"Rất xin lỗi, Quận chúa. Hiện tại ta không có cách nào đối mặt với ngươi được..." Khi trong phòng chỉ còn hai người, một gã thư sinh bình thường luôn mang theo dáng tươi cười, lúc này đây sắc mặt tối tăm cự tuyệt nàng đến gần, muốn vươn tay ra cũng không được, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay mà thôi...
"Ngươi đừng chạm vào ta!" Lại một lần nữa câu nói này của Nguyệt Hiểu thật làm cho tâm nàng đau đớn không thôi, mà thử nghĩ xem, một người mà nàng yêu đến tận xương tủy, vậy mà giờ đây lại cự tuyệt nàng đụng chạm, vào giờ khắc này nàng nhất thời nghĩ mình đã mất đi tất cả.
"Tất cả đều là do ngươi hại! Nếu không phải do ngươi, hiện tại tỷ của ta sẽ không nằm ở trên giường sinh tử chưa rõ... Tất cả đều là do ngươi, Trầm Lượng Vũ!" Tai nghe người nọ liên tục trách cứ, cho dù biết người nọ đang phát tiết tâm tình vì giận quá mà không thèm suy nghĩ, nhưng những câu nói này cũng làm cho tâm của nàng như vỡ vụn! Nàng là quá yêu người đó cho nên chỉ cần người đó còn sống, mọi chuyện còn lại cho dù như thế nào nàng cũng nguyện chấp nhận...
"Ta biết hiện tại ngươi rất hận ta, Nguyệt Hiểu. Thế nhưng chỉ cần ngươi có thể sống sót, muốn ta làm chuyện gì cũng đều có thể, bởi vì... ta yêu ngươi!"
Trong thời gian ngắn, sau khi nàng viết xong hưu thư, sáng sớm hôm sau liền phát hiện người đã không còn ở trong phòng, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ, chỉ một vài vật dụng cá nhân của nàng ấy là biến mất, thân ảnh cũng không còn thấy đâu.
Trong cuộc đời của Lượng Vũ, lần đầu tiên nàng buông bỏ lý trí cùng tất cả giáo dưỡng, nào là nhân sinh nào là sách thánh hiền, lục tung khắp mọi nẻo đường trong kinh thành, dùng tất cả quyền hành chỉ để tìm một thân ảnh mà nàng đã khắc ghi trong tim, một đời quyến luyến, chỉ tiếc... tất cả đều vô dụng.
"Nguyệt Hiểu, tại sao ngươi... Tại sao ngươi lại có thể quyết định như vậy?" Cứ như vậy mà bỏ đi, ngay cả nói lời từ biệt cũng không có. Tại sao ngươi lại quyết định như thế chứ?
Từ buổi sáng tìm đến nửa đêm, mãi cho đến khi Phụ vương và Mẫu phi tự mình tìm đến nàng, nàng mới dừng lại cước bộ, quay đầu lại nhìn song thân của nàng, lặng lẽ không nói gì.
"Vũ nhi, con đừng như vậy, nếu Nguyệt Hiểu biết con như vậy sẽ thương tâm lắm, nàng ấy cũng sẽ không dễ chịu!" Sở Vương phi đi đến, đem Lượng Vũ giờ đây như kẻ mất hồn mà ôm vào trong lòng, muốn đem đến cho nàng một chút thoải mái.
Mà Lượng Vũ cũng giống như nhi đồng còn nhỏ tuổi, đem hết tất cả sự chua xót chất chứa trong lòng phát tiết hết ra!
"Mẫu phi, tại sao nàng lại có thể cứ như thế mà đi cơ chứ? Vì sao? Cho dù là ta lừa gạt nàng, nàng cũng không thể đối với ta như vậy! Lẽ nào nàng không biết ở trong lòng ta nàng quan trọng bao nhiêu hay sao?"
Sở Vương phi chỉ là trầm mặc không nói, cho đến khi Lượng Vũ khóc mệt mỏi, mới nhỏ giọng nói: "Vũ nhi ngoan, Nguyệt Hiểu làm sao không biết nàng ở trong lòng con quan trọng bao nhiêu, cho nên nàng mới không muốn liên lụy chúng ta, vì vậy... Nàng mới phải len lén ly khai."
Bởi vì Nguyệt Hiểu biết, nếu nhìn thấy Lượng Vũ thì những quyết định kia nhất định sẽ dao động, chần chừ không thể ra đi, vì vậy mới ra đi mà không nói lời từ biệt. Thế nhưng... bây giờ không thể nói, cần một khoảng thời gian nữa.
