Trải qua kỳ nghỉ đông, tôi mang theo một đống lớn đồ ăn vặt trở về trường. Đó là nhà tù đáng yêu của tôi, may mà bên trong còn có một người chăm sóc cho tôi, cũng xem như là tốt một chút.

Lúc tôi đi ra cửa, mẹ tôi còn không quên dặn dò: "Trong đại học thì lo học tập cho giỏi, đừng có mà đi xí xớn tìm trai đấy."

Tôi trả lời bà: "Mẹ ơi, con gái mẹ nhìn thế này, có xếp vào loại danh mục hàng giảm giá cũng chẳng có ai thèm mua đâu, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ trải qua những năm tháng đại học trong sạch, không dắt cháu về ra mắt mẹ đâu mà mẹ lo."

"Không đứng đắn." Mẹ lườm tôi.

Mẹ luôn coi tôi là trẻ con, cho rằng với cái nhan sắc của tôi đi ra ngoài chính là hại nước hại dân, chọc cho xã hội đại loạn, coi tôi như là bảo bối mà giam giữ, kỳ thực, nói trắng ra là với cái gương mặt này của tôi, nơi nào cũng là đồn cảnh sát.

Tôi hào hứng chạy một mạch về ký túc xá, vọt vào trong ký túc xá hô to "Mình đã trở về đây, các chị em có nhớ mình hơm?"

Thành tựu đạt được là bốn cái nhìn đề chữ [Ngu ngốc].

Đại gia đang vui, không thèm tính toán với những đầu óc tầm thường không có nơ-ron hài hước kia nữa. Tôi quay đầu nhìn giường ngủ của Diệp Tử, tìm thấy cô ấy đang cười nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, giống như một vị nương tử đang chờ đợi tướng công trở về.

Tôi kích động xông lên ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô ấy, cảm động nói "Honey, rốt cục cũng được gặp cậu rồi."

Cô ấy đập bả vai của tôi, nói "Đồ hâm."

"Người ta nhớ cậu mà." Tôi xoa đầu cô ấy, tư thế giống như chim nhỏ nép vào người.

"Đừng có đùa ngu."

"Ờ."

Tôi ngồi xuống giường của cô ấy, vừa đặt mông đã thấy chuông điện thoại của cô ấy vang lên, tôi thuận tay cầm lên nhìn, phía trên là tên của một người con trai xa lạ.

Tôi vừa định xem là ai, Diệp Tử đã đoạt lấy, không cho tôi xem.

Tôi phồng má lên: "Gì chứ, sao lại không cho tớ xem, có bí mật gì à."

"Là bí mật." Diệp Tử không nhìn tôi, cúi đầu nhắn tin.

"Tên đó là ai vậy?" Tôi hỏi, chỉ đơn giản là vì lòng hiếu kỳ. Chuyện gì của Diệp Tử tôi cũng đều muốn biết, lòng hiếu kỳ của tôi đối với cô ấy lớn bằng trời.

"Một người bạn học bình thường thôi." Diệp Tử nhàn nhạt nói.

Tôi cũng không tính toán thêm gì nữa. Cô ấy nói thật thì đó chính là thật.

Sau này tôi mới hiểu được, tôi thật sự ngu ngốc, sao lại phải thêm vào một từ bình thường, bình thường cũng chính là không bình thường, chỉ là đầu óc của tôi lúc đó không ý thức ra được. Nếu như biết rồi cũng vô dụng, thì không biết gì là vui sướng nhất.

...

Diệp Tử, chúng ta vẫn là bạn à? Có đôi khi tôi thật muốn hỏi cô ấy, nhưng lại không có dũng khí nói ra, biết nói ra như thế nào? Chúng tôi vẫn tốt như vậy, cùng nhau ăn cơm, cùng đi chơi, cùng đi học, cùng ngủ chung.

Chỉ là tôi biết, khoảng cách giữa cô ấy và tôi đang bị kéo dài, càng ngày càng thêm dài, khi tôi ôm thì bị cô ấy đẩy ra, lúc tôi nói đùa, lời nói có điểm mập mờ thì cô ấy sẽ nói là "Đừng nói như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm."

Tôi chỉ hâm chứ không có ngốc.

