Năm đó Quỷ Y bị người trong giang hồ hợp lực làm cho tan cửa nát nhà, ngoại trừ việc chú tâm nghiên cứu độc tính của Diêm vương tác, những lúc rãnh rỗi nhàn hạ thì hắn bắt tay vào viết một bộ Quỷ Y điển tịch, tổng cộng có ba quyển. Trong ba quyển này, hắn ghi hết lại kinh nghiệm cũng như thực tế chứng minh cách sử dụng các loại độc dược trong thiên hạ mà hắn từng nghiên cứu. Trong đó cũng có không ít các chương viết cách khắc chế những bài thuốc độc môn của Dược vương cốc. Hơn nữa sau đó, Quỷ Y còn thu nhận một vài đệ tử, đem Quỷ Y điển tịch truyền lại cho bọn hắn, mong muốn một ngày nào đó nhờ bàn tay của những tên đồ đệ này mà trọng chấn danh tiếng của Quỷ Y thế gia trong giang hồ.
Thế nhưng Quỷ Y trăm tính vạn tính cũng không đoán được rằng những tên đệ tử mà hắn thu nhận tâm địa ích kỷ ganh đua, không ai chịu thua kém ai, không ai chịu nhường nhịn ai cả, nội bộ tranh đấu, chém giết lẫn nhau. Mà cách bọn họ đấu không có gì khác chính là sử dụng Diêm vương tác coi ai lợi hại hơn, cũng vì môn hộ lục đục nên Quỷ Y môn cũng từ từ tuột dốc. Mà trong lúc nội bộ ác đấu lục đục với nhau thì quyển thứ ba, cũng là quyển quan trọng nhất của Quỷ Y điển tịch tự nhiên mất tích, thế nên người ta mới gọi đây là 'Quỷ Y tàn quyển'.
Vài năm trước, trong một lần vô tình Phong Dạ Hiểu chiếm được tàn quyển mà mọi người thiết tha mong ước của Quỷ Y môn - Quỷ Y tàn quyển. Hồ Mị Nhi biết được việc này, vì vậy Dạ Hiểu liền dùng tàn quyển uy hiếp Mị Nhi trợ giúp nàng hoàn thành một việc.
"Dạ Hiểu, ngươi thật muốn dùng phương pháp ghi trong Quỷ Y tàn quyển sao, nên biết rõ phương pháp này chưa ai thử qua, những nguy hiểm trong đó thật khó mà lường." Mị Nhi chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần nữa, ánh mắt phức tạp nhìn nữ tử trước mặt mà nàng quen biết nhiều năm - Dạ Hiểu.
"Tàn quyển đã ghi chép, muốn giải Diêm vương tác, trừ khi có người nguyện ý lấy huyết dịch huyết, lấy mạng đổi mạng." Mà nàng không có lựa chọn nào khác.
Nghe đến đó thì Lượng Vũ rốt cục biết được điểm không rõ ràng trong việc này chính là gì: "Phong Dạ Hiểu, ngươi nói thế có nghĩa là gì?"
"Nói đơn giản là lấy mạng ta đổi lấy mạng của Tiểu Tam. Sau khi thành công, Tiểu Tam bình an mà Mị Nhi cũng có thể lấy được Quỷ Y tàn quyển, đây không phải lưỡng toàn kì mỹ hay sao?" Ngữ khí của Phong Dạ Hiểu bình tĩnh ôn nhu cùng trầm ổn, từ cách nói không nghe ra nàng đang nói đến chuyện gì nguy hiểm.
Lượng Vũ nghe xong mãnh liệt lắc đầu: "Ta không đáp ứng! Hơn nữa nếu như Nguyệt Hiểu biết cũng tuyệt đối không đồng ý ngươi làm như vậy!"
"Không sai, Dạ Hiểu. Chúng ta còn có thể suy nghĩ biện pháp khác mà!" Mị Nhi cũng không tán thành dùng phương pháp này. Tuy nói nàng muốn lấy Quỷ Y tàn quyển nhưng nếu hi sinh tính mệnh của Phong Dạ Hiểu, chỉ có thể nói... Nàng không muốn!
