Không thể!”

“ A? Cái gì không thể?”

Ánh mắt Tiêu Trường Phong nhất thời lóe lên tia tức giận, kích động nắm bả vai Lý Vân Thất, lần đầu tiên sử dụng ngữ khí nghiêm khắc nói: “ Ngươi không được thích người khác!”



Lý Vân Thất sửng sốt, sau đó lập tức run rẩy khóe miệng: “ Ha ha, khẳng định sẽ không đâu. Ta bây giờ chưa có ý định yêu đương gì đâu. Ngươi sao lại kích động như thế chứ?” Bả vai bị Tiêu Trường Phong nắm chặt đến phát đau, vẻ mặt Lý Vân Thất khi nói chuyện cũng có chút thiếu tự nhiên.

Tiêu Trường Phong nhận ra bản thân có phần mất khống chế, nhanh chóng thả lỏng lực đạo trên tay nhưng không bỏ ra, ngược lại còn nhẹ nhàng xoa xoa hai vai Lý Vân Thất

“ Xin lỗi, ta không cố ý.”

Lý Vân Thất lắc lắc đầu, “ Không có việc gì. Bất quá ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi ta thích trông như thế nào?” Đối với vấn đề này, Lý Vân Thất phá lệ cực kì để ý.

“… Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, hắn thực sự để ý đến ngươi. Về phần bộ dáng hắn trông ra sao, ngươi về sau sẽ biết.” Thời điểm nói lời này. Tiêu Trường Phong rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng mạnh.

May mà trong tiếng Trung, “hắn” hay “nàng” cũng phát âm như nhau, nếu không chỉ e Lý Vân Thất sẽ sợ tới mức nhảy dựng lên. Đối với thẳng nam như Lý Vân Thất mà nói, y vô pháp lý giải được khái niệm đồng tính. Y và thế giới huyền ảo đó như mây và đất ấy, có thể nhìn thấy nhau nhưng không thể chạm tới nhau được. Nhỡ đâu mà chạm được ấy à, chắc chắn y sẽ sùi bọt mép mà té xỉu cho xem 

Câu trả lời của Tiêu Trường Phong quả thực rất khéo léo. Hắn tận lực tránh thoát đi vấn đề “bộ dáng thế nào”, đem trọng tâm Lý Vân Thất chuyển sang chỗ khác. Như vậy Lý Vân Thất sẽ không phát giác ra được người mình thích trước đây là con trai. Tiêu Trường Phong không dám tưởng tượng nếu Lý Vân Thất biết được người y vốn thích là hắn thì sẽ có hành động quá khích nào không, tỷ như đột nhiên đi kiếm bạn gái chẳng hạn, Hôm nay, chỉ cần mỗi Diêu Mộng thôi là hắn đã đánh mất bản tính lãnh tĩnh ngày xưa, nếu Lý Vân Thất thật sự có bạn gái, kia bản thân hắn cũng không dám chắc sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Tiêu Trường Phong nhận ra dục vọng chiếm hữu của bản thân đối với Lý Vân Thất dần có chút vượt quá mức rồi, cố tình hắn lại không thể khống chế được khát vọng này. Thanh niên chưa một lần yêu, Tiêu Trường Phong, chỉ đành quy kết đây là tình cảm anh em tốt bình thường mà thôi.

Sự tình ngày hôm nay cũng đã kéo lên cảnh báo trong lòng Tiêu Trường Phong. Loại sinh vật mang tên nữ sinh ấy à, cho dù Lý Vân Thất không chủ động đi tìm, cũng sẽ như cũ có người chủ động dính lên y. Hắn ở ngoài nhìn vô khẩn trương muốn đi giết người ngay lập tức!

Tiêu Trường Phong trả lời mơ hồ cũng khiến Lý Vân thất hoang mang theo hắn. Nói là để ý đến y vậy sao không thấy ai đến tìm y? Còn có gì mà về sau sẽ biết, cuối cùng là có ý gì?

“ Trường Phong, ngươi gần đây nói chuyện ngày càng khó hiểu.”

Tiêu Trường Phong duỗi bàn tay to lớn ra, trực tiếp bao lấy tay Lý Vân Thất, tiếp theo tự nhiên sải bước tiến về phía trước. “ Đi nhanh thôi, mẹ ta sẽ lo lắng.”

“… Hảo, đi. Nhưng mà ngươi buông tay ra được không? Hai thằng con trai nắm tay nhau coi sao được, kỳ cục lắm!”

“ Sợ ngươi đi lạc.”

Lý Vân Thất nhìn bóng lưng Tiêu Trường Phong đi đằng trước, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác kỳ quái.

Hết chương 8.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play