Tôi biết có gì đó giữa chúng tôi đang thay đổi, sự biến hóa này khiến cho tôi không biết làm cách nào đối phó, chỉ có thể bất lực nhìn Diệp Tử kéo giãn khoảng cách giữa hai đứa.

Lúc tôi nói cho Oa Oa biết chuyện này, cô ấy nói: "Diệp Tử đang yêu."

Tôi ngây người, đôi đũa trong tay rơi xuống bát.

Sao cô ấy lại yêu?

Oa Oa hút coca, gương mặt gồ lên giống như một con chuột chũi, cô ấy nuốt coca xuống, nói: "Là Thạch Đầu giới thiệu đấy."

Thạch Đầu là nickname Oa Oa đặt cho Nghiêm Diệp, hình tượng này thực sự không hợp với hắn, chỉ là Oa Oa vẫn cứ kiên trì gọi vậy.

Tôi đã không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Oa Oa, hỏi: "Vì sao?"

Oa Oa nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Thạch Đầu hình như có nói gì đó, cậu ấy sẽ không để cho hai người tiếp tục sai lầm như vậy."

Chó má, ngu ngốc, chuyện của bọn tôi liên quan gì đến hắn? Chúng tôi đang yên đang lành, không có gì cả. Hắn dựa vào cái gì?

"Sao cậu lại tức giận?" Oa Oa đột nhiên hạ giọng hỏi. Cô ấy vào thời khắc này, không giống như đứa trẻ trốn sau lưng Nghiêm Diệp cái gì cũng không hiểu, lúc này cô ấy lại như một người lớn, một người lớn hiểu thấu mọi chuyện.

"Tớ. . ."

Tôi không nói gì, đúng vậy, vì sao tôi lại tức giận, cô ấy muốn tìm bạn trai là chuyện của cô ấy, chỉ cần chúng tôi ở cùng nhau là được rồi, chẳng có chuyện gì hết, không phải sao?

Trong đầu tôi tê dại, dường như không thể tìm ra được đáp án. Hiện tại, giống như tôi đang ở trong một cái mê cung, tìm kiếm lối ra, có ngàn vạn con đường, nhưng không có con đường nào đưa tôi đi đến đích, tôi chẳng rõ bản thân đang làm cái gì nữa.

Tôi không biết, tôi thực sự không biết một cái gì hết. Tôi ôm đầu, nỉ non.

...

Lúc trở lại phòng ngủ, tôi nhìn thấy Diệp Tử đang đưa lưng về phía tôi chải đầu, tôi tiến đến muốn ôm lấy vai cô ấy, giống như vô số lần trước đây, đó chỉ là cử chỉ thân thiết giữa những nữ sinh bình thường. Chỉ là tay tôi nâng lên rồi lại buông xuống.

Ám muội và rất thân, có khác biệt lại dường như không có, khi chưa biết thì chỉ đơn giản là đơn thuần, biết rồi thì mọi thứ trong phút chốc đều trở nên biến hóa.

Con gái phức tạp là vậy, giữa con gái có thể dựa vào nhau thật gần, ẩn chứa chút gì đó ám muội, như gần như xa.

Tôi có chút gì đó hiểu, nhưng lại không muốn để ý tới nó, giống như vô số những lần trước đây, tôi chọn quên đi, chỉ là lúc này loại cảm giác kia đánh chiếm tâm lý tôi, không có cách nào xóa bỏ đi được.

Hiện tại, dù làm ra bất kỳ động tác gì tôi cũng đều phải cẩn thận suy nghĩ. Khi tôi nhìn xuyên qua cái thế giới thủy tinh trong suốt này, mọi thứ dường như đang trở nên vặn vẹo. Tôi, Diệp Tử, Nghiêm Diệp, và những cảm xúc chưa từng ngẫm nghĩ giữa chúng tôi.

Khi nào thì chuyện này bắt đầu nhỉ? Tôi đột nhiên tự hỏi, trong thời gian này, một khoảng thời gian rõ ràng, tình cảm của tôi và Diệp Tử xuất hiện biến hóa, Diệp Tử muốn nới giãn khoảng cách, còn tôi thì cảm thấy trái tim mình trở nên thật kỳ lạ.

