Sau khi Văn Nhân Tuyền và Thị Nguyệt rời khỏi phòng thì chỉ còn lại hai người Nguyệt Hiểu cùng Lượng Vũ, không gian trở nên có chút gì đó yên ắng cùng ngượng ngùng, hết lần này đến lần khác cả hai dường như muốn mở miệng nhưng chẳng biết nói gì hết, vì vậy không khí càng thêm yên lặng.
"Nguyệt Hiểu..." Lượng Vũ đánh vỡ sự trầm mặc quái dị đang diễn ra, bàn tay vươn ra muốn chạm vào gương mặt quen thuộc nhưng Nguyệt Hiểu lại tránh đi bàn tay của Lượng Vũ. Nàng vẫn không đối mặt được với chuyện Lượng Vũ cùng Dạ Hiểu lừa gạt mình, tuy biết là vì lo lắng cho nàng, nhưng nếu phải đổi mạng của Dạ Hiểu thì nàng thật không thể chấp nhận.
"Thật xin lỗi, quận chúa. Hiện tại ta không có cách nào đối mặt với ngươi..." Nếu như Dạ Hiểu xảy ra chuyện gì, làm sao nàng có thể sống trong hạnh phúc của riêng mình cơ chứ. Nàng muốn ích kỉ, muốn không quan tâm nhưng thật sự nàng không thể, không thể nhìn tỷ tỷ của nàng vì nàng mà bỏ mạng, còn nàng thì vui vẻ bên cạnh Lượng Vũ.
Nếu nói bình thường Nguyệt Hiểu là con người dễ bị Thần Hi và Dạ Hiểu khi dễ thì có lẽ do bản tính nàng quá nhu hòa, không muốn tranh hơn thua gì cả, đây là do nàng không muốn chấp nhất nên bị cả hai nàng ấy khi dễ thường xuyên. Nay xảy ra chuyện này, nàng thật không thể trách móc hay hờn giận gì cả, nàng chỉ là chưa thể đối mặt mà thôi.
"Ta hiểu được, thế nhưng trong vòng ba ngày sắp đến, ta muốn ngươi có thể phối hợp thật tốt với Văn Nhân Tuyền mà chữa hết độc tố trong ngươi." Từ lúc đáp ứng cùng Phong Dạ Hiểu thực hiện kế hoạch này thì trong thâm tâm của Lượng Vũ đã chuẩn bị sau này ắt gặp phải sự oán giận của Nguyệt Hiểu. Nghĩ sao Nguyệt Hiểu không oán giận nàng cho được kia chứ, nàng đã cùng Dạ Hiểu gạt Nguyệt Hiểu, lại còn để cho Dạ Hiểu thực hiện cấp huyết thuật, mọi chuyện diễn ra chính nàng còn thấy thật sốc, đừng nói chi Nguyệt Hiểu có thể tha thứ.
Nhưng vì Nguyệt Hiểu, nàng có thể làm mọi chuyện, dù cho phải trả giá thế nào nàng cũng không oán trách. Chuyện này trước mắt chưa thể nói gì, nhưng nàng tin chắc sẽ có ngày Nguyệt Hiểu biết được tâm ý của nàng mà tha thứ cho mọi chuyện nàng làm lúc này.
"Ta còn có cơ hội tự mình lựa chọn sao?" Nguyệt Hiểu cười khổ mà đối diện Lượng Vũ, nàng làm gì có quyền lựa chọn việc gì cơ chứ, bởi vì quận chúa cùng Dạ Hiểu đã giúp nàng quyết định, ngoại trừ nghe theo các nàng nói mà làm, còn có thể thế nào?
Đôi mắt đẹp của Lượng Vũ nhìn chăm chú vào Nguyệt Hiểu, nhãn thần tràn ngập mê ly. Bởi vì ở giờ khắc này, nàng thật sự không xác định được. Nàng thật không xác định được mình làm tất cả mọi chuyện này có đúng hay không. Nhưng chuyện này nàng không thể hối hận nữa rồi, thời gian đã qua không bao giờ quay trở lại, nàng không thể hối hận càng không được hối hận. Đúng, nàng làm tất cả vì Nguyệt Hiểu, nàng chỉ cần Nguyệt Hiểu bình an, mọi chuyện cứ để nó đến thì đến.
------------------------------------------------------------------------------
Đồng thời trong lúc đó, Mị Nhi ôn nhu nhìn Dạ Hiểu nằm trên giường, ánh mắt của nàng ôn hòa, không còn sự bá đạo thường ngày, cử chỉ nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt tái nhược không một tia máu kia. Thanh âm nàng ôn hòa kể lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra mà lòng đau đớn không thôi.
"Ngươi biết không, Dạ Hiểu? Người mà ngươi ngày đêm mong chờ cuối cùng cũng đã đến, Văn Nhân Tuyền đã đến rồi. Nàng ở rất gần ngươi mà thôi, chỉ cần ngươi mở mắt ra là có thể thấy nàng..." Hai tay của Mị Nhi nắm chặt không buông bàn tay của Dạ Hiểu, nàng thật không có biện pháp kiềm nén tất cả, lệ như ướt đẫm trên khóe mi nàng, nàng không thể, không thể...
