"Một cái nữ oa mà muốn cản đường bổn đại gia sao, thật là muốn tìm đường chết!" Tiến Bảo nhìn thấy thân hình lả lướt khiêm nhược của Lượng Vũ mà sinh lòng khinh thường, khẩu khí thấy rõ sự miệt thị không đem nàng để vào mắt. Thật không biết nói hắn ngu si hay nói hắn không biết sống chết, khắp cả kinh thành không ai không biết, không ai không hay, Thần Hi quận chúa văn thao võ lược, văn võ song toàn. Hắn đây mới chính là kẻ không biết sống chết.
"Không tin lời ta nói thì thôi, nếu muốn biết thì cứ bước lên." Gương mặt tuyệt mỹ của Lượng Vũ vung lên một tia mỉm cười mê hoặc lòng người, nhưng làm cho mọi người đang đứng đây không khỏi cảm thấy lành lạnh, tiếu ý tàn đao, nhìn thế cục này không biết có nên cảm thương cho tên Tiến Bảo ngu ngốc không biết sống chết kia không.
Hết lần này đến lần khác dù được nhắc nhở nhưng Tiến Bảo vẫn ỷ vào vai u thịt bắp của mình mà khinh thường Lượng Vũ, không đem lời nàng nói để trong lòng. Hắn không tin một người con gái nhu nhược như Lượng Vũ có thể uy hiếp được hắn. Vì vậy hắn nhanh chóng tiến lên khiêu chiến Lượng Vũ: "Tiểu nữ oa, bổn đại gia không tin ngươi có thể làm gì được ta!" Tiếng nói vừa dứt thân ảnh của Lượng Vũ nhanh như thiểm điện, kiếm phong chớp mắt đã gác trên cổ của Tiến Bảo, trên cổ hắn nhẹ nhàng chảy ra một đạo vết máu.
"Ngươi thử tiến thêm một bước nữa, ta bảo đảm đầu ngươi rơi xuống đất." Nàng nói chuyện ngữ khí bình thản nhưng làm cho Ngâm Phong và Chiêu Tài không dám khinh thường.
"Thỉnh quận chúa kiếm hạ lưu tình, Bách Thảo Đường vô cùng cảm kích." Ngâm Phong nhìn ánh mắt của Lượng Vũ dường như chẳng để ý đến các nàng, đáy lòng không ngừng tính toán làm thế nào ứng phó chuyện này.
"Như vậy trước tiên xin mời hai vị bước ra xa một chút, đối với chuyện gặp Dạ Hiểu sau này ta sẽ hộ tống vị đại thúc này bình an trở về, sau đó sẽ thỉnh tội cùng Văn Nhân Tuyền đường chủ, còn bây giờ xin các vị thứ lỗi." Một câu nói ngắn gọn quyết định tất cả, không cho phép người khác phản bác cũng không thể phản bác, đây là tác phong của Thần Hi quận chúa Trầm Lượng Vũ.
"Như vậy trước hết Tiến Bảo cứ ở trong quý phủ nghỉ ngơi, chờ khi nào quận chúa cần thì chúng tôi sẽ tận lực giúp đỡ." Ngâm Phong đương nhiên biết Lượng Vũ đang cho các nàng đường lui, bây giờ còn không xuống nước thì đợi đến bao giờ nữa chứ, dù gì hiện tại tình thế cũng không có lợi cho các nàng, ba người các nàng cũng không dại gì mà chọc giận vị quận chúa này. Nói gì thì nói, dù bọn Ngâm Phong có ba người nhưng cũng chỉ là đại phu, chỉ chữa bệnh cho người thì làm sao có thể đánh thắng Thần Hi quận chúa, người từng một mình một ngựa tiêu diệt cả một ổ đạo tặc. Vì vậy tốt nhất lúc này phải biết thức thời, không thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
"Ngâm Phong, Chiêu Tài sao các ngươi có thể như vậy chứ?" Tiến Bảo giật mình nhìn hai người quay mặt bước đi, không thèm lo cho hắn.
"Tiến Bảo, ta sẽ hướng Đường chủ báo cáo tất cả mọi chuyện, ngươi cứ an tâm ở lại đây đi!!!" Ngâm Phong phất tay quay mặt cười nói với Tiến Bảo, sau đó cùng Chiêu Tài rời đi.