Diệp Tử đột nhiên quay đầu, nhìn thấy tôi, cô ấy lại càng hoảng sợ, hỏi: "Cậu ở đây từ lúc nào?"
"Vừa mới thôi." Tôi ngồi xuống chỗ của mình, nằm úp sấp ở phía trên.

Diệp Tử không nói gì, cứ như vậy nhìn tôi, khóe miệng hơi giật giật nhưng vẫn nhất quyết không chịu nói. Tôi để ý được sự do dự của cô ấy, trong lòng phiền não, thầm nghĩ, khốn khiếp, có gì thì cậu nói thẳng ra đi, sao cứ phải ấp a ấp úng.

Diệp Tử cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, cô ấy có lý do của mình, còn tôi là ai? Là ai trong cuộc đời cô ấy?

Tôi chôn đầu ở trong cánh tay của mình, cảm thấy tất thảy mọi thứ đều bắt đầu phát sinh biến hóa. Trước đây cuộc sống của chúng tôi trải qua không có tim không có phổi, bốn người cứ như vậy thật tốt đẹp, có thể tốt đẹp đến già vẫn còn đi bên cạnh nhau, có thể ngay cả con cái cũng sẽ bị cha mẹ là chúng tôi đây gán ghép chung một chỗ, chỉ là, trong cuốn từ điển cuộc sống không có từ vĩnh viễn.

Diệp Tử, rốt cuộc chúng ta đang bị làm sao vậy?

Trả lời được cho câu hỏi này, tôi nghĩ đến một người. Người đã từng là người bạn chí cốt, vượt qua giới tính bên ngoài, hắn ta nói rằng tôi không phải là con gái, nếu như là con gái thì sao có thể ở bên cạnh nhau 3 năm trời mà không đổ hắn, hắn nói cả người hắn tỏa ra mị lực, là một mỹ nam tử trẻ không tha già không thương. Tôi thì nói hắn không phải là đàn ông, nếu như là đàn ông thì sao có thể kề vai sát cánh với tôi, cùng nhau xem JAV, cùng nhau trao đổi tiểu thuyết.

Thế nên chúng tôi gọi nhau là huynh đệ, Thiết (sắt) huynh đệ.

Con mẹ nó chứ, sắt rồi cũng sẽ rỉ, không phải do thời gian thì phải do phụ nữ tác động, không phải do tiền tài thì cũng là do tranh đoạt quyền lợi.

Tôi nói Oa Oa hẹn hắn cho tôi gặp mặt, tôi không muốn gọi điện thoại cho hắn, gọi một kẻ như thế là cưỡng gian em điện thoại 1100 đáng yêu của tôi.

...

Ở trong quán trà sữa gần trường, tôi đợi hắn nửa tiếng đồng hồ, hắn giống như hoa khôi cổ đại để cho khách quen phải chờ đợi cho đến khi trong lòng ngứa ngáy mới chịu chậm rãi bước lên sân khấu.

Gặp nhau rồi, tôi lại phát hiện ra mình không có gì để nói, tôi nói cái gì bây giờ? Hỏi rằng tại sao ông lại giới thiệu bạn trai cho Diệp Tử, hay hỏi là ông đã nói gì với Diệp Tử? Cho dù là câu hỏi nào thì tôi cũng cảm thấy không đúng.

Câu hỏi không sai, nhưng điểm mấu chốt ở đây là, tôi dựa vào cái thân phận gì để hỏi?

Nghiêm Diệp tự mình mở miệng, hắn ta hắng giọng, nói: "Có muốn làm một điếu không?"

"Sao. Lúc này không còn sợ Oa Oa nữa rồi à."

"Một điếu."

"Tùy ông."

Hắn giúp tôi đốt thuốc, mắt không dám nhìn tôi, né tránh tôi.

"Bà còn nhớ Dương Dương không?"

"Sao lại không nhớ, đó là người bạn tốt nhất của tôi, tôi giới thiệu cô ấy cho ông, ông chơi xong rồi hại cô ấy không ở lại trường nổi. Ông là cái thá gì!"

"Bà câm miệng lại, bà chẳng biết gì hết." Nghiêm Diệp đột nhiên nổi giận rống lên với tôi.