" Vì vậy... Ngươi hãy mau tỉnh lại, mau khỏe mạnh lại có được hay không?" Đêm khuya, nàng vô số lần nỉ non nhưng Dạ Hiểu vẫn không chút nào để ý đến nàng, không một cử động, không một chút sinh khí. Mị Nhi thừa hiểu rằng, nếu cứ như vậy thì nguy cơ Dạ Hiểu chết rất cao, nàng không muốn, thật không muốn mà.
------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, đoàn người của Văn Nhân Tuyền đang ở trong vương phủ cùng Lượng Vũ các nàng dùng đồ ăn sáng, sau đó sẽ gặp Nguyệt Hiểu trong phòng, thay nàng chữa bệnh.
"Văn Nhân Tuyền! Ta có việc muốn tìm ngươi." Văn Nhân Tuyền còn chưa quay đầu xem coi người là người phương nào, nhưng Tiến Bảo ở một bên bỗng tỏ ra xúc động tự dẫn đầu xông đến trước mặt Mị Nhi.
"Tiểu tặc Quỷ y, ta thật không tin ngươi có thể vĩnh viễn trốn không xuất hiện đó!" Tiến Bảo vừa nói vừa như muốn động thủ, Lượng Vũ liền đem chiếc đũa trên bàn vận dụng nội công bắn về phía cổ tay của Tiến Bảo, ngăn cản hắn thương tổn đến Mị Nhi.
"Ở trong Sở quận vương phủ của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép vô lễ với Mị Nhi cô nương."
"Chuyện của gia gia, một tiểu oa nhi ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai kia chứ? Còn muốn cản chuyện của gia gia sao! Ngươi đừng mơ..." Giữa lúc Tiến Bảo còn đang thao thao bất tuyệt thì ánh mắt của Lượng Vũ mang đầy hàn băng liếc nhìn hắn, ánh mắt này thật khiến hắn run sợ, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Vị đại thúc đây, nếu như ngươi động thủ lần nữa hoặc nói lời thô tục, cũng đừng trách Thần Hi không khách khí." Đôi mắt đẹp của Lượng Vũ tràn ngập xơ xác tiêu điều cùng hàn khí, làm cho Tiến Bảo tin nàng là người nói được làm được, chuyện này thật khiến hắn tiến thoái nan lưỡng.
"Ngươi là người của Quỷ Y, không hề có quan hệ với Bách Thảo Đường chúng ta, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Một câu hỏi của Văn Nhân Tuyền lập tức làm kìm hãm hỏa khí, cũng là tạo đường lui cho Tiến Bảo, nàng thật không biết nếu cứ tiếp tục chọc giận Thần hi quận chúa kia thì đoàn người của nàng có an toàn rời khỏi đây không chứ?
"Ta mong muốn ngươi có thể cứu một người." Mị Nhi nhìn thẳng vào Văn Nhân Tuyền, sắc mặt không hề cố kỵ.
"Người của Quỷ Y mà cầu ta cứu người sao? Đây không phải là chuyện đáng cười nhất trong thiên hạ hay sao chứ?" Văn Nhân Tuyền cùng mọi người trong Bách Thảo Đường đều nở nụ cười.
"Tuyền tiểu thư!" Đúng lúc này, Thị Nguyệt vội vội vàng vàng xông vào, thần tình của nàng hoảng hốt khẩn trương cũng làm cho mọi người dừng lại tiếng cười.
"Thị Nguyệt, tại sao ngươi ở chỗ này? Không phải ngươi ở trong phòng chăm sóc Dạ Hiểu hay sao?" Lượng Vũ vội vàng mà hỏi thăm.
Dạ Hiểu? Văn Nhân Tuyền nhìn Thị Nguyệt các nàng, vốn nghĩ các nàng đang che giấu một chuyện gì đó nhưng lại không nghĩ đó là về Phong Dạ Hiểu.
"Tuyền tiểu thư... Thị Nguyệt cầu xin người nghĩ lại chút tình xưa nghĩa cũ, cứu Dạ Hiểu tiểu thư..." Thị Nguyệt quỳ gối trước mặt Văn Nhân Tuyền, siết chặt lôi kéo ống tay áo của nàng, chỉ sợ nàng không đáp ứng.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
------------------------------------------------------------------------------
"Tỷ... Ngươi đừng dọa tiểu Tam, được không? Ngươi mau tỉnh lại đi..." Nguyệt Hiểu khóc lóc gọi Dạ Hiểu, nhưng nàng ấy vẫn nằm trên giường không một chút động đậy. Nguyệt Hiểu chỉ mong muốn nàng ấy cử động, chỉ một cử động nhỏ thôi mà. Hai tay nắm chặt hai cánh tay trắng bệch không còn giọt máu của Dạ Hiểu, cảm thấy hô hấp của nàng ấy ngày càng suy yếu, Phong Nguyệt Hiểu quả thật nghĩ nàng sắp điên rồi!
"Phong Dạ Hiểu, Ngươi tỉnh lại cho ta! Ta không cho phép ngươi tiếp tục ngủ nữa... tỉnh lại cho ta..." Nếu như Dạ Hiểu vì nàng mà mất đi tính mệnh, nàng còn mặt mũi nào đi gặp phụ mẫu với đại ca kia chứ? Nàng càng không thể hướng bọn họ giải thích Dạ Hiểu đã vì nàng mà chết?
"Tỷ..." Nếu lỡ như ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi nói xem sau này ta làm sao có thể tiếp tục sống kia chứ?