Từ ngày Mặc Vấn Tình mang đến năm bức họa kia, Lượng Vũ liền đem mình nhốt bên trong phòng, tròn hai ngày cũng không gặp khách. Ngón tay nhẹ vỗ về bức tranh mà trên đó là họa chính mình, cảm thụ được bút pháp họa sĩ hạ xuống từng nét từng nét nồng hậu tình cảm...
"Nguyệt Hiểu... Là ngươi sao?" Có thể đem nàng vào bức tranh họa rất giống đến như vậy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Nguyệt Hiểu mà thôi. Thế nhưng... Nguyệt Hiểu không phải rất hận nàng sao? Nếu thật sự là Nguyệt Hiểu, làm thế nào có thể họa ra bức tranh giống nàng như thế?
"Haiz, si nhi..." Bỗng nhiên vang lên một giọng nói làm cho Lượng Vũ kinh hãi không thôi.
Lượng Vũ quay đầu lại thấy người đến, nhanh chóng đem tranh cuộn lại. "Mẫu phi, người tới từ bao giờ thế?"
Sở Vương phi trìu mến nhìn Lượng Vũ: "Ta gõ cửa vài tiếng, thấy con cũng không có phản ứng liền tự mình đi vào. Ai biết vừa vào cửa chỉ nghe thấy con gọi 'Nguyệt Hiểu, Nguyệt Hiểu'. Quả nhiên nữ nhi nuôi lớn thủy chung là của người khác."
Nghe xong Sở Vương phi nói, gương mặt của Lượng Vũ liền ửng đỏ: "Mẫu phi, người lại nói gì đó?"
"Ta có nói sai sao?" Sở Vương phi tìm vị trí ngồi xuống.
"..." Lượng Vũ yên lặng không nói, đơn giản là lòng của nàng đã sớm bị Sở Vương phi thấy rõ.
Sở Vương phi thân thủ đem quyển tranh mà Lượng Vũ vừa cuộn vào mở ra, tỉ mỉ thưởng thức bức họa. "Không nghĩ rằng Nguyệt Hiểu dĩ nhiên có thể đem con họa vào bức tranh giống đến như vậy." Nhìn trong bức tranh vẽ là Vũ nhi, từng đường bút đều nói lên nỗi tương tư như bất tận của người hoạ sĩ.
"Làm sao có thể là Nguyệt Hiểu?" Lượng Vũ vừa nghe đến tên Nguyệt Hiểu, đáy lòng tràn ngập một loại cảm giác không xác định.
Đôi mắt đẹp của Sở Vương phi mỉm cười, trong lòng biết rõ chỉ có chuyện của Nguyệt Hiểu mới có thể làm cho Thần Hi quận chúa - Lượng Vũ rối rắm không biết làm sao mà thôi: "Vì sao không phải là Nguyệt Hiểu?"
"Lúc trước con làm cho nàng thương tâm như vậy, khiến cho nàng không muốn tiếp tục ở lại kinh thành, làm sao có khả năng là Nguyệt Hiểu?" Lượng Vũ không quên, sau khi viết xong hưu thư, cách một ngày sau Nguyệt Hiểu tự mình hướng Hàn Lâm Viện chào từ giả. Ngay cả nói lời từ biệt với nàng cũng không có, cứ như thế mà đi, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của nàng.
"Vũ nhi ngốc, tại sao con lại để tâm vào chuyện vụn vặt như thế chứ?" Sở Vương phi không khỏi lắc đầu, xem ra cảm tình lúc nào thủy chung cũng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê a! Thật đúng là trong chuyện tình cảm thì dù có thông minh tài trí như nữ nhi của nàng, cũng không khỏi có lúc ngây ngốc không hiểu chuyện.
"Con không có... Hơn nữa con còn nhớ rõ Nguyệt Hiểu cũng không thể họa tranh." Lượng Vũ khẩu thị tâm phi, bởi vì thật ra nàng rất mong muốn họa sĩ là Nguyệt Hiểu, bởi vì nếu quả thật là Nguyệt Hiểu, như vậy cũng đại biểu cho việc ở trong lòng của Nguyệt Hiểu còn có rất nhiều nhung nhớ đến nàng.
"Thì Nguyệt Hiểu trước đây sẽ không thể họa tranh nhưng hai người các con xa nhau đã một năm, lẽ nào Nguyệt Hiểu sẽ không đi học họa tranh hay sao chứ?" Sở Vương phi nói một câu liền làm cho Lượng Vũ nhớ lại một hồi ức.
Nếu ngươi mù, ta sẽ là hai mắt của ngươi. Ngươi muốn biết thời gian, ta có thể giúp ngươi nhìn, ngắm mặt trời mọc lại ngắm hoàng hôn tàn, ta sẽ xem rồi miêu tả cho ngươi tất cả. Muốn xem sách, ta có thể đọc cho ngươi nghe, muốn họa tranh hiện tại có thể ta không làm được nhưng ta sẽ học! Ngươi không phải cũng thích đánh đàn sao? Ta cũng có thể cùng ngươi đàn, chỉ cần là chuyện ngươi muốn làm, ta sẽ hết mình tận lực giúp ngươi.
Tính tình của ngươi hiếu động, muốn học vẽ tranh, ta xem là một chuyện không có khả năng.
Ai nói không có khả năng? Chỉ cần là ngươi muốn ta đều có thể làm cho ngươi!
Lượng Vũ nhớ lại khi nàng bị mù, trong lúc đó Nguyệt Hiểu cùng nàng nói chuyện... Lẽ nào họa sĩ của những bức tranh này thật là Nguyệt Hiểu hay sao?
"Có một số việc cũng không phải đơn giản như con thấy bề ngoài, lúc đầu Nguyệt Hiểu rời đi thật ra là có nguyên do trong đó." Sở Vương phi nhìn lại một năm này, dáng dấp của Lượng Vũ vì tình gầy gò, thật là không đành lòng. Vì vậy liền đem bí mật lúc đầu của nàng cùng Nguyệt Hiểu một chữ cũng không giấu giếm thuật lại tỉ mỉ cho Lượng Vũ nghe.
"Mẫu phi, người không có gạt con chứ?" Chuyện quá đột nhiên, thật làm cho Lượng Vũ không có khả năng tiếp thu.
"Nếu như con không tin, sao không thử đến Tô Châu một chuyến, tự mình chứng thực mọi chuyện cơ chứ?" Sở Vương phi cười nói.
Lượng Vũ mắt thấy cơ hội đã đến, nàng cũng muốn thử đến Tô Châu tìm Nguyệt Hiểu để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng hiện tại nàng vẫn không có tự tin. "Mẫu phi, con vẫn không thể đi tìm Nguyệt Hiểu."
Sở Vương phi hiểu vì sao Lượng Vũ cố kỵ như vậy. "Vũ nhi, ngày hôm nay là mùng một cũng là ngày ta đi Tướng Quốc Tự lễ Phật, đúng lúc gặp gỡ một người quen, nàng nhờ ta chuyển cho con một phong thư." Nói xong, Sở Vương phi lấy ra một phong thư từ trong người đưa cho Lượng Vũ.
Lượng Vũ hơi giật mình mở thư ra, chỉ thấy trong thư ngắn ngủi hơn mười câu nhưng làm cho nàng hiện lên dáng vẻ tươi cười đã lâu không thấy.