"Tôi cần phải biết cái gì? Cái gì tôi không biết? Ông nói thì nói ra đi!" Tôi rống lại hắn, ờ, hét lên, xem ai sợ ai.

"Người bị chơi đùa là tôi, được chưa?"

"Mẹ nó, người thua thiệt sao có thể là ông được, ông nói thử xem cô ấy đã lấy đi cái gì của ông cái gì nào? Đừng có nói ông vẫn bảo vệ tấm thân xử nam từ thời cấp 2 đấy nhé, hừ!"

"Tình yêu của tôi." Giọng nói của Nghiêm Diệp trầm trầm bi thương.

"Nhảm nhí, ông yêu cô ấy mà lại đối xử với cô ấy như vậy à, ông ngủ với cô ấy xong thì đá cô ấy đi, còn dám bảo ông không chiếm được tiện nghi nữa." Tôi khinh thường nói, ở phương diện tình dục, phần thua thiệt vĩnh viễn thuộc về phụ nữ, họ vừa phải đắn đo về tương lai, về ánh mắt thế tục, còn phải suy nghĩ xem người mình giao phó thân xác có đáng hay không, nếu như là người có thể dựa được vào thì coi như là may mắn, nếu như không phải thì dù có khóc chết cũng chẳng có ai đồng tình, người chửi họ là tiện nhân vĩnh viễn cũng không phải là ít.

"Tôi dẫn bà đi tìm cô ta, để cô ta nói rõ ràng chuyện là như thế nào, tìm điểm khởi đầu cho câu chuyện. Tôi nói cho bà biết, Dao Tử, người hiện tại tôi sợ nhất là ai, không phải ai khác mà chính là bà. Mỗi ngày tôi đều có suy nghĩ đề phòng, tôi mệt mỏi rồi, thực sự không muốn làm huynh đệ với bà nữa."

"Mẹ nó, ý ông là sao?"

"Dao Tử, bà thích phụ nữ à?" Nghiêm Diệp đột nhiên hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi tôi.

Tôi đã từng bị hỏi câu này vô số lần, bởi vì tính cách và vẻ ngoài, bọn họ đều mặc định tôi là đồng tính luyến ái, mỗi lần bị hỏi tôi đều bực bội đáp lại, tôi phải lập gia đình, tôi muốn tìm đàn ông rồi kết hôn, đừng có hủy đi danh dự của tôi, báo hại tôi trở thành gái ế còn zin.

Tôi đập mạnh vai hắn, nghiến răng nói: "Ông nói ba lăng nhăng cái gì đấy, tôi đương nhiên là thích con trai, ông thấy tôi có ngày nào thích con gái."

"Vậy còn Diệp Tử?"

"Chuyện này thì có liên quan gì đến Diệp Tử?" Nhất thời tôi không hiểu, lời của hắn chuyển hướng quá nhanh, không rõ tâm tư.

"Bà yêu Diệp Tử sao?"

"Yêu?" Tôi khờ rồi.

Yêu, cái từ này tôi chưa từng hiểu rõ về nó, khi còn bé tôi thầm mến bạn tiểu đội trưởng lớp bên cạnh, tự cho đó chính là tình yêu mà trên TV vẫn hay nói, kết quả cậu ta và tôi trở thành bạn tốt, khi chúng tôi kề vai sát cánh chiến đấu liền không còn cảm giác gì nữa. Còn thời điểm hiện tại, tôi tin rằng, yêu là phải giống như trong tiểu thuyết, nhất định là phải oanh oanh liệt liệt mới đúng thật là yêu. Chỉ là, Diệp Tử ở đâu trong cái vòng đó? Tôi không có sự lựa chọn của mình, có một giây, trong tâm tôi nghĩ thấu, nhưng rồi tôi lại trốn tránh, thật giống như đứng giữa đường ranh giới xúc động, đèn đỏ lóe lên, tiếng còi báo inh ỏi, chúng đang nhắc nhở cho tôi biết, bởi vậy tôi liền cố ý quên đi, bởi vì tôi hiểu, thứ đó là một cái đầm lầy không thể tiến lại gần, trên đó còn dán cả giấy niêm phong cấm kỵ, nếu lạc bước vào nhất định sẽ hãm sâu trong đó.