"Hai người các ngươi thật không có nghĩa khí..." Tiến Bảo trừng mắt nhìn hai người kia rời đi, hắn vô ý cũng muốn đi theo các nàng, nhưng bước chân vừa bước thì vết cắt trên cổ lại càng sâu thêm. Lượng Vũ không hề nói đùa, chuyện này liên quan đến mạng sống của Nguyệt Hiểu, nàng không thể nhân nhượng. Đối với nàng, Nguyệt Hiểu quan trọng hơn tất cả.
"Nếu ngươi còn tiến thêm một bước nữa, đừng trách sao đầu lìa khỏi cổ." Ánh mắt của Lượng Vũ sáng ngời mà băng lãnh, giọng nói lạnh lùng mang đầy sát ý làm cho Tiến Bảo bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Thấy Tiến Bảo không có hành động dại dột gì, Lượng Vũ mới gõ mạnh vào sau gáy của Tiến Bảo làm hắn ngất xỉu, sau đó nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người hắn rồi mới phân phó cho Đông Nhi – lúc này đang trốn ở trong góc: "Đông Nhi, ngươi gọi thêm vài người nữa đem tên này trói lại, nếu để hắn trốn thoát thì cẩn thận mạng của ngươi không giữ được đó, biết không?" Giọng điệu và ngữ khí của Lượng Vũ làm cho Đông Nhi kinh ngạc, nàng luôn biết tính tình của quận chúa lãnh đạm băng sương nhưng nếu nói quyết tuyệt như thế này thì thật bất ngờ.
"Dạ, Đông Nhi hiểu ạ!!!" Sau khi Đông Nhi rời đi, Lượng Vũ nhớ lại mọi chuyện ồn ào vừa mới xảy ra, mới phút nào còn đao quang kiếm ảnh, người người huyên náo, giờ đây không gian lại được trả lại phút giây yên ả như ban đầu, mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trong lòng Lượng Vũ như lửa đốt, nàng lo lắng hồi hộp chỉ muốn ngay tức khắc được nhìn thấy gương mặt tươi cười của Nguyệt Hiểu, được ôm ấp trong vòng tay ấm áp với cái nhìn trìu mến ôn nhu.
Mà bên trong gian phòng, Mị Nhi cũng bình tâm trở lại, nàng chăm chú quan sát tình huống của Nguyệt Hiểu và Dạ Hiểu, sau đó nói với Thị Nguyệt: "Chắc là không có gì phải lo nữa, ta phải bắt song đầu huyết diệt lại, ngươi lo trị liệu vết thương cho các nàng, không nên để chảy máu quá nhiều."
Thị Nguyệt làm theo lời dặn của Mị Nhi, hai người các nàng nhanh chóng băng bó vết thương, sau đó đem ngân châm trên người Nguyệt Hiểu và Dạ Hiểu tháo xuống. Có thể nói một hồi thay máu cứ như vậy mà hoàn thành.
--------------------------------------------------------------------------
Phía đông kinh thành.
"Cái gì? Tiến Bảo bị Thần Hi quận chúa bắt lưu lại trong vương phủ!!!" Sau khi nghe Ngâm Phong trình báo mọi chuyện, Văn Nhân Tuyền nổi giận lớn tiếng nói.
"Đường chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Chiêu Tài hỏi.
"Hừ!!! Đương nhiên là đến vương phủ đòi người rồi. Không có y thuật của Tiến Bảo thì việc làm ăn của Bách Thảo Đường sẽ không được tốt như trước, như vậy thì sao ta có thể kiếm được nhiều tiền nữa, điều này là không thể!!!"
"..." Đây là câu nói tận đáy lòng của Văn Nhân Tuyền, mà nó cũng khiến cho Chiêu Tài, Tài Nguyên, Quảng Tiến không biết nói gì hơn. Thiếu chút nữa bọn họ đã quên mất, chủ nhân của bọn họ - Văn Nhân Tuyền, tiêu chuẩn nhận thức: Nhận tiền không nhận người, chỉ đổ thừa lúc trước bọn họ có mắt như mù, lại đi theo một người chủ tử như vậy...