"Vũ nhi, con cố gắng nhẫn nại một khoảng thời gian nữa, chờ khi thời cơ đến Mẫu phi tự nhiên sẽ đem tất cả nguyên do một chữ cũng không giấu giếm mà nói cho con biết tất cả."
Đợi khi thời cơ đến thì mất bao nhiêu thời gian chứ? Một ngày đêm? Một tháng? Nửa năm... hay là một năm cơ chứ?
Lượng Vũ không muốn tính toán thời gian làm gì, bởi vì như vậy cũng là khoảng thời gian mà Nguyệt Hiểu đã rời xa nàng, đây có lẽ cũng là vấn đề mà nàng luôn né tránh không muốn thẳng thắn đối mặt!
Nàng chỉ biết là không có Nguyệt Hiểu bên cạnh nàng, đối với nàng luôn là ác mộng, mãi cho đến khi giật mình tỉnh giấc thì mới phát hiện... bất giác nước mắt cũng chảy xuống thấm đẫm cả tấm chăn. "Nguyệt Hiểu, ta thật sự... Thật sự rất nhớ ngươi... ngươi đang ở nơi nào cơ chứ?" Vì sao lại không trở lại tìm ta?
Trong khoảng thời gian này, Lượng Vũ sinh hoạt giống như cái xác không hồn, nàng vẫn như vậy ngày qua ngày, cứ nghĩ có lẽ sẽ sống như thế cả đời này luôn! Còn đâu một quốc sắc thiên hương, còn đâu một kinh thành kì nữ, có lẽ giờ đây nếu ai đó nhìn thấy nàng thì sẽ không còn nhìn ra đây là Thần Hi quận chúa - một người kiêu ngạo oai hùng, một người cao cao tại thượng, tính tình băng lãnh... ánh mắt, khuôn mặt của nàng giờ đây sao mà bi thương và tràn ngập u buồn.
Mãi cho đến khi Mạc Vấn Tình mang đến cho nàng năm bức họa kia cũng gián tiếp nói cho nàng biết nơi Nguyệt Hiểu đang ở.
"Nguyệt Hiểu... là ngươi hay sao?" Trong thâm tâm nàng mong muốn họa sĩ kia thật là Nguyệt Hiểu - người mà nàng ngày nhớ đêm mong, nhưng cũng sợ lại tổn thương đến Nguyệt Hiểu. Không biết Nguyệt Hiểu có tha thứ cho nàng không. Sở Vương phi còn nhìn không ra tâm tư của nàng hay sao, nên quyết định đem nguyên do lúc đầu khiến Nguyệt Hiểu ly khai kinh thành nói cho Lượng Vũ nghe tất cả, cũng thuận tiện giao ra phong thư mà hóa giải mọi khúc mắc của nàng.
"Vũ nhi, con đi Tô Châu tìm Nguyệt Hiểu đi, nàng nhất định đang chờ con ở đó". Cũng bởi vì sự kiên trì của Sở Vương phi đã bù đắp cho phần tự tin mà Lượng Vũ còn đang thiếu, cũng làm cho nàng quyết định đi Tô Châu tìm người.
Có mẫu thân nào mà không muốn con mình được hạnh phúc chứ, Sở Vương phi chỉ muốn nhìn thấy Lượng vũ có thể hạnh phúc bên người mình yêu, mà đứa trẻ Nguyệt Hiểu này, nàng không có nhìn lầm. Có thể mang lại hạnh phúc cho Vũ nhi chỉ có thể là Nguyệt Hiểu mà thôi.
May mà ông trời không phụ lòng người, hiện tại hai nàng đã bên nhau chung một chỗ, cùng nhau sống hạnh phúc, không quản rằng không thể sinh hài tử, không quản vinh hoa phú quý hay là quyền uy tột bậc, nàng không cần!
"Nguyệt Hiểu..." Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt mà nàng đã khắc cốt ghi tâm, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Nguyệt Hiểu. Mặc dù nàng ấy đã ngủ say từ lâu, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu cùng muôn vàn sủng nịch: "Nguyệt Hiểu, ta yêu ngươi!"
Nhưng có lẽ là tâm linh tương thông, Nguyệt Hiểu đang ngủ phảng phất nghe được lời nói nỉ non của Lượng Vũ, vô thức đem Lượng Vũ ôm vào trong lòng nàng, khóe môi cũng hơi giơ lên, giống như là nàng đang trong mộng đẹp.
Còn Lượng Vũ cũng ôm lấy cánh tay của Nguyệt Hiểu, một tay nắm lấy cánh tay kia của Nguyệt Hiểu, mười ngón tương khấu: "Ngủ ngon, Nguyệt Hiểu."
Tối nay chắc chắn là một buổi tối với nhiều mộng đẹp đây.