Tôi bình tĩnh nói: "Ông suy nghĩ nhiều rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè thường thôi."

"Vậy thì bà còn tới tìm tôi làm gì?"

"Tôi đến tìm ông để hỏi một chút..." Tôi phát hiện mình không thể hoàn thành nửa câu nói kế tiếp. Đúng vậy, tôi đi tìm hắn để hỏi cái gì? Hiện tại tôi đổi sang một góc độ khác nhìn nhận lại lý do của mình, phát hiện ra tất cả đều ở trong cái đầm lầy kia.

"Đi, tôi dẫn bà đi tìm Dương Dương, cô ấy sẽ nói cho bà biết." Nghiêm Diệp móc tiền ra, vén màn, rồi lôi kéo tay tôi lên một chiếc xe taxi.

...

Xuống xe, chúng tôi đi đến một tiểu khu, lúc này tôi vẫn còn đang trong trạng thái lơ lửng, ngây ngốc đi theo, ngay cả giờ có bị bán đi thì cũng không có cảm giác gì.

Hắn nhấn chuông cửa một cái nhà, một lát sau, tôi nghe thấy giọng nói trong trẻo của một cô gái truyền ra: "Ai vậy?"

"Tôi tìm Dương Dương." Nghiêm Diệp nói.

"À."

Cửa mở ra, là một cô gái xa lạ, tóc buộc đuôi ngựa, vẻ ngoài giỏi giang khôn khéo, lỗ tai đính ba cái khuyên tai màu vàng đơn giản, trên người mặc áo phông trắng, nhìn ra người bên ngoài, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc.

"Hai người tìm Dương Dương có việc gì?" Giọng cô ấy trầm thấp, khàn khàn giống như tiếng của người say rượu.

"Cứ nói với cô ấy có bạn trai bạn gái cũ đến tìm." Nghiêm Diệp không chút khách khí nói.

Tôi vô tội khua tay, nói: "Tôi chỉ là bạn thôi, lâu rồi không gặp cô ấy, xin đừng hiểu lầm."

Cô gái kia quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi thật lâu, ánh mắt kia khiến cho đáy lòng tôi sinh ra sợ hãi.

"Cô là Phương Dao." Cô ấy lạnh lùng hỏi.

Tôi gật gật đầu, không hiểu sao cô ấy lại biết tên tôi, tôi cũng chẳng tự luyến đến mức cho rằng con người tôi ai ai cũng đều biết đến.

"Vợ ơi, có người đến tìm em này." Cô ấy quay đầu đi vào bên trong, dịu dàng nói.

Tôi vươn cổ ra, nhìn kỹ căn phòng này, một gian phòng nho nhỏ không lớn, hai cô gái sống là vừa đủ, trên ghế sô pha chất đầy quần áo, trông giống như là quần áo diễn, trên tường còn dán áp phích nhạc rock, kiêu ngạo và hiện đại, tôi nhìn mà cảm thấy đố kỵ, đây đều là những thứ tôi muốn mà không tìm được, nói chung là rất cá tính.

Ở trong một góc, tôi nhìn thấy ảnh chụp Dương Dương, trải qua thời gian dài như vậy, cô ấy vẫn nóng bỏng, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phương tám hướng, thật giống như một đóa hồng lửa thu hút đi mọi ánh nhìn. Trong khung ảnh, cô ấy đang ôm cô gái mở cửa cho chúng tôi kia, vẻ mặt hai người khắc đầy hai chữ hạnh phúc, tôi nhìn mà trong lòng cảm thấy là lạ, quan hệ giữa hai người này càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

"Phương?" Dương Dương đứng ở trước cửa, mái tóc dài giống như lửa cháy tán loạn trên bờ vai, gương mặt mông lung buồn ngủ, thời điểm nhìn thấy tôi, cô ấy trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin được.

"Chào, người đẹp, đã lâu không gặp." Tôi cười chào hỏi.

Cô gái kỳ quái kia thoắt một cái giữ chặt Dương Dương, lạnh lùng nhìn tôi, nói: "Giờ cô ấy là của tôi."

Tôi cảm thấy cằm của tôi há đến trật khớp ra rồi, tôi ngây người đứng đó, quay đầu lại nhìn Nghiêm Diệp, thấy hắn đang xanh mét cả mặt.