"Vấn đề là Tiểu Tam không còn nhiều thời gian, đây là giải pháp duy nhất cho tình trạng khẩn cấp hiện nay." Phong Dạ Hiểu lãnh tình nhìn về phía hai người trước mặt, phân tích tình huống.
"Nếu như thật muốn có người hi sinh, lấy ta là được rồi." Lượng Vũ nói
"Không được, bởi vì máu của ngươi không tương đồng với Tiểu tam. Không giống ta và Tiểu Tam, chúng ta là quan hệ tỷ muội, nàng sẽ không bài xích máu của ta. Hơn nữa máu của chúng ta cũng tương đồng, khả năng thành công tương đối cao hơn." Phong Dạ Hiểu không nhanh không chậm phản bác ý kiến của Lượng Vũ, mà Mị Nhi nghe xong chỉ là lặng lẽ không nói, biểu thị đồng ý.
Lượng Vũ chưa từ bỏ ý định, lần thứ hai khuyên bảo Dạ Hiểu: "Việc này nếu như để Nguyệt Hiểu biết, nàng nhất định sẽ không đáp ứng."
"Vì vậy chuyện này phải gạt nàng, lén lút tiến hành." Dạ Hiểu khẽ thở dài, sau đó nói tiếp: "Quận chúa, ngươi cũng đừng khuyên ta nữa. Nếu đổi lại là ngươi, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ quyết định làm như ta."
"..." Lượng Vũ không còn gì để nói nữa, bởi vì Dạ Hiểu nói đúng. Vì Nguyệt Hiểu, nàng cam tâm hi sinh mọi thứ dù cả tính mạng cũng không hối tiếc.
"Được, ta đáp ứng ngươi, cần ta phối hợp thế nào?" Chỉ cần làm cho Nguyệt Hiểu sống sót thì dù cho Nguyệt Hiểu hận nàng, Lượng Vũ cũng không chút hối hận.
Hồ Mị Nhi nhìn thấy Lượng Vũ bị thuyết phục, sắc mặt lập tức cũng thay đổi, hắng giọng: "Phong Dạ Hiểu, sao ngươi có thể tàn nhẫn như thế?" Lẽ nào nàng không hiểu tâm ý của ta sao? Ta làm sao có thể mở mắt trừng trừng nhìn nàng chịu chết?
Phong Dạ Hiểu mỉm cười: "Mị Nhi, ngươi hiểu rõ tính cách của ta mà, hơn nữa ta không phải là một người thích bị trói buộc, ngươi hiểu ý ta chứ." Nghe vậy, Mị Nhi và Lượng Vũ đều thở dài một hơi.
"Ngươi có biện pháp nào?" Vì vậy hai người đến gần Dạ Hiểu, chuyên tâm nghe kế hoạch của nàng, chuẩn bị theo kế hoạch mà hành sự...
"Nhớ kỹ, phải làm từng bước theo kế hoạch, nếu không ta thành quỷ cũng phải theo ám hai người các ngươi!" Nói xong, Phong Dạ Hiểu còn không quên dùng vẻ mặt hồ ly uy hiếp hai người.
"Ngươi yên tâm, tuyệt đối không xảy ra sai sót." Lượng Vũ lúc này mới lộ ra mỉm cười đã lâu không gặp, nhưng sắc mặt của Mị Nhi càng ngày càng trở nên khó coi.
"Dạ Hiểu, tại sao ngươi lại tin tưởng Văn Nhân Tuyền như thế chứ?" Mị Nhi hỏi Dạ Hiểu, song song ánh mắt cũng nhìn chằm chằm nàng không tha. Toàn bộ mỗi một bước quan trọng trong kế hoạch đều đặt trên người Văn Nhân Tuyền, làm cho Mị Nhi cảm thấy không cam lòng.
"Ta rất có tự tin vào y thuật của Văn Nhân Tuyền." Phong Dạ Hiểu dừng một chút, sau đó mới nói: "Đương nhiên ta cũng rất tin vào hai người các ngươi và Thị Nguyệt, cũng tin vào bản thân ta, ta tin tưởng mình sẽ không chết đơn giản như vậy!"
"..." Đối với phần tự tin này của Phong Dạ Hiểu, Mị Nhi cùng Lượng Vũ thật không biết nói gì.