Tôi muốn hỏi, chuyện này là sao? Nhưng chỉ trong một cái nháy mắt tôi lại hiểu hết tất cả.

Tất cả tất cả, tất cả mọi chuyện, kia là cô gái luôn dính bên người tôi cùng tôi diễn tiết mục ông xã bà xã, ngày đó khi tôi giới thiệu bọn họ cho nhau, cô ấy còn nở nụ cười khoa trường, còn có Nghiêm Diệp, hắn xa cách, hắn căm thù, tất cả đều là bởi tại tôi sao?

Tôi cười khan: "Hai người thật hạnh phúc, ha ha ha."

"Nếu như cô không có ở đây, chúng tôi lại càng thêm hạnh phúc." Ông xã của Dương Dương không khách khí đáp lại tôi như vậy.

Dương Dương liếc cô ấy một cái hàm ý đừng có ồn ào nữa, quay sang cười nói với tôi: "Hai người ngồi đi. Tớ đi pha trà."

"Ừm." Tôi sờ mũi một cái, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.

Cô gái kia vẫn còn căm thù nhìn tôi, như thể tôi sắp trộm đi bảo vật nhà cô ấy vậy.

Tôi cợt nhả nói: "Cô gì ơi, ông xã của Dương Dương, cô không cần phải đề phòng tôi thế đâu, tôi sẽ không trộm vật gì trong nhà cô, tôi thề."

Cô ấy tựa hồ nhìn không thú vị, e rằng phát hiện ra con người của tôi không có sức uy hiếp giống như cô ấy đã nghĩ, quay đầu nhìn sang Nghiêm Diệp, không vui nói: "Anh tới đây làm gì? Gặp trên đường liền quấn quít lấy chúng tôi, anh có mục đích gì?"

Nghiêm Diệp nói: "Có chút chuyện muốn nói cho cô ấy biết thôi, tôi chịu đủ rồi."

Tôi cảm thấy dường như bọn họ đang trao đổi bí mật gì đó, có lẽ nào người sao hoả muốn tiến công địa cầu. Nghĩ như vậy, tôi tự cảm thấy mình khá là hài hước.

Dương Dương rót ra một chén trà, đặt ở trước mặt tôi, rồi ngồi xuống vị trí đối diện, gương mặt có vẻ khó xử. Cô ấy gãi gãi đầu, ảo não nói: "Tớ không biết là cậu sẽ đến. Kỳ thực, tớ đã nghĩ là sau này cũng sẽ không bao giờ còn gặp lại cậu. Tớ chưa từng nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi gặp lại cậu, càng không nghĩ tới, cậu sẽ đến đây. Thực sự... Chết tiệt, tớ không biết phải nói gì nữa."

"Thì không cần nói." Ông xã của cô ấy lạnh lùng nói.

"Tớ đã nghĩ cậu đi đến nơi khác rồi, cậu đi mà không nói cho tớ một tiếng, thật sự không coi tớ là bạn gì cả." Tôi làm bộ tức giận.

"Căn bản, tớ chưa bao giờ coi cậu là một người bạn bình thường, trước đây hồi cấp 3, cậu vẫn luôn nói cậu thích tớ, muốn tớ làm vợ cậu, cậu nói như vậy khiến cho tớ cảm thấy cậu cũng ưa thích tớ, chỉ là ngại mặt mũi nên không nói ra thôi, tớ đã đưa cho cậu rất nhiều ám chỉ, tớ nghĩ chỉ cần tớ kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó cậu sẽ hiểu, thế nhưng đến khi cậu dẫn tớ đi giới thiệu cho người con trai khác, tớ thực sự đã hết hy vọng, tớ không thể ở lại đó nữa, cũng không muốn gặp lại cậu nữa, vừa vặn lúc này có Econ tới tìm tớ, muốn tớ đi cùng cô ấy chơi nhạc, tớ liền trời khỏi trường học, lúc bỏ đi tớ đã nghĩ là sẽ chẳng bao giờ gặp lại cậu, cũng đã thề là sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa. Rốt cục cũng đã nói xong rồi, mệt quá." Dương Dương thở ra một hơi, bưng chén trà chuẩn bị cho tôi, uống một ngụm. Uống xong thì cười nói: "Những lời này tớ tích ở trong lòng từ rất lâu rồi, thực sự muốn nói cho cậu nghe, nhưng sợ mình nói ra sẽ khóc mất, giờ nghĩ lại cảm thấy mình suy nghĩ hơi bị nhiều quá."

"Ừm." Tôi mặt mày không đổi sắc gật đầu, bởi vì không biết nên làm ra vẻ mặt gì để diễn tả suy nghĩ trong lòng. Những lời này đã đánh bay hồn phách của tôi, thì ra, thần kinh của tôi thực sự có thể so cùng cống thoát nước.

"Xin lỗi cậu." Tôi nhẹ giọng nói.

"Không sao, chuyện đã qua rồi."  Ông xã của cô ấy, Econ thay lời muốn nói, nói xong thì quay đầu, ẩn tình nhìn cô ấy, hỏi: "Bà xã, hiện tại trong lòng em còn có ai không?"

Dương Dương hiền dịu đáp: "Không có, chỉ có ông xã, only you."

Cái màn đối thoại buồn nôn vừa rồi khiến cho toàn thân tôi nổi hết da gà da vịt, Nghiêm Diệp nói: "Hiện tại, bà và Diệp Tử cũng không khá hơn là bao đâu, bà còn bảo bà với cô ấy là bạn bè thuần khiết."

Nhắc đến Diệp Tử, tôi đột nhiên phát hỏa, khí bên trong cổ họng tôi bạo phát ra, tôi kéo cổ áo hắn, hung ác hỏi: "Rốt cuộc thì ông đã nói gì với Diệp Tử?"

Nghiêm Diệp nhìn tôi, dùng cái loại ánh mắt xa lạ mà lạnh lùng, giọng nói của hắn bình tĩnh thật giống như chỉ là đang nói một câu chuyện cười: "Tôi nói với Diệp Tử, bà là đồng tính luyến ái, bà có dục vọng với phụ nữ, nói cô ấy chú ý an toàn."

"Khốn nạn." Cú đấm của tôi đáp xuống mặt hắn, làm cho gương mặt hắn lệch về một bên.

Tôi lớn tiếng rít gào: "Tôi không phải, tôi chết tiệt không phải, tôi chỉ coi Diệp Tử là bạn, ông quản nhiều như vậy để làm cái gì."

Nghiêm Diệp hừ lạnh một tiếng, nói: "Bà là như vậy."

"Tôi có như vậy thì mắc mớ gì đến ông? Ông làm như vậy để làm gì?"

"Dao Tử, trước giờ bà là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn bà tiếp tục như vậy, thế nên bây giờ bà phải rời xa Diệp Tử, bà thấy rõ chưa? Diệp Tử cũng chỉ là một cô gái bình thường, sau khi tôi nói với cô ấy thì cô ấy lại càng thêm hoảng sợ, người cô ấy cần là một chàng trai, bà cũng cần tìm một chàng trai. Vậy nên rời khỏi cô ấy đi, đi tìm một người bạn trai, bà sẽ tốt lên."

"Chó má, tôi không có bệnh."

"Dao Tử, tôi thực sự không muốn bà đi con đường này."

"Đệt, tên đàn ông chết tiệt, nói thế là có ý gì?" Giờ đến ông xã Dương Dương phát hỏa.

"Tôi có ý gì á, tôi khinh thường các người, các người đều không bình thường. Trong lòng dị dạng, không phải khuyết thiếu tình thương của mẹ, đi tìm phụ nữ để làm gì, hai đứa con gái thì yêu đương gì chứ, ghê tởm."

"Mẹ kiếp, chúng tôi yêu chúng tôi, liên quan đánh rắm!"

"Hừ, tự hỏi vợ cô đi." Nghiêm Diệp mang theo hận ý nhìn Dương Dương, xoay người bỏ đi.

Dương Dương lộ ra nụ cười khổ sở, nhẹ nhàng nói: "Em cũng không có cách nào khác, lúc đó chỉ có như vậy mới khiến cho cậu ta hết hy vọng."

"Rốt cuộc em đã làm cái gì?"

"Sau khi thuê phòng thì em nói rằng người em yêu không phải là

1 2 »

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play